BẠN TRAI GẤU TRÚC KHÓ NUÔI



Hùng Viễn Trì đợi gần bốn tiếng đồng hồ, vẫn không thấy bóng dáng của Giang Duy, sắc trời cũng dần tối, khiến Hùng Viễn Trì không nghĩ tới chính là, chờ không được Giang Duy mà ngược lại người tới lại là kẻ mà hắn căm ghét, một kẻ có vẻ ngoài cường tráng ngang ngược, đó là ấn tượng đầu tiên về anh ta khiến hắn ghi nhớ thật kỹ khi nhận được tập tư liệu.
Người tới chính là anh họ Giang Diệu của Giang Duy, đáy mắt Hùng Viễn Trì hiện lên vẻ lạnh lùng, bị phán bốn năm tù giam, đến cùng tên khốn nạn này cũng được thả về.

Hùng Viễn Trì nhìn từ xa thấy anh ta đang đi về phía cánh cửa nhà của Giang Duy, thì hắn liền bước xuống xe.
Vốn dĩ hắn cho rằng Giang Duy đang làm việc rất tốt ở công ty thì sẽ không vô duyên vô cớ mà từ chức, hóa ra nguyên nhân là do Giang Diệu tìm tới cửa, không chừng anh ta đã từng vài lần đi tìm Giang Duy gây phiền toái, mới khiến Giang Duy muốn bỏ việc, không chừng Giang Duy còn muốn rời khỏi thành phố này, suy đoán nhất thời này khiến Hùng Viễn Trì nổi giận, lúc trước hắn để tên khốn này bị phán quyết bốn năm tù giam, vậy mà anh ta còn không biết sửa sai.
Khi Giang Diệu được thả ra sau bốn năm tù giam, về nhà nghe cha mẹ anh ta nói là Giang Duy đã đi công việc, cuộc sống quả thật không tồi, trong lòng Giang Diệu vô cùng khó chịu.

Anh ta hận Giang Duy tận xương tủy, bản thân anh ta biết mình không đi trên con đường chính đạo gì, anh ta cho rằng nguyên nhân khiến bản thân sa đọa chính là vì Giang Duy chuyển đến nhà anh ta ở mà ra, nếu không cha mẹ đã không xem Giang Duy là vật thay thế của anh ta, đã tìm được anh ta khi anh ta bỏ trốn khỏi nhà từ sớm, không chừng anh ta cũng sẽ không trở thành một tên lưu manh trong mắt người khác.
Dựa vào cái gì khi anh ta ngồi tù cực khổ mà tên nhóc kia lại có một cuộc sống sinh hoạt thoải mái? Lên Đại học còn tìm được một công việc tốt như thế? Nếu không đi chọc ngoáy Giang Duy một chút thì trong lòng Giang Diệu sẽ cảm thấy khó chịu.
Nếu Giang Duy không đi kiếm việc thì chắc chắn vẫn sẽ có tiền, Giang Diệu hận là không thể ngay lập tức lấy hết số tiền của Giang Duy, thuận tiện khiến Giang Duy đồng ý ký tên lên giấy tờ di dời bia mộ.


