BẠN TRAI GẤU TRÚC KHÓ NUÔI



Môi trường xung quanh vẫn còn lạnh, túi nước ấm nhét vào chăn bông dày đã nhanh chóng mất đi độ ấm, Giang Duy ném túi nước ấm trở lại không gian, lấy ra một chiếc túi ngủ dày nặng, vừa kéo vừa nhét người vào bên trong túi ngủ.

Cậu bé mắt cáo muốn tới giúp đỡ, nhưng gấu trúc vốn dĩ đu trên lưng Giang Duy đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào cậu, không hiểu tại sao cậu bé hồ ly lại cảm thấy không gian xung quanh có chút vặn vẹo, khiến cậu không thể nào nhấc nổi bước chân.

Vất vả lắm Giang Duy mới nhét được người kia vào bên trong túi ngủ, đứng lên, ném xuống đất một ít củi gỗ để lót, rồi phủ lên một tấm chăn không thấm nước, sau đó dung sức đẩy túi ngủ có người bên trong lăn lông lốc lên cái chăn vừa được trải.

Vốn dĩ cậu bé hồ ly bên kia đã rất cảm kích khi thấy Giang Duy kéo người kia nhét vào bên trong túi ngủ, nhưng khi thấy cái túi ngủ bị đẩy lăn lông lốc như vậy, thiếu chút nữa là khiến cậu trở nên tức giận lại, đến khi thấy Giang Duy đốt vài ngọn lửa xung quanh nơi đó, nhiệt độ đã từ từ lan rộng ra để sưởi ấm.

Tuyết quanh đó bỗng tan ra rất nhiều, nước chảy ra nhanh chóng kết thành băng, nhưng chỗ cái túi ngủ kia, lại được Giang Duy bố trí thật tốt củi gỗ và vải không thấm nước, cậu bé hồ ly cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào túi ngủ.

Giang Duy thu dọn đồ đạc rồi xoay người, vừa quay đầu lại, Hùng Trì Viễn lập tức thu lại dị năng của mình, không để cho Giang Duy chú ý tới.

Giang Duy nhìn cậu nhóc hồ ly nói: "Không biết còn có thể cứu được không, nhưng trước hết, cậu hãy mặc quần áo vào trước đã.

"
Cậu bé hồ ly bị chiếc áo khoác do Giang Duy ném qua đập vào mặt, nhưng cậu chỉ ôm lấy đồ, trong lòng cậu bé hồ ly lúc này buồn như tro tàn: "Nếu anh ấy chết, thì tôi sống còn có ích gì.

"
Giang Duy nhìn vẻ mặt chán nản của người nọ: "Ai nói là anh ta nhất định sẽ chết?"
"Anh có thể cứu được sao?"
"Tôi có cảm giác anh ta cũng là dị năng giả, người có dị năng sao có thể dễ dàng chết như vậy, cậu hãy nói tôi biết một chút về dị năng của anh ta đi.

"
Hồ ly liếc mắt phòng bị nhìn Giang Duy một cái, nhưng nháy mắt đã gục đầu xuống, lúc này còn gì nữa đâu mà phải che giấu, dường như người trước mắt này biết rất nhiều chuyện, đột nhiên từ hư không cũng xuất hiện rất nhiều vật tư, vì vậy, cuối cùng thì cậu bé hồ ly này cũng đặt chút hi vọng lên người Giang Duy: "Anh ấy có thể hóa rắn.

"
Giang Duy nhìn chằm chằm vào người bên trong cái túi ngủ bên kia, cậu thật sự không nghĩ tới, là sẽ có kiểu dị năng giả hóa thú loại này?

Cậu bé mắt cáo rầu rĩ nói: "Vốn dĩ cơ thể của anh ấy không ấm áp chút nào!"
Không ấm áp.

.

Đó là chuyện đương nhiên.

.

Giang Duy nhìn con hồ ly buồn bã, trong lời nói hàm chứa sự tuyệt vọng thật là đáng thương, bây giờ nhiệt độ trong không khí đã xuống -1000, dù có một con hồ ly bên người bảo vệ anh ta chặt chẽ, thì thân nhiệt của rắn cũng khó duy trì được, đây là loài thú hóa không thích hợp nhất vào thời kỳ tận thế băng hà.

"Xin anh hãy cứu anh ấy, chỉ cần có thể cứu được anh ấy, tôi có thể làm bất kỳ điều gì!"
Cậu bé hồ ly nói.

Giang Duy nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu bé hồ ly nào đó, có thể nói là tuyệt thế vô song, vậy mà người này dám nói như thế nha, không sợ họ sẽ có ý đồ xấu xa gì hay sao.

.

