BẠN TRAI GẤU TRÚC KHÓ NUÔI



Lúc này Hùng Trì Viễn còn đang rối rắm rốt cuộc là vì cái gì mà lại không cho hôn, đột nhiên Giang Duy ngồi dậy, nhiệt độ lạnh lẽo liền chui vào trong chăn, Hùng Trì Viễn vội vàng vươn tay gấu đè người trở về, Giang Duy nằm trong bóng tối nói: "Hùng Trì Viễn, tiêu rồi, chúng ta vẫn còn để chiếc xe trượt tuyết ở bên ngoài! Đêm nay sẽ không bị đông cứng đến nát vụn đấy chứ?"
Lúc họ tìm thấy một nơi thế này để cản gió rồi lấy ra mô hình căn nhà, đã hoàn toàn quên mất việc lấy xe trượt tuyết thu nhỏ lại rồi cất trở vào.
Dù gì chất liệu của xe trượt tuyết cũng là sắt thép, ban ngày thì còn đỡ, trong xe trượt tuyết của họ vẫn đang để ở trạng thái khởi động, nhờ vào tác dụng của hạch thú vẫn có thể duy trì được một nhiệt độ nhất định, nhưng đến ban đêm thì nơi này lại xuống -140 độ, sẽ trực tiếp đông cứng xe trượt tuyết, Giang Duy sửa xe trượt tuyết hơn cả buổi có lẽ cũng sẽ phải báo hỏng mất rồi.
Hùng Trì Viễn: "..."
Hắn còn có thể nói gì được nữa..

Không có xe trượt tuyết thì vẫn còn có cách khác, bây giờ cả trần nhà gỗ đã bị hắn khắc một đống chữ, nhưng trong phòng lại đen kịt đến nỗi Giang Duy không thể nhìn thấy chữ nào, bây giờ ngoại việc uốn người nằm trong ngực Giang Duy để có thêm chút hơi ấm, thì hắn còn có thể làm gì được.
Giang Duy trở người, quấn thật chặt lớp chăn dày vào người, ôm lấy con gấu trúc nào đó thở dài: "Nhiệt độ ban đêm quá thấp, bây giờ cũng không thể ra ngoài tìm kiếm, nếu không thì cả người sẽ đông lạnh chết cóng, để ngày mai tìm hồ ly đào ra giúp."
Sở dĩ nói là đào, rất hiển nhiên là vì đêm nay khi tuyết dày nặng rơi xuống, ngày mai xe trượt tuyết hẳn là sẽ bị lớp tuyết dày đọng lại bao phủ bên trên.
Giang Duy lẩm bẩm một tiếng, không thèm nghĩ nữa, cuộn tròn thân thể dứt khoát đi ngủ.
Mà trong lòng gấu trúc nào đó còn đang phiền não, rầu rĩ, xem lại một lượt toàn bộ những hành vi hôm nay của mình từ đầu tới cuối, nhưng những khóa học phức tạp mà hắn từng được huấn luyện khi trước lại không bao gồm khía cạnh về tình yêu nam nam.
Vừa rồi khi hắn hôn Giang Duy, rõ ràng phản ứng của Giang Duy rất..

Đáng yêu và nhiệt tình, hơn nữa Hùng Trì Viễn có thể cảm giác được người dưới thân hơi có chút cảm xúc khẩn trương và mong đợi, dĩ nhiên là đối với nụ hôn của hắn, Tiểu Duy vẫn có thể cảm nhận được.
Vì vậy, theo sự quan sát của Hùng Trì Viễn, mặc dù trước đó Giang Duy thay đổi chủ ý nói không thích hắn nữa, vì cái hôn này, Hùng Trì Viễn cảm thấy Giang Duy không ghét bỏ hắn, chẳng qua lúc nói không thích chắc chắn là vì tức giận nên nói vậy.
Vừa rồi, dưới bầu không khí như vậy, rốt cuộc vì sao Giang Duy lại tức giận? Vì sao lại không cho hôn nữa?
Một đêm này, Hùng Trì Viễn không cảm thấy buồn ngủ chút nào, nghe tiếng tuyết rơi và tiếng gió thổi vù vù bên ngoài, vẫn không cử động mà nằm co rút lại trên ngực Giang Duy, mở mắt đến hừng đông.
Nếu là người bình thường có lẽ hai mắt sẽ xuất hiện quầng thâm, nhưng lúc này chỉ là một chú gấu trúc nhỏ, quầng thâm mắt gì đó..

Không có mới là kỳ lạ.
Sáng sớm hôm sau, Giang Duy vừa ngáp vừa mở mắt, vừa duỗi người vươn vai một cái đã bị một đống chữ viết khắc trên nóc nhà dọa sợ một phen.
Khóe miệng Giang Duy giật giật, vươn tay mò đến gấu trúc nằm trên ngực, dùng sức xoa nắn một trận: "Hùng Trì Viễn, nói với anh chuyện này, nếu không có ác ý, thì đừng vì những chuyện này mà khắc chữ lên trên trần nhà, anh tự kiềm chế một chút đi, có biết làm vậy là phá phách lắm không? Lỡ như xà nhà mỏng đi, tuyết đọng trên mái đè xuống làm sập mái căn phòng thì phải làm sao?"
Hùng Trì Viễn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Giang Duy, nhưng ánh mắt Giang Duy lại thuần túy trong vắt, dĩ nhiên hắn không nghĩ là sẽ có bất kỳ câu trả lời tốt nào cho những câu hỏi của cậu, hoặc là không muốn trả lời, ánh mắt Hùng Trì Viễn hơi rũ xuống, nhấc tay gấu lên, hắn nhanh chóng xóa đi hết những vết tích được viết lên trên gỗ trong phòng.
Giang Duy giữ lấy chăn bông ngửa đầu nhìn lên nóc nhà, chữ viết được xóa sạch, nhưng lại thật sự khiến nóc phòng càng trở nên mỏng hơn..
Bước ra từ trong ổ chăn ấm áp, Giang Duy mặc quần áo mùa đông vào rồi chui vào bên trong dị không gian, nhanh chóng rửa mặt rồi đi ra, vươn tay vuốt thẳng lại quần áo vì gấu trúc cuộn tròn lại rồi lăn thành một cục khiến quần áo nhăn nhúm, giúp quần áo cậu được chỉnh tề lại, sau đó một người một gấu cùng rời khỏi phòng.
