Cố Tử Lan nhìn cô gái trẻ xinh đẹp chỉ ngoài hai mươi tuổi, rồi lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người chú của mình.
Lúc này, anh cảm thấy có chút khó diễn tả.
Tô Vãn lại càng cảm thấy ngượng ngùng, nhìn thấy biểu cảm như bị sét đánh của hoàng đế và hoàng hậu, cuối cùng cô không nhịn được nữa, đưa tay kéo nhẹ tay áo của Cố Tước.
Vị chỉ huy lạnh lùng cúi đầu nhìn hành động nhỏ của cô, trong lòng bỗng mềm lại.
Tuy nhiên, trong mắt anh thoáng hiện lên sự nghi hoặc, dường như đang hỏi cô sao vậy.
Tô Vãn: “…”
Tại hiện trường vô cùng xấu hổ này, cô ước gì có tia sét nào đánh cô xuyên không thêm lần nữa cho rồi!
May mắn thay, hoàng hậu dịu dàng Romanya bước đến, thân thiết nói với Tô Vãn: “Thim nhỏ, thím học chuyên ngành nào? Em gái tôi, Rosina, năm nay cũng là sinh viên năm nhất Đại học Đế quốc, học ngành Y.
Tô Vãn vội đáp: “Thật trùng hợp, tôi cùng phòng với Rosina, chúng tôi còn học cùng chuyên ngành.”
Câu chuyện từ đây bắt đầu.
Cảm ơn tiểu thư Rosina!
Romanya kéo Tô Vãn sang ghế sofa bên cạnh ngồi, rồi nhờ robot mang nước trái cây đến.
Bầu không khí ngượng ngùng khi nãy nhanh chóng tan biến. Cố Tử Lan cũng dần bình tĩnh lại, anh có chút oán thán nhìn chú của mình, “Hai người định khi nào tổ chức đám cưới vậy?”
Đám cưới của người chú duy nhất mà anh không được tham dự đã khiến Cố Tử Lan mấy đêm mất ngủ.
Trước khi cha mẹ anh đi du hành vũ trụ, họ còn dặn anh phải chăm sóc tốt cho chú, thế mà khi anh không biết gì, chú của mình lại lặng lẽ cưới vợ như thế... À không, là kết hôn.
Cố Tước: “Chuyện này để sau, gần đây tôi bận.”
“Ồ.” Cố Tử Lan vẫn định nói thêm vài chuyện khác, nhưng trông Cố Tước có vẻ rất mệt mỏi.
Anh hỏi: “Còn chuyện gì khác không?”
“... Không còn.”
“Không quên chuyện gì chứ?”
Nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của chú mình, Cố Tử Lan giật mình, đột nhiên nhớ ra một việc.
Anh lập tức bảo người mang ra một chiếc hộp quà màu xanh đậm, lớn cỡ lòng bàn tay, với khung kim loại xung quanh phát sáng ánh vàng.
Tô Vãn nhìn qua, khung viền đó có lẽ làm bằng vàng.
Cô không vội nhận lấy mà trước tiên nhìn về phía Cố Tước, khi thấy anh gật đầu, cô mới đưa tay nhận.
Không hiểu sao cô lại có cảm giác như một đứa trẻ ra ngoài, người khác tặng quà mà phải chờ người lớn đồng ý mới được nhận vậy...
Cuối cùng, hai người rời khỏi hoàng cung cùng nhau.
Khi trở lại phi thuyền của Cố Tước, Tô Vãn thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế.
Cô nhỏ giọng nói: “Sao ngài lại để bệ hạ gọi tôi là thím? Đó là Hoàng đế đấy!”
“Tôi là chú của nó, và vừa rồi là cuộc gặp gỡ riêng tư giữa các thành viên trong gia đình chúng ta.”
Tô Vãn hiểu điều đó, nhưng vẫn cảm thấy khó chấp nhận.
Hoàng đế không chỉ phải gọi cô là thím, mà còn tặng quà cưới cho cô, thật khổ sở.
Thôi kệ, dù sao chuyện ngượng ngùng cũng đã qua, không cần nhắc lại nữa.
Cô lấy chiếc hộp khi nãy ra, đưa cho Cố Tước: “Ngâì giữ lấy cái này đi.”
Cố Tước có vẻ rất mệt mỏi, đôi mắt đang khép hờ từ từ mở ra, làn da trắng nõn hơi ánh hồng.
“Không mở ra xem sao?”
Thực ra Tô Vãn cũng có chút tò mò, đây là món quà mà Hoàng đế bệ hạ tặng.
Vậy thì... xem thử thôi.
Cô mở khóa hộp ra, bên trong là một nút điều khiển nhỏ, phát ra ánh sáng ngũ sắc, rất đẹp.
