Hai người cuối cùng cũng không có làm thật, nhưng mà...
Trên đường về nhà, Châu Sâm cứ tủm tỉm cười, Ông Như Mạn nhìn thấy thế lại đỏ mặt, đợi đến lúc dừng xe, anh muốn quay sang hôn cô một cái, cô liền bực mình đẩy ra.
"Chị Như Mạn sao lại không cho em hôn?" Anh giả bộ như đang ấm ức, nhưng ánh mắt lại lóe lên ý cười.
Ông Như Mạn không thèm để ý, đẩy anh tránh sang một bên.
Châu Sâm vẫn vươn người qua ôm lấy cô, cũng không cố chấp hôn cô nữa, chỉ khẽ thì thầm vào tai: "Chị Như Mạn ngọt ngào, không muốn thử chút sao?"
Ông Như Mạn bị anh đùa giỡn đến mức cả người như nhũn ra, ngược lại Châu Sâm càng lúc càng khấp khởi mừng thầm, bởi vì nhìn thấy cô vì mình mà vui vẻ, vì mình mà xấu hổ, những điều này cho thấy khoảng cách giữa anh với cô đã càng lúc càng thêm gần. Ông Như Mạn còn đang xấu hổ, Châu Sâm liền từ phía sau ôm lấy cô: "Được rồi, được rồi, anh không nói nữa, em đừng giận nữa nha." Nói xong lại ôm chặt lấy cô giống như làm nũng.
Thang máy không có người, nhưng lúc nào chẳng có camera.
Cô khẽ đánh Châu Sâm một cái, anh mới đáng thương rút tay lại.
Một lúc sau lại thấp giọng cười một mình.
Cửa thang máy mở ra, Ông Như Mạn lại ôm túi xách đập lên người Châu Sâm một cái nữa: "Còn cười nữa hả, có tin em không cho anh vào nhà nữa không?"
"Anh tin, anh tin, anh sai rồi, anh sai rồi."
Ý cười vẫn ở trong mắt, loại vui vẻ này cũng làm cho Ông Như Mạn vui lây, khóe miệng không cẩn thận cũng khẽ mỉm cười.
"Ừm, về nhà thôi, đừng có nháo nữa đấy."
"Ừ."
Chàng thanh niên cứ như thế nắm tay người mình yêu cùng nhau về nhà.
Tinh thần và cơ thể của anh đều rất phấn chấn, thế nhưng nếu Ông Như Mạn không đồng ý, anh cũng tuyệt đối không dám làm gì. Thực ra chỉ cần anh làm nũng mấy câu thì cô cũng sẽ mềm lòng, thế nhưng anh không muốn như vậy.
Càng lúc Châu Sâm càng trở nên dính người, bởi vì chỉ có một mình anh ăn tối, cho nên Ông Như Mạn làm cho anh một bát mỳ trứng với thịt bò.
Châu Sâm cứ đứng đằng sau ôm chặt lấy eo cô, cũng mặc kệ như vậy sẽ vướng chân cô nấu nướng.
Ông Như Mạn không có cách nào gỡ tay anh ra bèn mặc kệ để anh muốn làm gì thì làm.
Thật ra điều kiện của cô có thể thừa sức bao nuôi vài cậu thiếu niên mười tám tuổi, thế nhưng sẽ chẳng có ai thật lòng thật dạ yêu thương cô như Châu Sâm, không màng gì đến tiền bạc vật chất, chỉ đơn giản là yêu cô mà thôi.
Như thế này thật tốt.
Tương lai nếu bọn họ dù đến được với nhau hay không thì cũng không quan trọng nữa, hiện tại tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc như vậy đã đủ rồi.
Rất nhiều chuyện chẳng cầu thiên trường địa cửu, chỉ cần một lần trải qua.
Ông Như Mạn vốn dĩ cũng không đói bụng, nhưng đến lúc nấu xong, Châu Sâm nằng nặc đòi cô phải ăn một miếng trước, cô cũng không còn cách nào, cuối cùng đành dưới đôi mắt khẩn thiết của cậu mà miễn cưỡng ăn vài miếng sau đó đẩy lại cho Châu Sâm.
Anh nhìn cô thật sự không muốn ăn nữa, mới nhận lấy bắt đầu ăn. Ông Như Mạn nhìn anh ăn rất ngon miệng, bèn đứng dậy đi rót một ly trà, sau đó lại ngồi xuống, không muốn làm gì cả, hai tay chống cằm, yên lặng ngồi nhìn anh ăn.
Một bát mỳ đầy hụ, vậy mà anh ăn một chốc đã hết rồi.
Khoảng thời gian này, cân nặng của Châu Sâm đã tăng lên một chút, đã không còn bộ dáng gầy gò mảnh khảnh như trước kia, anh lại còn lên kế hoạch dành thời gian luyện tập thể dục hàng ngày. Buổi sáng dậy sớm hơn Ông Như Mạn một tiếng, bật bếp nấu cháo sau đó ra ngoài chạy bộ, chạy xong về nhà tắm rửa xong là đến giờ gọi Ông Như Mạn dậy đi làm.