Bên ngoài căn phòng, hồ ly Ninh Bính Thần đang ôm lấy cái túi ngủ của Trần Trạm ngồi trước bếp lò, miệng không ngừng lẩm nhẩm với Trần Trạm không chút phản ứng nào cũng không biết là có nghe được gì không, lúc nghe được giọng nói của Giang Duy, thì ngẩng đầu, dụi dụi mắt: "Anh dậy rồi à? Muốn ăn cơm sao?"
Giang Duy nhìn về phía trên bếp lò, phía trên có để một cái nồi, thức ăn đang được hầm ùng ục ùng ục, bốc lên hơi nóng, hương vị có vẻ thơm ngon.
Giang Duy nhìn xuống mặt đất, lúc trước có ném xuống đất một đống lớn thi thể của dị thú, hiển nhiên bây giờ đã được xử lý sạch sẽ, hơn nữa lại còn được phân loại gọn gàng ngăn nắp, hồ ly Ninh Bính Thần thoạt nhìn qua này tuy có hơi lỗ mãng lại xúc động, nhưng trái lại thì làm việc vô cùng nhanh nhẹn.
Hồ ly Ninh Bính Thần kéo túi ngủ chứa Trần Trạm qua một bên: "Thịt này trông thật tươi, tôi đã hầm nhừ rồi, ở đó có một đống chuột tôi không hề động tới, có mấy con chim nhìn rất có thịt, liền lấy ra hầm nồi, chắc là có thể ăn nhỉ?"
Chỉ cần ngửi thấy mùi, đã khiến con hồ ly tham ăn phải chảy nước miếng, nhưng mà Giang Duy lại rất cảm kích nó ở điểm này, cậu ta cũng không ăn trước khi không có mình.
Thịt của dị thú thật sự rất ngon, Giang Duy ôm gấu trúc ngồi xuống, ngồi chung một chỗ với Ninh Bính Thần và bắt đầu ăn.
Ninh Bính Thần thấy con gấu trúc kia không chịu ăn thịt do mình hầm, kiểu dáng quần áo giống như là quần áo mùa đông, mềm mại mủm mĩm ngồi xuống trên bàn, dùng móng gấu lấy đồ thức ăn khác trên bàn do Giang Duy làm, đưa vào miệng, đột nhiên nhìn về phía này: "Mày thật sự là bảo vật quốc gia, có thể cho sờ một chút không?"
Gấu trúc thì Ninh Bính Thần đã từng thấy qua, dù sao thì đa phần trong vườn bách thú sẽ thấy được một hai con như vậy, cho dù họ là người phương Bắc, nhưng gần hai mươi năm cuộc đời có lẽ chưa từng có cơ hội được sờ thử, bây giờ còn được nhìn thấy một con thú mặc quần áo mùa lạnh có mũ trùm đầu nhìn thoáng qua vô cùng dễ thương vô cùng mềm mại mủm mĩm, thật sự muốn mân mê một chút.
Ánh mắt Hùng Trì Viễn khẽ nhìn liếc qua cậu ta một cái, chỉ là trước đó hắn có dùng tay gấu di chuyển một chút, Giang Duy vươn tay ôm gấu trúc nhanh chóng rời đi, giương mắt nhìn Ninh Bính Thần: "Cảnh cáo cậu, những thứ khác có thể động vào được, nhưng tuyệt đối không được động vào gấu trúc này của tôi! Hãy coi chừng móng vuốt hồ ly của cậu."
"Nhỏ mọn.." Ninh Bính Thần âm thầm lẩm bẩm một tiếng, cúi đầu ăn phần của mình.

Mà gấu trúc nào đó vừa được Giang Duy an ủi, liền ngồi lên đầu gối Giang Duy, để mặt cho Giang Duy đút thức ăn vào miệng hắn.
Sau khi đơn giản giải quyết xong bữa sáng, Giang Duy khom lưng nhặt lấy những hạch thú nằm trên đất, đưa tới trước mặt gấu trúc, Hùng Trì Viễn vươn tay gấu ra đặt ở trên một cái hộp, lạch cạch cầm lấy hạch thú ở bên trong, bắt đầu chậm rãi hấp thu hạch thú trong hộp.
Ninh Bính Thần giương mắt nhìn: "Đây là con gấu trúc do anh thuần hóa sao?"
Con gấu trúc tuổi vẫn còn nhỏ này, quả thật là so với mèo còn dễ chiếm được lòng người hơn.
Cũng không phải là Ninh Bính Thần chưa từng nghĩ qua đây có thể là một dị năng giả hóa thú, tuy rằng mấy ngày nay cậu đã cố sức duy trì hình dạng hồ ly, nhưng mỗi lần như vậy đều chỉ có thể duy trì được nửa tiếng rồi sẽ biến lại hình người, nếu không thì sẽ hoàn toàn không chịu đựng nổi, nhưng con gấu trúc trước mắt này, từ đầu đến giờ vẫn luôn giữ nguyên trạng thái gấu trúc, vậy nên, cậu ta bỏ luôn cái suy nghĩ rằng đây là một dị năng giả hóa thú.
Giang Duy giơ tay quơ lấy gấu trúc và cả cái hộp kia nhét vào bên trong áo khoác, luôn cảm thấy không thoải mái khi gấu trúc của mình bị người khác nhìn như vậy cứ giống như cậu bị mất đi một miếng thịt.
Ừ thì, thật ra mà nói, cậu thà là mình thật sự mất đi một miếng thịt, cũng không muốn gấu trúc bị nhìn chằm chằm như vậy.
Giang Duy ôm lấy gấu trúc đứng lên: "Ăn no rồi, chuẩn bị lên đường thôi."
Hồ ly vội vàng giải quyết hết đống thịt còn sót lại, đứng lên: "Trước khi xuất phát vẫn có chuyện này cần phải hỏi trước, đó là, anh tên là gì?"
"Tôi tên Giang Duy, vác người bạn cùng lớp kia của cậu lên lưng đi, tôi phải thu hồi lại căn phòng này rồi."