Xem ra hiện tại việc Giang Diệu suy nghĩ chính là Giang Duy học lên Đại học là do một tay cha mẹ anh ta chu cấp tiền, cô chú đã chết của anh ta cũng nên chuyển đến một chỗ khác để hoàn lại một ít tiền cho anh ta mới phải.
Trong lòng Giang Diệu không hề cảm thấy việc bản thân anh ta đánh bạc vui đùa đã hủy đi hết số tiền bồi thường cho cha mẹ Giang Duy, là một chuyện đáng xấu hổ hay đáng giận gì.
Trước đó mẹ của Giang Diệu có gọi một cuộc điện thoại cho Giang Duy, Giang Duy đã cúp máy trước khi thương lượng về chuyện di dời mộ phần, Giang Diệu biết chuyện nên có hơi uất nghẹn trong ngực, anh ta hận không thể ngay lập tức vọt tới trước mặt Giang Duy mà ác liệt đá cho hắn một trận ra trò, ngang ngược có thừa chỉ hận không thể dùng tay xé nát Giang Duy.
Từ sau khi Giang Duy tốt nghiệp Đại học, rõ ràng hắn đã tránh mặt cả nhà họ, nên ngay từ đầu họ cũng không biết nơi ở của Giang Duy, nhưng lúc trước khi tốt nghiệp Đại học Giang Duy đã dời hộ khẩu quê quán, chỉ để lại địa chỉ công ty, Giang Diệu chỉ bỏ ra chút tâm tư, từ địa chỉ công ty mà moi ra địa chỉ nhà của Giang Duy, xuất phát từ loại tâm lý không vừa lòng mãnh liệt và sự phẫn hận vô cùng, Giang Diệu từ xa chạy xe suốt hai tiếng mới tới được đây.
Bên miệng Giang Diệu ngậm lấy điếu thuốc, đi đôi dép lào giẫm lên bậc thang bước lên khu dân cư đã cũ này, lên tới lầu ba liền nhấc chân đạp vào cánh cửa phòng Giang Duy, vừa đạp vừa hung tợn quát: "Giang Duy, mở cửa ra! Tao biết mày đang ở bên trong, nếu không mở cửa thì chờ đến khi tao đạp văng cánh cửa này, mày sẽ biết tay tao."
Hùng Viễn Trì từ sau cũng đi lên rồi híp híp mắt nhìn anh ta, đến lần thứ hai Giang Diệu nhấc chân đã cửa, một câu nói lạnh buốt vang lên: "Còn đạp cửa nữa thì tôi sẽ chặt chân cậu."
Giang Diệu lập tức xoay người, khi anh ta nhìn thấy Hùng Trì Viễn, hắt cằm cao giọng nói: "Mày là ai? Muốn ăn đòn hả!"
Hùng Trì Viễn hừ một tiếng: "Không ngờ là kẻ từng đi tù, mau cút ngay!"
"*!" Giang Diệu mắng một câu, liền giơ nắm đấm nhào tới, anh ta vốn là một tên đầu đường xó chợ, hơn nữa từ nhỏ thân thể đã cường tráng, tự nhận thấy bản lĩnh khác thì không có, chứ đánh nhau thì có thể tự xưng cao thủ.
Đáng tiếc lần nầy anh ta gặp được Hùng Viễn Trì, dựa vào trí nhớ và phán đoán phi thường của Hùng Viễn Trì giúp hắn nghiêng người một cái bắt được nắm đấm của Giang Diệu, đột nhiên túm anh ta, đá một phát vào chân, nhẹ nhàng khiến Giang Diệu mất cân bằng, thuận thế ném thẳng Giang Diệu tới đầu bậc thang.
Không gian của khu dân cư cũ kỹ này vốn nhỏ hẹp, đạp hụt khiến Giang Diệu lăn từ trên bậc thang xuống dưới lầu, đến khi đụng vào ngã rẽ cầu thang mới dừng lại.


Lúc đầu vốn anh ta nắm tay lại dùng lực lớn đánh tới, thêm vào Hùng Trì Viễn dùng lực tay bắt được, Giang Diệu đụng đầu vào bậc thang đến hoa mắt chóng mặt, trong miệng phun ra một búng máu, còn cảm thấy chân mình đau gần chết, không chừng thật sự là đã bị gãy xương.
Vừa vặn đúng lúc sau một ngày bận rộn Giang Duy trở về nhà, gặp được một chiếc xe sang đậu ngay dưới lầu, liếc nhìn vài lần, Giang Duy mãn nhãn tìm cách kiếm tiền dự trữ vật tư, thầm nghĩ chiếc xe sang này nếu thật sự bán đi sẽ có không ít tiền đó.
Giang Duy vừa nghĩ vừa bước lên bậc thang, lúc đi qua lầu hai liền thấy một cái hồ lô lăn lộn dưới đất, Giang Duy sửng sốt một chút, đến khi nhìn rõ là Giang Diệu, khóe miệng giật lên một cái, đáy mắt lại nhịn không được lộ ra một chút vui sướng khi thấy người gặp họa.
Mặc dù vóc người Giang Duy không được tính là nhỏ bé, nhưng khi so sánh với Giang Diệu, một người lớn tuổi hơn cậu còn sở hữu dáng người cao lớn có phần hơi cường tráng, thì vẫn còn kém xa.

