Sau khi xong việc, Ông Như Mạn như bị rút hết sức lực, cơ đùi vẫn còn đang tê giống như bị chuột rút, cảm giác cả người như cá thiếu nước. Châu Sâm lấy nước mớm cho cô uống, giúp cô lau dọn sạch sẽ, quay lại đã thấy cô ngủ thiếp đi.
Đã uống nhiều rồi còn phải lao động mệt mỏi, tuy rằng cô tới những mấy lần, nhưng đối với Châu Sâm mà nói, mới chỉ được một lần mà thôi.
Cũng chẳng còn cách nào khác, Châu Sâm chỉ có thể tự mình đi tắm nước lạnh thêm một lần nữa, sau đó ôm lấy cô tiến vào mộng đẹp.
Như Mạn, ngủ ngon.
Hôm sau, Châu Sâm tỉnh lại trước, nhẹ nhàng dậy làm bữa sáng, sau đó đi chạy bộ. Lúc chạy xong về nhà, Ông Như Mạn vẫn còn đang ngủ. Anh chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi mới kêu cô dậy.
Ông Như Mạn vẫn chưa mở nổi mắt, chẳng hiểu Châu Sâm lấy sức ở đâu, đêm qua đã lao động cật lực như thế mà sáng còn có tinh thần đi chạy bộ rồi làm đồ ăn sáng, đây chính là sự cách biệt tuổi tác à?
Ông Như Mạn vừa làm vệ sinh cá nhân vừa nghĩ, mới phát hiện kem đánh răng đã được chuẩn bị sẵn sàng, chiếc ly đánh răng cũng đã đổ đầy nước. Thái độ của Châu Sâm tốt quá, ngược lại khiến tâm lý Như Mạn cảm thấy quái quái thế nào.
Đợi đến lúc cô sửa soạn xong đi ra ngoài thì thấy chăn gối cũng đã được xếp gọn gàng, nếu Châu Sâm biết cô muốn mặc gì có khi còn để sẵn ra cho cô luôn rồi mất.
Có khác gì bà bảo mẫu không…
Ông Như Mạn trang điểm trong phòng, không biết Châu Sâm đã đứng ở cửa nhìn từ lúc nào. Vừa quay đầu đã thấy anh đang nhìn mình chăm chú, làm cô bị dọa hết hồn.
“Á!”
“Xin lỗi, dọa em giật mình à?”
“Không sao, không sao. Chắc là dạo này em xem nhiều phim kinh dị quá.” Ông Như Mạn lắc lắc đầu.
Châu Sâm đi đến bên cạnh, với lấy cây kẻ mày ở trên bàn, vặn nắp sau đó chăm chú kẻ lông mày cho cô.
“Bên này hình như hơi ngắn hơn chút.” Anh vừa kẻ vừa nói.
Ông Như Mạn khẽ ngước đầu, nhắm hai mắt lại để anh kẻ dễ hơn.
Châu Sâm kẻ xong, cô với lấy gương xem, quả nhiên cân xứng hơn lúc nãy nhiều. Cô ngắm nghía một chút, sau đó bỏ gương xuống.
“A Sâm, được đấy, kẻ cũng ra gì đấy, có tố chất làm blogger thẩm mỹ.”
Châu Sâm chỉ cười cười.
“Lần sau anh lại giúp em kẻ.” Anh dùng câu trần thuật tuyên bố mà không phải dùng một câu hỏi, tựa như trong đầu sớm đã có chủ ý này rồi.
“Được.”
Ông Như Mạn tự buộc tóc lên, lúc này nhìn cô đã có tinh thần hơn rất nhiều.
Châu Sâm thật không muốn dáng vẻ này của cô bị người khác nhìn thấy, cảm giác chỉ cần cô bị người khác nhìn thôi là anh đã thiệt thòi rồi.
Ánh mắt của Châu Sâm rất rõ ràng, Ông Như Mạn bất lực quay người lại, ôm lấy khuôn mặt anh.
“A Sâm, này là thái độ gì chứ?”
“Anh sợ em như này người khác sẽ thích em.”
Ông Như Mạn phì cười: “Em cũng không phải tiên nữ, người gặp người thích.”
“Trong lòng anh thì là phải đó, cho nên ai cũng là đối thủ của anh.”
Ông Như Mạn bị dọa đơ cả người:”Cả ngày anh ăn cái gì mà nói chuyện ngọt vậy?”
Châu Sâm nói không biết.
Ông Như Mạn đột nhiên hôn nhẹ một cái:”Để em thử xem có ngọt không?”
Sau đó vừa ý gật gật đầu:”Ừm, ngọt thật.”
Châu Sâm giữ chặt lấy eo cô không cho cô trốn, mở miệng ngậm lấy cánh môi cô. Hai người cứ như vậy mãi một lúc mới luyến tiếc buông ra.