Giang Duy nói xong, liền nhanh chóng mặc áo khoác có mũ trùm đầu vào, kéo chặt lại cổ tay áo, đeo thật kỹ găng tay và khẩu trang, kéo cái mũ trùm lên đầu kỹ lưỡng, vuốt mắt kính trượt tuyết một cái rồi đeo vào, lúc này mới mở cửa đi ra.
Nhắc mới nhớ, người hóa thú thật sự được ông trời ưu ái, chịu được giá lạnh thì không nói, còn không cần lo lắng sẽ gặp phải chứng quáng gà do tuyết.
Hồ ly xách túi ngủ trên mặt đất lên, kéo lại mũ trùm lên đầu của Trần Trạm để lộ ra bên ngoài túi ngủ, sau đó kẹp lấy cái túi ngủ dưới cánh tay, cảm thấy không thuận tay lắm, lại vác lên vai, một chút sức nặng này với người có dị năng mà nói, cũng không đáng kể gì.
Có lẽ cái túi ngủ có chứa Trần Trạm bên trong sau này sẽ là đồ vật tùy thân của cậu ta, hồ ly thở dài một cái, vỗ vỗ vào túi ngủ trên vai, lúc này mới từ trong nhà gỗ đi ra.
Khi cậu ta vừa ra khỏi cửa, nháy mắt căn nhà kia liền thu nhỏ lại, nhỏ tới mức không còn nhìn thấy nữa rồi nằm trong tay Giang Duy, hồ ly ngây người một lúc, tận mắt thấy căn nhà biến hóa trong tay Giang Duy, vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Giang Duy xoay người đi lòng vòng trong đống tuyết, tìm kiếm chiếc xe trượt tuyết trước đó được để bên ngoài, chỉ một đêm tuyết đã rơi dày nửa thước, có thể thấy chỗ để xe trượt tuyết sẽ nhô lên một đụn tuyết cao, Giang Duy dẫm lên đống tuyết dày nặng để đi qua, lấy một cái xẻng đào tuyết ra để đào một chút, qua một lúc lâu mới thấy lộ ra một chút phần thân xe trượt tuyết.
Hồ ly xách túi ngủ chạy lại đây giúp đỡ, giơ tay thả ra một trận gió thổi tuyết lạnh trên nóc xe bay lên tung tóe, không lâu sau cũng phủi sạch một phần tuyết đọng trên xe.
Giang Duy thở dài nhìn đống tuyết chất đầy trên chiếc xe trượt tuyết, có lẽ sẽ khó sử dụng, giơ tay lên định thu nhỏ cánh cửa xe, lại che giấu muốn tống cái xe bị tuyết bao phủ vào bên trong dị không gian để làm tuyết tan chảy, nhưng kỳ lạ chính là xe trượt tuyết trong tay cậu lại không chịu thu nhỏ lại.
Giang Duy kinh ngạc, trước giờ vẫn chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ, liếc mắt qua đánh giá hoàn cảnh xung quanh hồ ly một cái, chuẩn bị trực tiếp đẩy chiếc xe trượt tuyết vào bên trong không gian, nhưng mà, chiếc xe trượt tuyết vẫn không hề động đậy, đây là tình huống cậu chưa từng gặp phải, cũng không phải là cậu dùng ý niệm điều khiển, mà là để dị không gian tiếp xúc với xe trượt tuyết, vậy mà vẫn không hề có chút phản ứng nào.
Giang Duy lấy tay kéo kéo gấu trúc bên trong áo khoác, nắm lấy gấu trúc kéo lên trên một chút, để đầu gấu trúc lộ ra ở phần cổ áo của cậu, mới thấp giọng nói: "Hùng Trì Viễn, không thể thu xe trượt tuyết."
Hùng Trì Viễn liếc mắt một cái, mảnh vỡ của dị không gian cho hắn năng lực nhận thức, có thể để hắn cảm nhận rõ ràng tình huống xung quanh Giang Duy, vì vậy, chỉ cần liếc mắt một cái hắn đã biết được tình trạng của cái xe, tiếp theo chữ viết lại mơ hồ xuất hiện trên cánh cửa xe bị tuyết đọng dày gần ngay chỗ Giang Duy vịn tay vào: "Trong xe có một vật sống khác."
Nói xong, Hùng Trì Viễn lập tức co người lại, từ trong lồng ngực Giang Duy liền trượt xuống ngay bên hông, hộp đựng hạch thú kia được Giang Duy cất vào bên trong túi áo của bộ đồ chống lạnh, hắn cần giành giật từng giây để tiếp tục hấp thu lực lượng.
Chỉ trừ bản thân Giang Duy, thì không ai khác bên ngoài có thể tiến vào bên trong dị không gian, động vật có sự sống sẽ không thể vào được, bằng không cậu cũng sẽ không phải dự trữ nhiều loại phẩm dạng thịt như vậy, đã có thể trực tiếp nuôi gia cầm gia súc bên trong dị không gian.
Chỉ là, trong xe còn có người hoặc là động vật khác, chuyện này hơi đáng sợ, đã vào bên trong lúc nào..
Trong lòng Giang Duy liền phòng bị, đột nhiên giật mạnh cánh cửa xe ra, không đợi đến lúc cậu nhìn vào trong xe, một cục lông màu nâu đã vèo một cái nhảy ra, tốc độ nhanh đến mức không nhìn ra được đó là cái gì.
Cục lông mau chóng vọt tới trước mặt Giang Duy, móng vuốt bén nhọn vội túm lấy áo khoác Giang Duy, điên cuồng vung vẩy cái đuôi với Giang Duy, miệng mở rộng re ré kêu một trận như người mở miệng gào lên với âm thanh méo mó.
Chà, khá là nhanh nhẹn!
Giang Duy vươn tay cầm cái cục đồ chơi thoáng nhìn lại cực kỳ quen mắt này, lông màu nâu, cái đầu nhỏ, trên đỉnh đầu còn có cả hai cái tai đầy lông, một cái đuôi to xấp xỉ cơ thể nó đang rũ xuống phía sau, đúng là con sóc đã gặm một hạt thông cực lớn ở đường hầm Vân Sam Dụ kia.