Kiếp trước, bên người Giang Diệu có một vài mỹ nam mỹ nữ, trong thời kỳ tận thế hỗn loạn, sẽ luôn có rất nhiều dị năng giả tự nguyện hoặc không tự nguyện hiến thân giống như một số dị năng giả thú hóa vô cùng lợi hại bên người của Giang Diệu, một số là vì sinh tồn, một số vì muốn cuộc sống sinh hoạt được thoải mái hơn, còn một số chỉ đơn giản là bị giam cầm.

.

Đột nhiên tay của con gấu trúc nào đó vồ tới che lấy mặt của Giang Duy, dùng sức xoay cổ cậu quay qua.

Qua mắt kính trượt tuyết, Giang Duy thấy khuôn mặt của gấu trúc đã gần kề ngay trước mặt, cậu im lặng mỉm cười, che lại chân gấu của Hùng Trì Viễn, cậu thật sự không có chút tâm tư nào khác, cậu cũng nói là không cần biết chuyện cứu người có tốt hay không, chỉ cần có khả năng thì sẽ cứu giúp, cùng lắm thì là để có thêm sức lực hỗ trợ, căn bản cũng không coi trọng chuyện vẻ ngoài đẹp mắt hay xấu xí.

Giang Duy quay đầu nhìn về phía người nọ: "Cậu tên gì, dị năng sau khi hóa thú là gì?"

"Ninh Bính Thần, sau khi hóa thú có thể điều khiển gió, anh ấy là bạn cùng lớp của tôi, Trần Trạm.

" Ninh Bính Thần nói.

"Thật ra thì, nếu đã là dị năng giả hóa rắn, thì có hai cách để giải quyết.

"
"Cách gì cơ?" Ánh mắt Ninh Bính Thần lập tức sáng lên.

"Đầu tiên thì, mặc kệ anh ta, rắn sẽ ngủ đông ở nhiệt độ thấp, vì vậy, nếu cậu dứt khoát làm vậy thì sẽ đưa anh ta vào trạng thái chết giả, thật sự thì sẽ không chết được, cậu chỉ cần lo bảo vệ thân mình là tốt rồi.

"
Ninh Bính Thần nắm chặt áo khoác kéo xuống: "Anh ấy sẽ ngủ trong bao lâu?"
Giang Duy lắc đầu: "Chuyện này khó nói, nói không chừng sẽ ngủ cho đến khi thời kỳ giá lạnh khắc nghiệt này kết thúc, nhưng mà có trời mới biết khi nào thì thời tiết mới trở lại bình thường.

"
Ít nhất trong khoảng thời gian suốt hơn một năm lúc cậu còn sống, thời tiết chưa từng thay đổi, nhiều nhất là từ -1300 tăng lên -1000, vốn dĩ không có gì khác biệt, dù sao trời cũng lạnh.

Ninh Bính Thần nghiến răng, chịu đựng một lúc, mới chậm rãi nói: "Anh đang đùa tôi sao?"
Giang Duy cười khẽ: "Còn một cách thứ hai này, hẳn là cậu cũng đã nhìn ra, sau khi thời tiết quái quỷ này bùng nổ, về cơ bản những người có thể sống sót đều có được các loại dị năng khác nhau, với tình trạng bạn cùng lớp của cậu mà nói, thì chỉ cần một người có dị năng điều khiển lửa ở bên cạnh thì có thể giải quyết được vấn đề.

"
Những lời Giang Duy nói đều là thật, tuy rằng dị năng giả điều khiên lửa vô cùng hiếm có, nhưng vẫn sẽ có một số ít, giống như dị năng giả có thể hóa rắn này không có cách nào duy trì nhiệt độ của cơ thể, tốt nhất là nên đi tìm một dị năng giả có thể điều khiển lửa để làm bạn.

"Phải đi đâu để tìm được người?" Ninh Bính Thần lập tức hỏi.


Giang Duy đang định nói cho cậu ta biết về hai căn cứ sau khi tận thế băng hà ập đến, thì lúc này, một giọng nói có cảm giác lạnh lùng ảm đạm bỗng vang lên từ trong túi ngủ: "Tôi chỉ muốn ở bên cạnh Ninh Thần, không cần đến người khác!"
Giang Duy giương mắt nhìn sang, người trong túi ngủ hơi nâng đầu, nhìn đến Giang Duy với vẻ mặt ảm đạm như động vật máu lạnh: "Cảm ơn anh đã cứu tôi, nhưng chuyện của chúng tôi không cần anh quan tâm.