“Như vậy mới thử được chứ.”
“Ngọt không?” Anh hỏi Ông Như Mạn.
Ông Như Mạn bị anh hôn đến đầu óc quay cuồng:”Ngọt, ngọt ngọt, đừng có tới nữa.”
Lúc này Châu Sâm mới vừa ý buông ra, sau đó kéo cô ra ăn sáng.
“Như Vọng nói khi nào thì về không?”
“Bảo thứ 4 về, còn bảo anh đi đón.”
“Ừm.”
Cũng tức là hai người chỉ còn được vài ngày riêng tư nữa.
“Đồ trong tủ lạnh ăn cũng gần hết rồi.” Ông Như Mạn nghĩ đến số đồ ăn còn lại trong tủ lạnh, ăn hai ngày cũng không thành vấn đề, sau đó cô phải chuyển về rồi, nếu không Như Vọng về sẽ phát hiện ra mất.
Châu Sâm không nói gì
“Em sẽ nhanh chóng nói chuyện với nó.” Chuyện sau này của hai người cô vẫn chưa nghĩ kỹ, nhưng cho dù có quyết định ở bên nhau thì cũng phải cho anh một danh phận rõ ràng.
“Anh biết.” Châu Sâm cúi đầu ăn sáng,
Lại đến ngày làm việc, thứ hai lúc nào cũng là ngày đau thương nhất với dân văn phòng, cả công ty nhìn không thấy ai có sức sống.
Đến trưa lại xảy ra một chuyện khiến mọi người càng không vui.
Thu Nhiên bị mắng.
Rất nhiều người vào phần bình luận nói chắc chắn cô ăn xong rồi nôn hết ra, hoặc chắc là đã uống thuốc tiêu hóa, mấy video mukbang của cô căn bản chẳng có ý nghĩa gì cả.
Tuy rằng cũng có người vào phản đối, cũng có người vào nói hộ, nhưng con người mà, đều để ý vào những lời nói ác độc.
Thu Nhiên ở dưới bình luận giải thích, ngược lại đám người kia càng cắn càng hăng, nói cô chắc chắn có tật giật mình.
Thu Nhiên mới hơn hai mươi tuổi, cũng là con gái bảo bối được ba mẹ coi như viên trân châu, chưa bao giờ phải chịu sự mắng nhiếc nhiều đến như thế.
Ông Như Mạn nhíu mày, bên bộ phận quan hệ công chúng cũng đã bắt đầu can thiệp. Cô gọi Thu Nhiên vào phòng, lúc này tinh thần của Thu Nhiên cũng có vẻ khá hơn.
“Sếp, em vẫn ổn, trước kia chị đã nói em phải chuẩn bị tâm lý rồi mà, những gì chị nói em vẫn nhớ ạ.”
Như Mạn gật gật đầu.
“Nhưng mà tự nhiên ăn mắng, tâm trạng cũng rất khó chiuk, rõ ràng em không có làm mấy chuyện họ nói, nhưng họ nói cứ thể như tận mắt trông thấy em làm vậy.”
“Ừm, có những người chỉ biết đứng sau màn hình làm anh hùng bàn phím, bên ngoài không làm gì được ai nên chỉ biết trút giận trên mạng. Em không cần để ý bọn họ. Công ty sẽ làm theo trình tự pháp luật, để họ phải xin lỗi em và trả giá vì chuyện này.”
“Dạ.” Thu Nhiên cúi đầu nói nhỏ.
“Sếp”
“Hả?”
Đột nhiên Thu Nhiên gọi rất nghiêm túc, Ông Như Mạn còn tưởng con bé này không thể chấp nhận nổi chuyện này nên muốn xin từ chức, nhưng những gì Thu Nhiên nói khiến cô hoàn toàn không ngờ tới.
“Em có thể đặt tay lên ngực chị một chút được không?” Thu Nhiên đan hai tay lại, chỉ giơ ra đúng một ngón trỏ.
Ông Như Mạn xém chút cười thành tiếng
Vừa bất lực vừa buồn cười.
“Đóng cửa vào.”
Mắt của Thu Nhiên sáng cả lên, chạy ra đóng cửa sau đó rón rén tiến đến trước mặt Ông Như Mạn.
Hôm nay Ông Như Mạn mặc một chiếc áo đen cổ chữ V, phần ngực có đôi chút lộ liễu. Thu Nhiên rón rén giơ tay lên, lúc này cổ tay liền bị Ông Như Mạn giữ lấy. Cô nhóc tưởng đâu sếp đổi ý rồi, ngẩng mặt đáng thương nhìn. Không ngờ Ông Như Mạn cầm lấy tay cô, để cả bàn tay Thu Nhiên lên ngực mình. Kỳ cục, một em bé gái lại bị chấp niệm với ngực của mình.