Con sóc ôm lấy bàn tay Giang Duy tiếp tục tiếng kêu re ré méo mó, đến khi tay của Giang Duy hơi buông lỏng ra một chút, nó lại lần nữa nhảy lên trước ngực Giang Duy, cào cào mấy cái vào áo khoác của Giang Duy.
Tiếng kêu re ré méo mó kia thể hiện bộ dạng nôn nóng của nó, vậy mà Giang Duy lại nhìn ra mùi vị oán giận, dường như Giang Duy phải chịu một sự chỉ trích nào đó mà cậu thật sự không tài nào hiểu nổi.
Đang lúc Hùng Trì Viễn hấp thu lực lượng từ hạch thú, cách một lớp quần áo cảm nhận được có một con vật nhỏ nào đó đang ghé vào trước ngực Giang Duy, có hơi ghét bỏ mà giơ tay gấu lên đánh ra một cái cách một lớp quần áo, thẳng tay đánh bay con sóc đang bám víu trên áo khoác của Giang Duy.
Nếu không phải Hùng Trì Viễn cảm giác được con sóc này có dị năng thuộc tính hỏa, dưới khí hậu giá lạnh khắc nghiệt rất là hữu dụng, hơn nữa từ lúc bắt đầu dường như con sóc này không có chút ác ý nào với Giang Duy, vậy mà nó lại bám vào trên người Giang Duy, thật sự là Hùng Trì Viễn rất muốn diệt trừ nó.
Con sóc rơi xuống trên mặt tuyết, lăn lộn mấy vòng, toàn thân dính đầy tuyết, cố sức lắc mạnh, tuyết theo đó bốc hơi thành một trận sương trắng, sau đó toàn thân nó không còn dính chút tuyết nào, lại lần nữa nhanh chóng nhảy trở về.
Lần này nó đã có kinh nghiệm, đứng trên bả vai Giang Duy, không còn dùng móng vuốt, cùng lắm thì nó vẫn kêu re ré méo mó bên tai Giang Duy.
Giang Duy bị tiếng động ở khoảng cách gần như vậy làm nhức đầu, vươn tay đưa ra một quả hạch đào cho con sóc, con sóc lập tức duỗi móng vuốt ra ôm lấy, âm thanh re ré méo mó liền dừng lại, rồi đột nhiên lại càng tiếp tục kêu re ré méo mó lớn hơn.
Kỳ lạ là dường như Giang Duy cảm thấy có thể hiểu được ý muốn của con sóc này, ngón tay chọc vào quả hạch đào mà con sóc kia đang ôm, nó lập tức biến thành quả táo lớn.

Con sóc kia lại lần nữa ngậm miệng, chân trước của nó gấp rút ôm lấy quả hạch đào có kích cỡ còn lớn hơn nó, răng nhọn xoạt xoạt gặm, cái đuôi còn không ngừng vung vẩy qua lại.
Cũng không biết là vì sao vỏ hạch đào cứng như vậy, mà con sóc kia vẫn có thể gặm cắn được, chỉ một lúc lớp vỏ cứng đã bị rơi xuống.
Giang Duy vươn tay sờ sờ bộ lông khô ráo mềm mại của con sóc, vừa mới lăn lộn một vòng trên nền tuyết, tuyết dính lên người đã không còn thấy nữa, hơn nữa cũng không dính lại một chút nước nào, Giang Duy hơi nhíu mày kinh ngạc mà vui vẻ, cảm giác như dường như mình đã nhặt được một món đồ chơi thú vị.
Giang Duy vòng qua quả hạch đào mà con sóc đang ôm, giật nhẹ cái lông đuôi đang rối bời của nó: "Sóc con, phun ra chút lửa để anh nhìn một chút đi?"
Dĩ nhiên con sóc hoang dại nào đó không nghe hiểu được tiếng người, chỉ lo gặm hạt đào của mình, nhưng đối với động tác vuốt đuôi nó của Giang Duy vẫn rất bình tĩnh, tay cũng không bật ra móng vuốt.
Giang Duy không nhìn thấy nó phun lửa cũng không hề nóng giận, chỉ từ biểu hiện vừa rồi của nó mà xem thử, chắc chắn là con sóc này có thuộc tính hỏa, Giang Duy lại lần nữa giật nhẹ cái đuôi con sóc: "Hì, sau này sóc con đi theo anh đi, hạt thông hạch đào đậu phộng anh đều có thể cho nhóc ăn đủ."
Hạch đào bị gặm một cái, con sóc hoang nào đó không hề đáp lại chỉ vùi đầu vào bên trong hạch đào mà gặm, đến khi nhân của hạch đào đã bị gặm xong rồi, vỏ rỗng của hạch đào bị ném xuống đất, con sóc mới nắm lấy mũ trùm của Giang Duy, thân thể cuộn lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giang Duy nghiêng đầu chọc chọc vào còn sóc sau lưng: "Xem ra là nhóc đã đồng ý, sau này gọi nhóc là Tiểu Tùng nha."
Giang Duy nhớ lại hùng tâm tráng khí của mình trước khi mạt thế băng hà nổ ra, nói cái gì là trở thành bác sĩ thú y, rồi cái gì mà thành lập nên một quân đoàn dị thú, rốt cuộc xem như hôm nay cũng đã đạt được bước đầu tiên, mà quân tiên phong, chính là Tiểu Tùng có kích thước lớn chưa bằng bàn tay trên vai cậu.
Khóe miệng của Ninh Bính Thần từ đầu đến cuối đứng bên ngoài có hơi co giật, nếu đem so sánh, thì con sóc này nhận được sự đối đãi dịu dàng gấp mấy trăm lần so với cậu ta.
Trong xe trượt tuyết đã không còn con sóc, Giang Duy nhẹ nhàng thu nhỏ nó rồi lặng lẽ không chút tiếng động mà cất vào bên trong không gian, chỉ chờ đến lúc sau khi tuyết đã đều tan hết, mới xem thử có còn sử dụng được nữa hay không.