"
Môi Ninh Bính Thần vội run lên, lập tức chạy tới: "Trần Trạm!"
Trên đời ngoài Trầm Trạm ra thì có lẽ sẽ không có một ai khác gọi cậu là Ninh Thần, gia đình hai người họ có quan hệ tốt, trước khi tận thế băng hà xảy ra, họ gặp mặt cùng nhau dạo chơi thành phố HZ, nhưng mà, sau khi thảm họa nhiệt độ hạ đột ngột hạ thấp, thì ngoại trừ hai người họ là còn sống thì những người khác đều đã bị đông cứng thành băng tảng, rồi lại bị cuốn vỡ vụn bên trong cơn gió lốc, đến cả hài cốt cũng không tìm thấy.

Đã không còn lại bất kỳ ai khác, nếu Trần Trạm cũng chết, thì cậu làm sao có thể sống tiếp được đây.

Giang Duy im lặng, cũng không nói tiếp những lời sau đó, thật ra đối với một số động vật máu lạnh, cách tốt nhất để tồn tại là sống bên cạnh người có thuộc tính lửa, nói thẳng ra là kết hợp với người có thuộc tính lửa trong quan hệ tình dục để trở thành vợ hoặc chồng.

Đã từng có một dị năng giả thú hóa cá sấu rất mạnh, chính là sống phụ thuộc vào một dị năng giả thú hóa báo lửa để tồn tại, sở dĩ nói là dựa vào, là bởi vì chỉ có nhiệt độ từ cơ thể của báo lửa để giao hòa mới có thể ổn định lại nhiệt độ cơ thể của cá sấu, hơn nữa còn có thể duy trì trong một khoảng thời gian.

Xem ra vừa rồi, Giang Duy vừa bị một con vật máu lạnh cảnh cáo, có lẽ là từ lúc bắt đầu xuất hiện tình trạng thú hóa thì Trần Trạm cũng đã hiểu rõ chuyện này, duy chỉ có hồ ly Ninh Bính Thần là không hề hay biết mà thôi.

Dù sao thì người kia cũng không cần họ quan tâm, Giang Duy dự định trước tiên sẽ tìm một chỗ ở ổn định.

Giang Duy vỗ mạnh lớp băng tuyết đọng trên người xuống, thấy Hùng Trì Viễn đu trên người cậu cũng có hơi hạ xuống một chút, hai chân gấu của gấu trúc nào đó đang ôm lấy cậu cũng hoảng sợ quơ quơ, sau đó băng tuyết đóng trên lớp quần áo của gấu trúc cũng đã được phủi xuống sạch sẽ.

Hùng Trì Viễn bị lay động thì nhìn đến cậu một cái, thấy hình ảnh phản chiếu trên cái kính trượt tuyết của Giang Duy, khiến Hùng Trì Viễn thầm thở dài trong lòng, không thể khôi phục lại hình dạng, chỉ sợ là sự việc sẽ chuyển qua một hướng phát triển khác không cách nào kiểm soát được nữa.

Sau khi phủ sạch đi lớp tuyết trên người gấu trúc, Giang Duy cảm thấy hài lòng ôm Hùng Trì Viễn đi về phía sườn núi, tìm một chỗ tương đối kín gió, lấy mô hình ngôi nhà gỗ đã được chuẩn bị từ trước ra, trong nháy mắt sau khi ngôi nhà đã được biến lớn ổn định đặt ở sau sườn núi, Giang Duy liền biến lớn mấy khúc củi rồi lấp vào mấy cây trụ trong nhà để cố định.

Sau đó, một người một thú bước vào, Giang Duy lấy ra vài cái bếp nhóm lửa, căn nhà bằng gỗ kiên cố liền trở nên ấm áp hơn nhiều, Giang Duy vỗ vỗ vào cơ thể đang còn đông cứng của mình.

Mặc dù xe trượt tuyết được niêm phong tốt, nhưng dưới thời tiết giá lạnh vô cùng, thì gió ấm cũng không thể nào sử dụng được, nên dù đã mở ra lâu rồi, thì bên trong vẫn lạnh, dù Giang Duy có cách giữ gìn đồ thật tốt, thì vẫn sẽ có một số thứ bị ảnh hưởng do giá rét, lúc này thật sự Giang Duy rất hâm mộ những dị năng giả thú hóa.

Giang Duy không thể nào xử lý những thương tổn bị giá rét gây ra ngay trước mặt của Hùng Trì Viễn, vì vậy sau khi chào hỏi với Hùng Trì Viễn, cậu liền nép mặt vào bên trong không gian.

Hùng Trì Viễn nhìn đến bóng người bỗng dưng biến mất ngay trước bếp lò, khẽ nhắm mắt lại, dị năng của hắn có thể là do mảnh vỡ của dị không gian mang lại, hắn không những có thể cảm nhận được những hình ảnh trong một phạm vi rộng lớn xung quanh Giang Duy, mà còn có thể cảm ứng được các đồ vật bên trong không gian.