“Hiện tại em đang tràn đầy sức chiến đấu, cảm giác có thể đối đầu được với siêu nhân rồi, mấy anh hùng bàn phím có là gì chứ, em còn lâu mới sợ.”
“Ừm, thế thì tốt.” Ông Như Mạn vừa nói vừa cười.
“Sếp, em đi cố gắng đây.”
“Đi đi, đi đi.”
Thu Nhiên ra ngoài liền gọi điện cho bên phòng công chúng, hỏi xem tiến độ xử lý bên đó thế nào rồi. Đám người này toàn dùng acc phụ, tìm một hồi nhưng cũng không được gì. Nhưng chuyện này Ông Như Mạn đã quyết tâm theo đến cùng, trả lại công bằng cho Thu Nhiên.
Vì vậy công ty đã báo cảnh sát, những chuyện tiếp theo thì cứ dựa theo pháp luật mà làm.
Thực ra hiện tại đối với Ông Như Mạn mà nói, những chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền thì đều chẳng phải là chuyện lớn, đám anh hùng bàn phím này cũng không thể để nhởn nhơ như không vậy được, nhất định phải chịu trừng phạt.
Vì để an ủi tinh thần nhân viên, tan làm cô bèn gọi Thu Nhiên đến nhà ăn cơm.
Đến lúc này, ngược lại Thu Nhiên lại thấy biết ơn tên anh hùng bàn phím khi nãy.
Ông Như Mạn và hai người cùng đi siêu thị, mua rất nhiều đồ mà Thu Nhiên và Châu Sâm thích, chuẩn bị về nhà nấu cơm.
Buổi tối Ông Như Mạn trổ tài nấu nướng, làm một bàn đồ ăn rõ to, y chang như bàn tiệc năm mới, vừa nhiều vừa phong phú.
Thu Nhiên liên tục xuýt xoa, vừa xuýt xoa vừa ăn không ngừng.
Thử hỏi thiên hạ được mấy người có thể được thần tượng đích thân nấu cơm cho ăn chứ, làm gì có ai có được đãi ngộ tốt như vậy?
Châu Sâm có vẻ trầm mặc, nhưng cũng không phải lạnh nhạt.
Anh tự định vị bản thân mình là một người đàn ông trong gia đình, cấp dưới của Ông Như Mạn đến đây ăn cơm, là một người đàn ông, anh cần phải yên tĩnh và tôn trọng.
Lúc trước Thu Nhiên cũng không rõ quan hệ của hai người, nhưng hiện tại xem ra Châu Sâm thực sự rất thích Như Mạn.
Thích một người, tất cả đều thể hiện ra trên ánh mắt.
Mà chỉ cần Ông Như Mạn thích, thì tất nhiên Thu Nhiên cô cũng ủng hộ, dù sao cũng không ảnh hưởng đến chuyện cô tiếp tục thần tượng sếp.
Hơn nữa, cô được Ông Như Mạn tín nhiệm như vậy, được trực tiếp đến nhà, tức là sếp cũng chẳng có bí mật gì giấu cô nữa, Thu Nhiên vì chút chuyện nhỏ này nhưng lại vô cùng cảm động. Cho nên chuyện này cô tuyệt đối sẽ giữ kín như bưng, không hé nửa lời.
Mà thực chất Ông Như Mạn cũng chẳng có ý muốn giấu giếm gì cả, chỉ là cả văn phòng đều biết cô có một người bạn trai đẹp trai thành thục, cô cũng chưa có cơ hội nói chuyện chia tay với Vinh Lãng.
Cho nên Châu Sâm cứ đợi như vậy.
Thực ra trong lòng Châu Sâm cũng rất vui, chỉ cần có thêm một người biết về mối quan hệ của bọn họ, cũng chính đồng nghĩa với việc hai người đang dần dần công khai rồi.
Lúc này Châu Sâm không hiểu sao lại muốn Ông Như Vọng đột ngột trở về. Nếu như Như Vọng không phản đối, vậy thì hai người sẽ không cần phải lo lắng gì rồi. Thực ra anh cũng không có gì suy nghĩ cả, tất cả mọi suy nghĩ lo lắng đều đến từ phía của Như Mạn mà thôi.
Có điều hai người họ cũng không giống nhau, anh thì không có gì để lo cả, nhưng Như Mạn thì không.
Cô có rất nhiều thứ phải suy xét.
Bởi vì đồ trong nhà ăn hết trước dự tính, do đó hai người quyết định ngày hôm sau liền chuyển về nhà.
Châu Sâm rất không nỡ, lúc đóng cửa liền trầm mặc thật lâu.
Sau cùng, anh tựa cằm lên đầu Ông Như Mạn, khẽ thở dài một cái.
Những ngày tươi đẹp đã hết rồi sao?