Giang Duy còn có một chiếc xe trượt tuyết nữa, nhưng chiếc xe kia chưa qua cải tiến, Giang Duy không hề có ý định che giấu dị năng phóng to thu nhỏ vật thể của cậu với người khác, nhưng dị không gian thì cậu chưa từng có ý định sẽ cho bất cứ người nào biết tới, nên lúc này cậu không thể đi vào bên trong không gian để cải tiến xe trượt tuyết, mà chỉ có thể tháo động cơ của chiếc xe trượt tuyết trong màn tuyết lạnh đầy gió, dù lúc này tuyết đã không còn rơi nữa.
Dù sao muốn cải tiến cũng phải có thao tác kỹ càng, quan trọng nhất là phải cởi bỏ đôi găng tay dày nặng, có lớp cách nhiệt chân không để sưởi ấm ra, Giang Duy phải chịu đựng cơn đau như muốn đóng băng cánh tay của mình mà mau chóng làm việc.
Khi Hùng Trì Viễn cảm giác được thao tác của Giang Duy, đột nhiên chui từ bên trong quần áo Giang Duy ra, ghé vào trên cánh tay Giang Duy để ngăn lại hành động của cậu, toàn thân gấu trúc đều trượt xuống, giữ thật chặt hai cánh tay như muốn đóng băng của Giang Duy ôm vào trước lồng ngực mềm mại nóng hổi của mình.
"Không cải tiến thì không thể chạy được." Giang Duy nói.
Hùng Trì Viễn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cậu, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía con sóc hoang trên vai Giang Duy, Hùng Trì Viễn thả cánh tay Giang Duy ra, bò lên trên bả vai Giang Duy, giơ tay gấu lên nhanh chóng chụp lấy con sóc đang đứng trên vai Giang Duy.
Sóc nhỏ lăn xuống nắp trước xe, cảm thấy choáng váng mở to hai mắt nhìn chằm chằm, dưới cái nhìn lạnh lùng của Hùng Trì Viễn, đột nhiên đám lông toàn thân nó như muốn nổ tung, cảm giác giống như bị điện giật, theo đó là nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng cao, nhanh chóng lan ra những vị trí xung quanh có đường kính tầm hai mét.
Tuyết trên mặt đất thật sự bắt đầu tan bớt, trong phạm vi hai mét, dường như nhiệt độ không khí đã đạt tới mười mấy độ, so với nhiệt độ thấp âm hơn 100 độ thì đây quả thật như là thiên đường.
Giang Duy liếm môi, cảm thấy không còn lạnh chút nào, hơn nữa bên trong quần áo còn cảm thấy có phần ấm áp, nhanh chóng bắt tay cải tiến xe trượt tuyết, đang lúc cải tiến cái xe, thì hồ ly bên cạnh kinh ngạc vui mừng kêu lên một tiếng: "Trần Trạm!"
Thấy túi ngủ trên vai hồ ly hơi động đậy, hai mắt Trần Trạm mở to, đôi tròng mắt như của động vật máu lạnh trong nháy mắt liền dựng thẳng lên sau đó khôi phục lại như cũ, quay đầu qua nhìn Ninh Bính Thần đang khiêng anh ta trên vai: "Ninh Thần."
Hồ ly tháo túi ngủ trên người đặt xuống trên đất, sau khi hai người nhìn nhau một lúc, thì đột nhiên tầm mắt đều chuyển qua nhìn về phía con sóc đang đứng trên nắp xe kia.
Con gấu trúc ở trên vai Giang Duy híp mắt, từ sau lưng Giang Duy tuột xuống, thân hình bỗng nhiên biến lớn, chắn trước Giang Duy, cũng lúc đó không gian xung quanh nháy mắt cũng trở nên vặn vẹo.
Gấu trúc khổng lồ nhìn hai người với ánh mắt lạnh lẽo, quả nhiên hấp thu nhiều hạch thú để dự trữ năng lượng là một việc làm đúng đắn, trước giờ hắn chưa từng nghĩ sẽ tin tưởng bất kỳ một ai ngoại trừ Giang Duy bên cạnh, huống chi còn là người lần đầu tiên gặp mặt.
Giang Duy cũng không quay đầu lại, tiếp tục cải tiến xe trượt tuyết, giọng nói lạnh lùng: "Còn có ý đồ muốn nhắm vào Tiểu Tùng trên người tôi? Các cậu thật đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa."
"Không phải, Giang Duy, chỉ là tôi.." Hồ ly Ninh Bính Thần vội lắc đầu, cậu ta không hề có ý đồ như vậy.
"Ăn nó xong, có khi tôi sẽ không sao nữa." Giọng nói lạnh lùng của Trần Trạm cắt ngang lời đang nói của Ninh Bính Thần.
"Khốn nạn, Trần Trạm, anh câm miệng lại cho tôi! Mẹ nó, anh mất não rồi hả?"
Ninh Bính Thần kéo cái túi ngủ quát lớn, cùng lắm thì cậu ta chỉ muốn hỏi Giang Duy có thể để mình nuôi con sóc kia được hay không, chưa biết chừng có con sóc ở gần bên Trần Trạm, thì Trần Trạm sẽ không rơi vào trạng thái ngủ đông nữa.
Nói cái gì mà ăn nó chứ, làm vậy thì Giang Duy sẽ đối xử với họ như thế nào!
Trần Trạm lạnh lùng quay sang nhìn Ninh Bính Thần: "Nếu không thì sao? Không lẽ cậu muốn sau này sẽ giao tôi lại cho một người xa lạ có thuộc tính hỏa hay sao?"
"Không phải chúng ta đã bàn bạc xong, là nhất định phải sống cùng với nhau hay sao!"
"Vậy thì, cậu có dám nói là cậu chưa từng suy nghĩ như vậy hay không?"
Trần Trạm cười lạnh, phá vỡ cái túi rồi vươn tay ra, nắm chặt lấy cái áo lông của hồ ly.
Hồ ly nắm lấy cánh tay anh ta: "Trần Trạm, chúng ta không nói chuyện này, vất vả lắm anh mới tỉnh lại, có thể nói chuyện khác được không? Anh thấy đói chưa, có muốn ăn một chút thứ gì hay không, hay có cảm thấy có chỗ nào không được thoải mái?"