Sau đó hai người cùng nhau ngồi ăn bữa sáng, sau đó lại cùng nhau tới công ty.
Anh rất thích ngồi xem Ông Như Mạn trang điểm, mỗi lần cô trang điểm, anh đều ngồi bên cạnh, bộ dáng chăm chú vô cùng, giống như nhìn hoài không chán vậy.
"Ăn ngon không?" Ông Như Mạn hỏi.
Châu Sâm gật đầu, đương nhiên là ngon rồi, đồ Ông Như Mạn làm dù bỏ thuốc độc anh cũng sẽ không ngần ngại mà khen ngon. Ăn xong xuôi, liền rất tự giác đứng dậy rửa chén.
Ông Như Mạn cảm thấy mình càng ngày càng bị anh nuôi đến lười rồi, việc nhà cũng không muốn làm nữa, vì cái quái gì Châu Sâm cũng biết làm, lại còn làm vô cùng tốt.
Thực ra trước giờ Châu Sâm đều cảm thấy, làm việc nhà không phải là nhiệm vụ của phụ nữ, thêm nữa anh cũng muốn san sẻ với cô, để cô bớt đi phần nào vất vả, cho nên mấy việc như này đều tự ôm đồm vào người mình, cũng cảm thấy không có gì là không được cả.
Ăn tối xong, hai người cùng nhau ra ngoài đi dạo.
Trước lúc đi Châu Sâm đem theo vòng đuổi muỗi đeo lên chân cho cô, bởi vì da Ông Như Mạn mỏng, mỗi lần bị muỗi đốt đều sưng đỏ lên, nhìn đáng thương vô cùng. Anh còn nhớ mang cho cô một cọng thun buộc tóc, ngoài ra trong ví còn có băng keo cá nhân, bởi vì cô hay đi giày cao gót, cho nên anh sợ cô bị cọ xước da.
Có một người đàn ông quan tâm mình như vậy, cô còn cầu gì hơn nữa.
Ông Như Mạn cảm thấy thật may mắn, bởi vì vào thời khắc quan trọng đã chiến thắng sự hèn nhát của mình, đã không nhu nhược mà đẩy anh ra. Hai người mặc dù tuổi tác có chênh lệch, nhưng chung sống với nhau lại hòa hợp vô cùng.
Chỉ là những ngày như này có thể sớm phải kết thúc, bởi vì tuần sau Ông Như Vọng sẽ quay về.
Tuy rằng cậu về rồi lại đi học lái xe, thế nhưng mỗi ngày sẽ vẫn về nhà, bởi thế nên Ông Như Mạn không thể tiếp tục ở chung với Châu Sâm được nữa, cũng cần một chút thời gian để Ông Như Vọng có thể tiếp nhận Châu Sâm.
Nghĩ đến chuyện này lại khiến người ta nhức đầu, cô cũng không dám tưởng tượng, đến lúc Ông Như Vọng biết chuyện sẽ nghĩ như nào, sẽ làm ra hành động gì nữa.
Ngược lại Châu Sâm nói chuyện này cứ để anh giải quyết, nhưng Ông Như Mạn không muốn Ông Như Vọng có bất cứ cái nhìn không tốt nào đối với Châu Sâm, dù sao cô cũng lớn tuổi hơn một chút, loại chuyện như này thôi thì cứ để cô xử lý đi.
Lúc hai người tản bộ cũng nói đến chuyện này.
"A Sâm, tuần sau Như Vọng về rồi."
"Ừm."
"Cuối tuần này chúng ta phải chuyển đi thôi, anh qua chung cư mới thuê kia đi, còn em chuyển về nhà."
Châu Sâm có chút không tình nguyện, đối với chuyện sắp tới phải "chia xa" cũng không được vui.
Cho dù Ông Như Vọng có chấp nhận chuyện của hai người đi chăng nữa, thì cũng sẽ không tiếp nhận là chị gái của mình lại nhanh như vậy mà đã đồng ý sống chung với người ta, với lại cậu ta chắc chắn không chấp nhận chuyện ba người bọn họ với quan hệ như vậy mà ở chung một nhà.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng cảm thấy xấu hổ thật.
Còn theo như phương án xử lý của Ông Như Mạn mà nói, tám phần là để yên cho Ông Như Vọng từ từ tiếp nhận, thế nhưng chuyện sống cùng nhau thì chắc chắn là không xảy ra rồi.
Thế giới hai người của bọn họ chả mấy chốc mà phải kết thúc, mà lại không biết phải bao lâu nữa mới có thể trở lại trạng thái cuộc sống như thế này?