Cô ngạc nhiên: “Đây là gì?”
“Là bộ điều khiển của tàu vũ trụ cá nhân, trang bị cấp cao nhất, có dấu hiệu của hoàng gia Liên bang, không thế lực nào dám cản trở.”
“Wow! Vậy có thể du hành vũ trụ được không?”
Nhìn vẻ mặt sáng lên của Tô Vãn, lòng Cố Tước lại thêm mềm mại.
Anh ừ một tiếng: “Có thể. Anh trai tôi và vợ đã ra ngoài du lịch vài năm rồi, nhưng gần đây tôi bận.”
Tô Vãn: “...”
Không, đại lão, tôi không nói là muốn đi du hành vũ trụ cùng anh mà!
Cô nhìn đồng hồ, đã muộn rồi. Sáng mai cô còn có tiết học, phải về trường, nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô cúi đầu, phát hiện một cái đuôi lông xù quen thuộc đang quấn lấy đôi giày quân sự của mình!
Có lẽ nó định quấn vào chân cô, nhưng bị đôi giày cản lại, cái đuôi tỏ ra không hài lòng, cứ vặn vẹo mãi.
“Chỉ huy, anh...”
“Chu kỳ hứng cảm.”
“Chu kỳ hứng cảm? Chẳng phải năm nay anh đã qua rồi sao? Thuốc đặc chế đâu? Bạch Hổ, thuốc đặc chế đâu?”
Lời vừa dứt, người bên cạnh đột nhiên đổ ầm xuống người cô!
Tô Vãn bị đè đến mức nhăn nhó, vì đối phương là một người đàn ông cao gần 1m9!
Vất vả lắm cô mới giữ thăng bằng được, thì bỗng cảm thấy mặt mình ngưa ngứa, hóa ra là đôi tai lông mềm mại chạm vào.
“Chị…”
Người đàn ông đang dựa vào lòng Tô Vãn, đôi mắt đẹp như phủ một lớp sương mỏng, thì thầm nhẹ nhàng, hai tay ôm chặt lấy cô như đang tìm kiếm sự an toàn.
Cảm giác quen thuộc này trở lại.
Đó chính là A Tước.
Tô Vãn vội vàng đỡ anh dậy, lo lắng nhìn quanh, gấp gáp nói: “Bạch Hổ, chủ nhân của ngươi thế này rồi, ngươi còn giả c.h.ế.t à?”
Bạch Hổ lập tức nói: “Thưa phu nhân, tôi không giả c.h.ế.t đâu. Chủ nhân nhà tôi không giống các nhân thú bình thường, gần như mỗi tháng đều có một lần chu kỳ hứng cảm”
“Mỗi tháng một lần? Thế còn thuốc đặc chế?”
“Không còn tác dụng nữa.”
Tô Vãn cảm thấy tai mình ù đi, trong lòng nảy sinh dự cảm chẳng lành!
“Không còn tác dụng nữa nghĩa là sao?”
“Tức là, sau khi phu nhân làm thuốc đặc chế cho chủ nhân, các loại thuốc khác đều mất hiệu quả.”
“...”
Lúc này, A Tước ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước nhìn Tô Vãn, ủy khuất nói: “Chị định rời xa em sao?”
Tô Vãn trầm ngâm, thử mặc cả: “Tôi có thể đi được không?”
Ngay lập tức, trong đôi mắt xinh đẹp của A Tước, những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên má trắng nõn.
Một giọt rơi xuống mu bàn tay Tô Vãn.
Như thể giọt nước ấy rơi thẳng vào tim cô.
Thật sự là, tình huống thế này, cô có thể rời đi được sao?
Tô Vãn thuần thục hôn lên trán A Tước, anh lập tức thả lỏng một chút, nhưng má vẫn đỏ bừng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Anh dựa dẫm mạnh mẽ, ôm chặt Tô Vãn, tựa cằm lên vai cô.
Tô Vãn hỏi Bạch Hổ: “Bây giờ phi thuyền đang bay về đâu?”
“Chủ nhân trước đó bảo tôi bay về dinh thự của anh ấy.”
Chắc lúc đó Cố Tước cảm nhận được chu kỳ hứng cảm của mình đang đến, nên đã sớm từ biệt Cố Tử Lan và đưa Tô Vãn rời đi.
Nhìn chàng trai to lớn đang dính chặt lấy mình, Tô Vãn có chút buồn bực nghĩ, Cố Tước không muốn ly hôn với cô, có lẽ là định biến cô thành “thuốc đặc chế” dài hạn rồi!
Nhưng cô vuốt ve cái đuôi lông xù mềm mại kia, cuối cùng cũng không nỡ đẩy A Tước ra.