Trần Trạm chăm chú nhìn cậu ta: "Ninh Thần, đừng tránh né lời tôi nói, nếu trong tình huống mà tôi không biết rõ, cậu lại giao tôi cho người khác.."
"Tôi chỉ muốn để anh được sống, ở bên ai thì có gì quan trọng? Tôi sẽ không rời xa anh, cùng lắm thì chỉ có thêm một người nữa mà thôi." Nếu tránh không được, thì Ninh Bính Thần chỉ có thể cắn răng nói.
"Ở bên người nào cũng không quan trọng sao.." Trần Trạm thấp giọng lặp lại, đột nhiên bật cười: "Phải nhờ vào quan hệ với một người có thuộc tính hỏa thì mới có thể sống sót, cậu cảm thấy sẽ không có gì quan trọng hay sao?"
Ninh Bính Thần sửng sốt, cậu ta thật sự chưa từng nghĩ tới điều này, đột nhiên nhìn về phía Giang Duy, nhưng Giang Duy lại quay lưng về phía cậu ta, cậu cũng không có cách nào có được sự xác nhận của Giang Duy bên kia.
Đầu óc của Ninh Bính Thần rối tung rối mù cả lên, phải ở bên cạnh một người có thuộc tính hỏa, nếu như là loại ở bên nhau như vậy..
"Ninh Thần, nếu là như vậy, tôi thà rằng mình chết đi."
Trần Trạm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu ta, thời gian duy trì ý thức của anh ta quá ngắn, lần trước khi Giang Duy rời đi chưa lâu thì anh ta đã không chịu đựng nổi mà ngủ mất, không biết lần này có thể duy trì được bao lâu, vì thời gian có hạn, anh ta chỉ có thể dùng sự quyết liệt khiến lòng người phải đau đớn này để cảnh cáo Ninh Bính Thần.
"Trần Trạm, tôi có thể..

có thể để anh tìm một người mà anh chấp nhận được, chỉ cần có thể sống sót.."
Giọng nói của Ninh Bính Thần có hơi run lên, siết chặt nắm đấm trong tay, cảm giác đau đớn như trái tim của mình bị xé rách, bởi vì cậu vẫn luôn yêu thích người này, không phải là đã sớm nhận ra từ trước rồi sao, sớm muộn gì Trần Trạm vẫn phải kết hôn với một người..
Trần Trạm cười nhạo, nhắm hai mắt lại: "Ninh Thần, xem như cậu lợi hại.."
Vì vậy, cho tới tận bây giờ chỉ là mình anh ta đơn phương tình nguyện.
Một khối băng cực lớn đột nhiên xuất hiện trước người Trần Trạm, ác liệt đâm xuống, cả người Ninh Bính Thần đều choáng váng, vôn dĩ không biết khối băng này từ đâu mà đến, đã không kịp ngăn cản nữa rồi, chỉ còn trơ mắt nhìn khối băng đâm vào bên trong túi ngủ của Trần Trạm, máu thấm ra ngoài, Trần Trạm mềm oặt rơi xuống mặt đất.
Ninh Bính Thần nhào lên, cố sức ôm lấy túi ngủ, cảm giác lòng mình đau như bị dao cắt, hô hấp càng trở nên gấp gáp hơn, nước mắt ào ào rơi xuống, toàn thân đều trở nên run rẩy, đến một tiếng la lên cũng không thốt ra nổi.
Cải tiến xong xe trượt tuyết, Giang Duy chậm rãi xoay người lại, ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn người đau đớn như muốn chết kia, thở dài, nói: "Hồ ly, cậu thật sự thích anh ta lắm đúng không?"
Đột nhiên nước mắt Ninh Bính Thần ngừng rơi, sau đó nước mắt lại càng rơi xuống nhiều hơn, tình yêu giấu kín nhiều năm như vậy, nhiều đến mức chính bản thân cậu cảm thấy nếu vẫn cứ tiếp tục nhịn xuống cũng sẽ không sao cả, mỗi ngày đều cố gắng ép buộc bản thân mình đừng nghĩ nhiều, Trần Trạm là con một, Trần Trạm là thẳng nam, Trần Trạm đã từng theo đuổi bạn gái, Trần Trạm có nói với cậu là anh ta vẫn luôn thích một người, vốn dĩ cậu vẫn nghĩ, sau khi tốt nghiệp đại học, bằng bất cứ giá nào cậu và Trần Trạm sẽ ra ngoài một chuyến, sau đó thì đường ai nấy đi..
Giang Duy vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: "Hồ ly, tôi hỏi cậu, nếu cậu muốn sống sót, mà cậu phải quan hệ với một người xa lạ, trong khi người cậu thích biết được điều đó, cậu có thể làm được không?"
Môi Ninh Bính Thần run mạnh lắc đầu nói: "Không giống nhau, không giống nhau."
"Có chỗ nào không giống?"
Ninh Bính Thần chỉ ôm lấy Trần Trạm lắc đầu, trong đầu hỗn loạn vô cùng, đau lòng tột độ..
"Ninh Thần, anh ta chưa chết." Giang Duy vươn tay rút khối băng đâm vào người Trần Trạm từ trong túi ngủ ra, là một khối băng bén nhọn khổng lồ nhìn bề ngoài trông vô cùng đáng sợ.
Đâm vào người Trần Trạm chỉ để lại một mũi nhọn nhỏ bé, chỉ cắt vào trong làn da Trần Trạm, chỉ chảy máu mà thôi, hơn nữa, máu cũng không nhiều như vậy, hồ ly đơn giản là bị dọa cho một phen sợ hãi.
Giang Duy vừa giật túi ngủ ra, vừa lấy băng gạc bông băng y tế ra quấn lên che lại miệng vết thương của Trần Trạm.
Ninh Bính Thần ngây người ra nhìn, đột nhiên nằm xuống sát cạnh bên tai của Trần Trạm, oán giận nói ra từng chữ một: "Mẹ nó, Trần Trạm, anh thấy trêu tôi như vậy thì rất vui sao?"
Vốn dĩ miệng vết thương cũng không lớn, hơn nữa lại thêm sức khôi phục của dị năng giả hóa thú, lúc này đã cầm máu được rồi.