Lên cấp ba rồi mà vẫn phải chịu đựng những cú đấm của Giang Diệu, may mắn là hầu hết thời gian cậu đều trọ lại ở trường, nhiều lắm là mỗi tháng cậu chỉ về nhà dì dượng có một lần.
Lúc này miệng Giang Diệu đầy máu, ôm cẳng chân lăn lộn, nhìn vô cùng thê thảm, thấy cảnh này Giang Duy cảm thấy rất thoải mái.
Tên Giang Diệu trước mắt này không có dị năng, cũng không phải thủ lĩnh tiểu đội săn bắt có uy danh hiển hách nào đó đang diễu võ giương oai, cũng không phải sống nhờ vào lương thực của Giang Duy, hay một tên Giang Diệu tàn ác đã đẩy Giang Duy cho đội quân tiên phong, lúc này Giang Diệu chỉ là một tên côn đồ, Giang Duy thật sự muốn giẫm thêm vài cái nữa lên khuôn mặt này.
Lý trí nói cho Giang Duy biết rằng, mặc dù cậu rất căm hận muốn giết chết Giang Diệu, nhưng lại không thể ra tay.


Thấy người sắp chết nhất thời trong một thoáng sẽ không thể nào bình tĩnh, hiện tại chuẩn bị vật tư mới là mấu chốt quan trọng đến từng giây, không cần thiết lãng phí thời gian vướng vào tên Giang Diệu này.

Đến khi tận thế bùng nổ, sẽ có rất nhiều cách giải quyết.
Giang Duy đành làm như không thấy mà tiếp tục tiến lên, đến khi thấy người đang đứng vững trên bậc thang lầu ba thì có hơi sửng sốt một chút, hắn quay đầu lại liếc mắt mắng chửi Giang Diệu đang chật vật, Giang Duy chớp mắt liền suy đoán được, quay đầu nhìn về thân hình cao lớn của người kia, buột miệng thốt ra: "Hùng Trì Viễn?"
Hùng Trì Viễn nhìn Giang Duy, trên khuôn mặt vốn đang lạnh băng liền hiện lên chút ý cười, gật đầu nói: "Là tôi."
Giang Diệu dưới lầu nghe được, chịu đựng đau đớn xoay người nhìn về phía Giang Duy, rồi lại nhìn thoáng qua Hùng Trì Viễn đang đứng phía trên, miệng liền thô tục mắng chửi, còn uy hiếp nói: "Giang Duy, mày đúng là có năng lực, chúng mày cứ chờ đi! Coi tao quay lại có đánh chết chúng mày hay không!"
Loại đe dọa người khác này khiến Hùng Trì Viễn thật sự không thích, con ngươi hắn bỗng nhiên co lại, hắn không nhìn nổi bộ dạng rác rưởi của tên Giang Diệu đang uy hiếp một người vô cùng nỗ lực chăm chỉ như Giang Duy, hắn giẫm lên bậc thang từng bước đi xuống.
Hết lần này tới lần khác Giang Diệu vẫn cho rằng Hùng Trì Viễn không có gì đáng sợ, cảm thấy việc bản thân bị lăn xuống dưới lầu chỉ là việc ngoài ý muốn, căn bản là xem Hùng Trì Viễn một thân quần áo chỉnh tề không ra gì, lúc này anh ta giương mắt nhìn Hùng Trì Viễn, ánh mắt tràn ngập ác ý, tay hơi hướng về phía bên hông, nơi để sẵn một cây dao nhọn, chỉ cần người kia tiến tới, anh ta liền lập tức để hắn gặp chuyện chẳng lành.
Trong nháy mắt khi Giang Diệu run rẩy cầm lấy con dao, Hùng Trì Viễn đã nhấc chân đá một cái, đồng thời Giang Duy phía sau lưng Hùng Trì Viễn liền giơ tay ném tới một túi gạo mua từ siêu thị, vốn dĩ chỉ là túi nhỏ hai kg, nhưng khi ném thẳng về phía Giang Diệu đã biến thành túi lớn bốn năm chục kg, vừa vặn đập thẳng vào cánh tay đang định rút dao ra của Giang Diệu.
Giang Diệu đau đớn kêu lên một tiếng, anh ta nghe thấy cổ tay mình như bị trật, đồng thời cái túi bị con dao đâm thủng đã khiến gạo bật ra chôn nửa thân dưới của anh ta.
Giang Duy nhìn tới túi gạo liền tranh thủ ho khan lên một tiếng, đưa tay kéo lấy bả vai của Hùng Trì Viễn: "Mặc kệ anh ta, tôi và anh cùng lên đây đi."
Mà Hùng Trì Viễn nhìn thoáng qua túi gạo mà Giang Duy ném dưới đất, mắt hơi híp lại nhìn xuống, túi gạo này là ở đâu mà ra? Mới vừa rồi trong hành lang hình như hắn cũng không để ý lắm? Đang lúc suy tư hắn nghe được lời mời của Giang Duy, lập tức xoay người, tầm mắt ôn hòa nhìn Giang Duy rồi gật đầu đáp: "Được."

