BẠN TRAI TÔI LÀ KẺ SÁT NHÂN


Tik...Tak...Tik..Tak...
Cái lạnh của ngày đông thật khiến con người ta cảm thấy trống rỗng.

Dù là con người hay thiên nhiên cũng đều mang một sắc thái lạnh lẽo dị thường.

Trong căn phòng lặng thinh chỉ vang vọng tiếng tik tak của kim đồng hồ, Hajoon ngồi co người lại trên chiếc ghế sofa lớn.

Cô chẳng làm gì cả, đơn giả chỉ là nhìn lên trần nhà với một nội tâm trống rông.

Phất phưởng trong không khí là mùi tanh của máu nhưng nó đã chẳng thể khiến cô quan tâm nữa.
" Vụ tai nạn đêm đó cũng là tiểu thư Yoon dàn xếp.

Mặc dù chúng tôi không biết làm vậy để làm gì nhưng đó là chỉ thị."
Vụ tai nạn tưởng như vô tình đó lại là dàn xếp sao? Lại còn do chính Bomi đứng sau mọi chuyện nữa.

Lợi dụng lòng tốt để Yeomi tha lỗi ư? Nhưng điều khiến cô đau đầu nhất chính là Bomi đã cho người theo dõi cô và Soojin suốt thời gian qua.

Vậy tại sao cô ấy lại không báo cảnh sát để cứu cô khỏi Soojin chứ? Chẳng phải là bạn sao?
" Cô bạn của mày đúng là vô tình thật đấy.

Ả phụ nữ kia vì hết giá trị lợi dùng mà bị cô ta bán cho bọn buôn người." Soojin dửng dưng đi vào phòng.


Rõ ràng vừa rồi mùi máu còn phảng phất quanh đây vậy mà bây giờ Soojin đã dọn dẹp nó sạch sẽ, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

Bomi...có quan hệ gì với bọn buôn người?
Nhưng cô quan tâm chuyện đó nữa làm gì?
Soojin ngồi xuống bên cạnh Hajoon lấy điều khiển bật TV lên.

Hajoon vội ngồi dậy gặng hỏi:
" Soojin! Cậu và Bomi có quan hệ gì sao?"
Ánh mắt Hajoon chứa đầy sự mong đợi.

Cô không biết mình mong đợi điều gì, chỉ là bản thân muôn biết câu trả lời mà thôi.

Soojin rút một điếu thuốc lá ra rồi châm lửa.

" Mày nghĩ đúng rồi đó.

Tao sẽ nói thẳng cho mày đỡ phải suy đoán lung tung.

Tao và Yoon Bomi vốn từng là người yêu cũ.
Lời này trực tiếp đã khiến trái tim của cô bị xuyên một nhát dao.

Hajoon thất thần đứng hình tại chỗ.

Nhưng mà, bây giờ có biết thì có làm gì được chứ? Sự thật là như vậy nhưng một người bạn như cô chưa từng được Bomi nói đến.

Thấy phản ứng của Hajoon tương đối thoả đáng, Soojin không thể kiềm lại được mà muốn chọc ghẹo cô.

Cậu lấy tay bóp bóp má Hajoon rồi lại nhào nặn gương mặt đó.
" Sao thế? Cảm thấy không vui sao?" Soojin áp sát mặt hỏi.
Hajoon im lặng, tất nhiên cô không thể vui được rồi.

Dạo gần đây có quá nhiều chuyện khiến cô không thể nào cảm thấy thoải mái được.
Sau ngày đăng quang hoa khôi, không khí nhộn nhịp ở trường vẫn chưa hề giảm.

Chaewon liên tiếp trở thành hoa khôi trong hai năm liên tiếp nhận được lời tán thưởng của mọi người.


Kể cả sức hút khó đỡ của Soojin cũng chưa hề có dấu hiệu giảm mà càng khiến cậu được các tạp trí thời trang và những sinh viên trường khác săn đón.

Mặc kệ sự náo nhiệt đó việc của Hajoon là tiếp tục đến trường.

Bỗng cánh cửa ở phòng đối diện mở ra, đi ra là một nữ sinh mang nét mặt tươi tắn thanh tú.

Hajoon liếc một cái đầy chán nản rồi quay người đi.
" Cậu không sao đấy chứ Hajoon?" Bomi mỉa mai hỏi.
Chất giọng đó so với những lần trước đây đã thay đổi, nó vẫn luôn như vậy hay là do cô đã nhìn sâu được con người đó.

Bomi hẳn đã biết những chuyện cô đã trải qua, theo lời của người phụ nữ thì đám buôn người đó là tay chân của Bomi mà.
" Sao cậu lại phải cất công tạo ra vở kịch đó?" Hajoon im lặng một hồi rồi hỏi lại.

" Tớ đã lo cho cậu, đó là thật lòng.

Cậu làm vậy vì điều gì chứ?"
Ngày vụ tai nạn xảy ra trái tim cô lúc đấy như bị cuộn lại.

Lo lắng đến nhường nào nhưng hoá ra lại chỉ là một vở kịch để Bomi lấy được lòng thương cảm của Yeomi và làm lành tình bạn đó.
" Cậu lo cho tớ lắm ư? Cảm ơn nhiều nha.

Nhưng đó không phải thứ tớ cần.

Đối với tớ chỉ có Yeomi làm bạn là đủ rồi." Bomi cười mỉa mai.

" Đừng tự mình đa tình vậy chứ? Tớ vốn chẳng vui gì khi cậu đột nhiên xen vào tình bạn của bọn tớ như vậy đâu."
Bomi quay phắt người đi, ánh mắt sắc lạnh liếc Hajoon:

" Còn Soojin! Tôi sẽ đòi lại anh ấy bằng mọi giá."
Hajoon đứng lặng người.

Hoá ra lâu nay cô như một sự dư thừa đối với hai người đó sao?...Cũng phải, Bomi nói vậy cũng đâu có sai.

Chợt một bàn tay nắm lấy tay Hajoon.
" Hajoon! Tối nay đi hát karaoke không? Lâu rồi chúng mình không đi chơi cùng nhau." Yeomi hí hửng chạy đến.
Yeomi rạng rỡ mời mọc Hajoon, bỗng nhìn thấy Bomi ở đằng trước lại dơ tay lên gọi Bomi lại.

Hajoon im lặng từ từ rút tay lại:
" Hôm nay tớ bận rồi.

Hai người cứ đi chơi vui vẻ nha." Hajoon rụt rè cúi mặt xuống, không để Yeomi nói gì cô đã vội vàng chạy đi mất.
Cho đến lúc này cô thể nào cảm thấy ổn được.

Cái cuộc sống vốn như chó gặm này nay lại còn thảm bại hơn.

Vậy ra bấy lâu nay cô luôn là người thừa thãi, chỉ vậy thôi.

Chỉ là một người rơm mờ nhạt trong mắt của mọi người..


Bình luận

Truyện đang đọc