Giang Duy đứng lên dựa vào sau lưng của Hùng Trì Viễn, nhìn tới Ninh Bính Thần còn đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Anh ta thật sự là muốn chết, khối băng là do gấu trúc nhà tôi san cho bằng phẳng, cậu vẫn nên nghĩ cách làm sao khiến cho anh ta dẹp bỏ ý định tự sát đi."
Người Ninh Bính Thần cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Trần Trạm, Trần Trạm nhắm chặt hai mắt, mí mắt khẽ động, cắn chặt môi.
Ninh Bính Thần ôm lấy túi ngủ dựa vào đầu của Trần Trạm trước mặt: "Trần Trạm.."
Giang Duy giơ tay đưa con sóc hoang qua: "Cho cậu mượn Tiểu Tùng, tôi đều đã nghe thấy, người bạn học này của cậu không muốn ăn nó, yên tâm đi.

Cùng lắm thì dị năng của Tiểu Tùng có hạn, các cậu tranh thủ nói chuyện với nhau, nói xong rồi, thì chúng ta xuất phát."
Giang Duy xoay người qua chỗ khác nhìn Hùng Trì Viễn, cậu muốn ôm lấy Hùng Trì Viễn, không biết sao lúc này hình thể của Hùng Trì Viễn lại quá lớn, không còn là một chú gấu trúc nhỏ mà cậu có thể ôm trong tay.
Hùng Trì Viễn giơ một chân gấu lên kéo Giang Duy qua đó, trước đó Giang Duy còn chưa kịp phản ứng, thì đột nhiên cảnh vật xung quanh bị đổi sang một chỗ khác, một người một gấu đã xuất hiện ở một hướng khác.
Giang Duy sửng sốt, trở tay nắm lấy tay gấu: "Thuấn di? Dị năng của anh đã tiến hóa?"
Gấu trúc cực lớn nào đó gật đầu một cái, ngồi xuống trên mặt tuyết, ôm lấy Giang Duy, tay gấu nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Giang Duy.
Đột nhiên được an ủi trong một tư thế như vậy khiến Giang Duy kinh ngạc: "Hùng Trì Viễn, anh đang làm gì vậy?"
Hùng Trì Viễn cúi đầu nhìn xuống Giang Duy đang đeo khẩu trang trên mặt, muốn hôn..

Cố gắng chịu đựng, chỉ có thể đưa tay gấu nhẹ nhàng xoa xoa đầu Giang Duy.
Giang Duy nép người vào lồng ngực ấm áp của gấu trúc, hai người bên kia nên thành thật nói chuyện với nhau, về việc yêu thích lẫn nhau, hầy da, tuổi trẻ khờ dại.

Đến khi Hùng Trì Viễn và Giang Duy quay trở lại, hồ ly đã lại ôm lấy Trần Trạm ngủ đông, hai mắt ửng đỏ, bờ môi sưng đỏ lên, trả lại chú sóc nhỏ đang cuộn lại thành cục, sau đó lắp bắp nói với Giang Duy: "Giang Duy, còn túi ngủ nào không?"
Giang Duy lấy con sóc nhét vào trong túi quần áo, mò mẫm lấy ra một cái túi ngủ chống thấm nước bền chặt và rắn chắc hơn, hồ ly vội vàng nhận lấy túi ngủ mới rồi ôm Trần Trạm chui vào trong xe.
Giang Duy nhìn người trong xe đang thay túi ngủ mới cho Trần Trạm, quay người ngước mắt lên nhìn Hùng Trì Viễn: "Xuất phát thôi."
Gấu trúc nào đó gật đầu.
"Phải nhanh chóng tăng tốc."
Gấu trúc nào đó lại gật đầu.
Giang Duy tiếp tục ngước mắt lên nhìn gấu trúc khổng lồ nào đó, chỉ có thể nói thẳng: "Anh không vào được."
Hùng Trì Viễn im lặng, vất vả lắm mới có thể xuất hiện dưới hình dạng này, đây là hình dạng có thể ôm lấy được Giang Duy, không muốn đổi.
Giang Duy vỗ vỗ lên tay gấu của hắn: "Cũng không thể để anh ở bên ngoài một mình chạy."
Vậy mà Hùng Trì Viễn lại gật đầu, Giang Duy đột nhiên bật cười, xoay người bò lên trên thân Hùng Trì Viễn, Hùng Trì Viễn nhấc tay gấu đỡ lấy cậu, cho đến khi Giang Duy nằm ép xuống dính sát vào sau lưng Hùng Trì Viễn.
Giang Duy nằm trên lưng gãi gãi lớp lông của Hùng Trì Viễn: "Tốt rồi, xuất phát thôi."
Hùng Trì Viễn: "..."
Khóe miệng Giang Duy hiện ra ý cười, cúi đầu cọ cọ lên lưng gấu trúc: "Sao lại đứng im như vậy, không phải là anh không muốn ngồi xe hay sao?"
Hùng Trì Viễn im lặng đứng lên, khiến Giang Duy đu sau lưng hắn có hơi trượt xuống dưới, sau đó yên lặng thu nhỏ lại, rơi vào trong tay Giang Duy.
Giang Duy vươn tay vỗ vỗ gấu trúc đang trầm mặc: "Hùng Trì Viễn, thật ra thì.."
Gấu trúc hơi nâng đầu lên một chút, con mắt bên trong quầng thâm đen nhìn lên Giang Duy, sau đó cách một lớp khẩu trang, Giang Duy liền hôn lên đầu hắn một cái: "Thật ra thì dù anh có ở trạng thái nào, tôi cũng đều thích."
Thích..

Hùng Trì Viễn lập tức xoay người lại, níu vào cánh tay Giang Duy, rồi tập trung nhìn chăm chú vào Giang Duy, chữ viết liền rơi xuống nền tuyết trước mặt Giang Duy: "Có cho hôn?"
Không hiểu sao mặt Giang Duy lại nóng lên, vờ như mình không thấy, mở cửa xe rồi ngồi vào trong ghế lái phụ, quay đầu lại cao giọng nói với hồ ly ngồi ở ghế sau: "Hồ ly, cậu chuẩn bị xong thì lên lái xe."