Càng quá đáng hơn nữa là anh đã hình thành thói quen sinh hoạt hai người, sao mà có thể tiếp nhận được cô rời đi, rồi đi sống cùng em trai mình chứ.
Anh ghen tị, ghen tị phát điên lên.
Chờ đến khi Ông Như Vọng về rồi, ánh mắt của cô sẽ không lúc nào cũng đặt trên người anh nữa, kiểu gì cô cũng lại càng quan tâm đến Ông Như Vọng hơn.
"Được." Châu Sâm không hề giấu giếm, lộ ra tâm trạng sa sút của mình.
"Em nghĩ ra nói với cậu ấy thế nào rồi sao?" Anh hỏi.
"Thì cứ nói vậy thôi, nói rằng em sớm đã thích anh rồi, muốn ở bên anh, anh thấy thế nào?"
Châu Sâm thấp giọng cười, Ông Như Mạn thấy thế cũng cười theo.
Hai bàn tay đan xen nắm chặt lấy nhau. Châu Sâm cao hơn cô một cái đầu, cúi người xuống hôn lên trán cô.
"Nghe thấy mấy lời này của em thật tốt."
"Sự thật mà."
Chắc là do Ông Như Mạn không cưỡng lại được sức hấp dẫn của Châu Sâm, xem ra anh mới đúng là mấy con yêu tinh câu dẫn người khác trong truyền thuyết.
"Anh cũng thích em." Châu Sâm nhìn thẳng về phía trước, hai người cứ thế nắm tay nhau chậm rãi đi.
"Hồi nhỏ vẫn luôn xem em như chị gái, lúc đó thường hy vọng, nếu như anh thực sự là em trai của em thì tốt rồi. Như Vọng tuy rằng không có sự chăm sóc của ba mẹ, nhưng cậu ấy lại có em." Không biết vì sao, Châu Sâm lại đột nhiên nói đến mấy chuyện này.
Ông Như Mạn có chút không ngờ tới.
Nhưng mà Châu Sâm chính là muốn nói, anh nghĩ đây cũng chính là điều mà từ trước đến nay Ông Như Mạn vẫn luôn cố kỵ trong lòng.
Cùng người mà mình vẫn luôn xem là em trai ở bên nhau, trong lòng cô chắc rằng vẫn luôn có khúc mắc. Thay vì để cô tự mình nghĩ nhiều, đương nhiên Châu Sâm sẽ muốn tìm một thời điểm thích hợp để đem chuyện này nói ra cho rõ ràng, dần dần để cô xua tan đi những khúc mắc kia.
Mà bây giờ chính là thời điểm tốt.
"Em cũng biết tình huống gia đình anh hồi đó rồi đấy, cho nên khi đó em chính là sự cứu rỗi duy nhất của anh. Mỗi lần nhìn thấy em, anh mới lại cảm thấy thì ra ông trời cũng không đến nỗi tệ bạc với mình."
Cái nhà kia căn bản không được gọi là gia đình, cái gọi là gia đình hoàn hảo có chăng chỉ là sự hèn nhát yếu đuối của mẹ anh mà thôi. Anh rất hận, anh hận tại sao bọn họ lại sinh ra anh, vì cái gì mà lại để anh phải chịu loại đau khổ này.
Mà sự tra tấn về thể xác lẫn tinh thần đã khiến cho Châu Sâm trưởng thành sớm.
Không chỉ là sự cứu rỗi ở thời điểm đó, mà bây giờ cũng vậy.
Kỳ thật anh chẳng muốn nói chuyện với ai khác ngoài cô, lúc nào cũng muốn cùng cô ở chung một chỗ, giống như được hưởng thụ một trạng thái buông lỏng, nghỉ ngơi, còn đối với người khác xã giao cũng chỉ là cuộc sống, mấy năm nay anh đã rèn luyện rất tốt loại chuyện này.
"Càng về sau này, anh lại càng không muốn làm em trai em nữa, anh càng muốn chiếm hữu em hơn, chiếm hữu ánh nhìn và sự chú ý của em, sau đó dần dần chiếm hữu toàn bộ con người em về riêng cho mình."
Anh ngừng lại một chút, ngập ngừng cẩn thận xem thái độ của cô.
"Như Mạn, có phải em thấy anh biến thái quá không?"
Ông Như Mạn không biết nói gì, bởi cô hoàn toàn hiểu được cảm xúc của anh, cũng không hề giận khi nghe anh nói như vậy.
Cô khẽ lắc đầu: "Không biết, nhưng em có thể chấp nhận."
Châu Sâm cũng khẽ mỉm cười, tiếp tục nói.
"Anh biết rõ bản thân mình muốn gì, cũng không hối hận, càng không muốn những cái này chỉ là hạnh phúc thoáng qua."
Châu Sâm nắm chặt tay cô hơn một chút: "Anh hy vọng có thể chăm sóc em cả đời này."
Hết chương 46.