Lúc này, Giang Duy đang đứng trên bãi cỏ ấm áp bên trong không gian, ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm, sau đó cẩn thận ngồi xuống, mặc dù chân đã mang giày da hươu để giữ ấm, bên trong còn được lót một lớp nhung dê dày, nhưng vẫn có chút gượng ép khi dùng nó để chống lại nhiệt độ siêu thấp.


Xé miếng dán tự nhiệt ấm ấp được dán bên dưới lòng bàn chân ra, vật này có thể nóng lên trong một thời gian bên dưới nhiệt độ cực thấp, nhưng sẽ rất khó chịu nếu sau đó không gỡ ra.

Sau khi tháo tất ra, Giang Duy nhìn bàn chân bầm tím của mình mà thở dài, quần áo được làm bằng khí ngưng keo cho mùa lạnh có thể bảo vệ được cơ thể cậu, nhưng không thể bảo vệ được đôi chân cậu, từ trong balo Giang Duy lấy ra một loại thuốc trị tổn thương do giá rét, Giang Duy cẩn thận bôi từng chút một, ở môi trường ấm áp bên trong không gian, chân có hơi tê ngứa một chút.

Sau khi chuẩn bị thật tốt, tìm lấy đôi tất bông mang vào, Giang Duy không dán thêm vật gì nữa, lúc lái xe có hơi bất tiện, lòng bàn chân bị cộm đến đau nhức, sau khi xỏ vào đôi giày da hươu thật tốt, Giang Duy vội vàng rời khỏi không gian.

Tình trạng của Hùng Trì Viễn ngày càng bất ổn, rõ ràng ngay trước mắt chính là việc biến hình, chắc chắn là do thiếu lương thực, cậu phải mau chóng lấy gì đó cho Hùng Trì Viễn ăn, trước đó cậu đã thật sự ngâm mấy lá trà trúc, còn định thêm một chút đồ vật gì đó ăn kèm với lá trà trúc để làm món ăn cho Hùng Trì Viễn.

Chỉ là khi Giang Duy vừa đi ra, đột nhiên liền bị gấu trúc nào đó lao tới vồ vào người, dù thân người gấu trúc nào đó có hơi nhỏ nhưng lại có sức lực rất lớn, lập tức khiến Giang Duy ngã nhào lên giường.

Gấu trúc nào đó ghé vào trên ngực cậu, hơi thở ấm áp phả vào mặt cậu, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào cậu.

Giang Duy không thể nào hiểu được: "Chuyện gì vậy, Hùng Trì Viễn?"
"Tại sao lại không đợi ở bên trong?" Chữ viết xuất hiện trên nóc nhà vừa lúc Giang Duy ngẩng mặt lên nhìn thấy.

"Chuyện này, tại sao lại phải ở bên trong?" Bên trong cũng không có anh, nếu muốn cậu vào đó thoải mái hưởng thụ một mình, Giang Duy không thể nào làm được, chỉ là câu sau này khiến Giang Duy thấy xấu hổ nên không nói ra.

Nói đến tình trạng bây giờ của hai người họ, thì nên tính là gì đây.

.

Cậu đã từng nói là không thích Hùng Trì Viễn nữa.

.

Nghĩ đến đây, cậu liền cảm thấy hối hận, có phải là cậu nên chủ động rút lại lời nói lúc đầu hay không? Nhưng mở miệng nói với tình trạng gấu trúc bây giờ của Hùng Trì Viễn, ngẫm lại thì vẫn cảm thấy rất là xấu hổ!
Hùng Trì Viễn rũ mắt, tay gấu đè vào bả vai Giang Duy: "Tiểu Duy, vào trong ngủ một giấc ngon lành đi!"
"Không được! Tôi đói bụng, tôi muốn ăn!" Giang Duy ôm lấy phần lưng gấu trúc: "Cơm lá trúc đều được dùng lá trúc nấu thành cơm ăn cả tháng, anh có muốn cắt nhỏ lá trúc thành từng miếng trúc nhỏ trộn chung để nấu với cơm không?"
Vừa dứt lời, trên nóc nhà đột nhiên xuất hiện vô số dòng chữ viết tay lặp đi lặp lại, đủ các loại kiểu chữ lớn có nhỏ có đều chỉ hiện lên hai chữ Tiểu Duy, có thể nhìn ra được sự bất lực và tức giận, đột nhiên Giang Duy cười rộ lên một tràng: "Hùng Trì Viễn, có phải vì không thể nói chuyện mới khiến anh uất nghẹn đến mức muốn tức điên lên rồi không hả?".


Bình luận

Truyện đang đọc