Ninh Bính Thần lên tiếng, lấy dây an toàn buộc chặt lại cái túi ngủ của Trần Trạm, quay người ngồi vào ghế lái: "Giang Duy à, tôi chưa từng lái xe."
"Dễ thôi, tôi chỉ cậu lái." Giang Duy xoa tay gấu nói.
Sau đó dưới sự chỉ dẫn của Giang Duy, xe trượt tuyết xiêu xiêu vẹo vẹo xông ra bên ngoài, rốt cuộc trên lớp tuyết đọng cũng không có vật gì cản đường, lúc đi qua những nơi có địa thể trập trùng, hồ ly có thể sử dụng dị năng hệ Phong để ổn định thân xe, nên dọc đường đi cũng xem như là vững vàng.
Đến trưa, họ đến được một thành phố nào đó ven biển, đây thật sự đúng là phế tích đầu tiên mà họ được tận mắt nhìn thấy sau khi tận thế băng hà bùng nổ.
Toàn bộ thành phố đều bị băng tuyết bao phủ, khắp nơi đều là những tòa nhà nghiêng đổ, phủ đày từng lớp tuyết đọng, vì là thành phố ven biển, nên những đợt sóng do cơn bão gây ra đã đóng băng bên trong thành phố, một nửa thành phố bị sóng băng cao ngất chiếm lấy, không nhìn thấy bất kỳ sự sống nào của cư dân ở nơi này.
Thành phố này với Hùng Trì Viễn lại quen thuộc, đây chính là nơi lúc trước hắn thực hiện ca phẫu thuật.
Hùng Trì Viễn nhìn theo những bông hoa tuyết bên ngoài cửa sổ, hắn tin tưởng vào năng lực của Tống Thụy Bình, cũng tin tưởng vào cơ sở vật chất ở căn cứ ban đầu của họ, hơn nữa trước đó Tống Thụy Bình cũng đã chuẩn bị sẵn chỗ ở, còn có dị năng hệ Lực lượng, hẳn là đủ để sống sót.
Vì vậy, trước đó khi mạo hiểm đi tìm Giang Duy, hắn không hi vọng Tống Thụy Bình mạo hiểm đi cùng với mình, chỉ là, sâu trong lòng Hùng Trì Viễn vẫn có một chút lo lắng, dù sao đó cũng là người anh em mà hắn tin tưởng nhất..
Có nên đi xem một chút hay không?
Suy nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu Hùng Trì Viễn, bỗng cảm giác được một sự nguy cơ gì đó khiến hắn nháy mắt đã hành động, bắt lấy Giang Duy trong tíc tắc liền biến mất trong xe trượt tuyết.
Giang Duy khổng thể hiểu vì sao cậu lại bị Hùng Trì Viễn mang ra ngoài, lúc vẫn còn đang nghi hoặc, thì bất ngờ một tiếng vang lớn đã khiến hàm răng Giang Duy có cảm giác mỏi nhừ, trơ mắt nhìn chiếc xe trượt tuyết của cậu bị hồ ly dùng dị năng hệ Phong cuốn lên giữa không trung, mà một chiếc xe trượt tuyết khác đột ngột xuất hiện, vì để tránh sự va chạm của hai chiếc xe mà đột nhiên thay đổi phương hướng, đâm vào bên trên một tòa nhà nghiêng ngả cách đó không xa.
Giang Duy trợn mắt há mồm, nhìn xe trượt tuyết bị đâm thành dáng vẻ vặn vẹo kia, người ở bên trong còn có thể sống nổi hay sao?
Mà hồ ly thì hùng hùng hổ hổ hạ chiếc xe trượt tuyết giữa không trung xuống, lúc chui ra khỏi xe, mới trợn tròn mắt nhìn chiếc xe trượt tuyết bị đâm đến nổi không nhìn ra hình dạng kia: "Đã đâm thành như vậy, hẳn là sẽ chết người rồi!"
Đột nhiên cậu ta ra sức chạy tới trước chiếc xe trượt tuyết kia, tốc độ cũng rất nhanh, dưới tình huống không thể né tránh kịp, cậu ta chỉ có thể dùng hết sức mình nháy mắt đã cuốn chiếc xe bay lên giữa không trung.
Giang Duy ôm lấy Hùng Trì Viễn đi qua, lúc cách chiếc xe trượt tuyết kia một khoảng đủ gần, lỗ tai Hùng Trì Viễn có hơi nhúc nhích một chút, cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Khi một người một gấu đã tới rất gần với chiếc xe trượt tuyết, thì chiếc xe trượt tuyết nát bét kia mới đột nhiên bị đạp mạnh bật ra, một người ăn mặc như một quả cầu tuyết giơ chân đạp cánh cửa chui ra từ bên trong chiếc xe ra, sau khi chui ra, còn giật mạnh cánh cửa xe xuống.
Sau khi người ăn mặc như quả cầu tuyết chui ra ngoài, anh ta xoay người lại dùng ba phần sức lực từ hai cánh tay để kéo mở cái xe trượt tuyết, từ trong xe lấy ra một vật gì đó có bộ lông màu trắng phau, vỗ vỗ hai cái, ôm vào trong cánh tay xoa nhẹ một cái, liền xoay người lại đi về phía họ.
Giang Duy nhìn cánh cửa xe bị đá bay ra ngoài xa tận mấy mét, nhìn cái kẻ chỉ dùng đến ba phần sức lực trên tay đã khiến cho chiếc xe trượt tuyết biến thành sắt vụn, Giang Duy đã thở phào nhẹ nhõm một chút, xem ra người này không bị sao cả, sau đó nhìn cái kẻ ăn mặc như quả cầu tuyết kia đang tiến về phía mình, nghĩ xem nên ứng xử thế nào.
Người ăn mặc như quả cầu tuyết kia đứng yên trước mặt Giang Duy, đánh giá Giang Duy từ trên xuống dưới một lượt, một giọng nói mà Giang Duy vô cùng quen thuộc bỗng vang lên: "Ồ, chắc cậu là Tiểu Duy nhỉ, tôi là Tống Thụy Bình."
Trời đất, may là anh ta đã dẫn theo sói con ra ngoài, nếu không thì đã để hụt mất..


Bình luận

Truyện đang đọc