Sau đó vô cùng dứt khoát theo Giang Duy lên lầu.
Giang Duy vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa quay đầu qua nói với Hùng Trì Viễn: "Trong nhà có hơi lộn xộn một chút, nếu được anh cứ đứng trước cửa chờ tôi một chút."
Khi ra ngoài cậu đã thu hết tất cả đồ đạc trong nhà cất vào balo đeo sau lưng, nếu đi vào trong phòng mà không thấy bất kỳ vật gì, sẽ khiến người khác thấy lạ.
Nhưng Hùng Trì Viễn chỉ lẳng lặng nhìn cậu, tầm mắt kia lại rất có áp lực, Giang Duy cứng mặt cười cười, cũng chưa thấy người này tỏ vẻ đồng ý.
Hùng Trì Viễn nhìn gương mặt cười gượng kia của Giang Duy, giữa mày có hơi giật giật, giơ tay đẩy cánh cửa ra, đến khi hắn thấy gian phòng trống trải bên trong, trong lòng đã khẽ co rúm lại, bàn tay nắm lấy chốt cửa càng siết chặt lại, tên khốn kiếp bên ngoài kia đã dồn ép Giang Duy đến mức độ này rồi sao? Có phải nếu hắn về chậm một ngày, thì Giang Duy sẽ chuyển đến nơi khác rồi không?
Giang Duy mơ hồ cảm thấy hình như người mới quen này đang có chút tức giận, liền vuốt vuốt mái tóc nói: "À, tôi đã tìm được một nơi ở khác rồi, đang định dọn đi, trong phòng cũng đã không còn chỗ có thể ngồi, hay là chúng ta đi ra ngoài một chút đi."
Hùng Trì Viễn gật gật đầu, nhìn bộ dạng vò đầu bứt tai của Giang Duy, vô thức đưa tay xoa xoa đầu Giang Duy.
Giang Duy nhất thời không phòng bị, liền bị người nào đó sờ lên tóc một phen, đến khi Giang Duy phản ứng lại, Hùng Trì Viễn đã dẫn đầu đi xuống dưới cầu thang.
Giang Duy nhìn theo bóng lưng đen đặc của người nào đó, cảm thấy dường như người này có chút quen thuộc?
Giang Duy lại khóa cửa lại, đi theo Hùng Trì Viễn xuống lầu, chỉ trong chốc lát mà Giang Diệu đã rời khỏi, Giang Duy nhìn thoáng qua mặt đất hỗn loạn vết máu và những hạt gạo được phóng đại, mím môi một cái, Giang Diệu có thể chất cường hãn thật sự không thể so sánh với người bình thường, chẳng trách anh ta thuộc vào tổ những kẻ đầu tiên trở thành dị năng giả có thể hóa thú.
Chẳng qua là lần này sẽ không có dị năng của Giang Duy hỗ trợ cho anh ta, bước vào giai đoạn đầu sẽ thiếu thốn lương thực, không biết đến chừng đó Giang Diệu còn có bản lĩnh thành lập một đội săn bắt lần nữa hay không, liệu rằng anh ta còn có thể đi từ trong gió tuyết một đường tới thẳng căn cứ Bắc thành hay không..


Bình luận

Truyện đang đọc