BÁN YÊU VÀ BÁN SƠN


“A Sầm ôi, ta sai rồi, ngươi cho ta lên đi mà.”
Hoàn Nhạc ghé vào bên giường năn nỉ nhưng cứ như đang làm nũng, thò tay nhẹ nhàng kéo kéo chăn của Sầm Thâm, hy vọng hắn có thể để ý tới mình.

Nhưng Sầm Thâm tâm địa sắt đá, lạch cạch một tiếng tắt đèn ngủ, nói: “Ồn ào nữa thì ra ngoài đi.”
“Ò.” Hoàn Nhạc bĩu môi, Sầm Thâm lại không nhìn thấy.

Chàng đành phải chấp nhận kết cục thảm thương này, ngồi dưới sàn dựa lưng vào giường, ôm cái chăn cũng chịu chung số phận bị vứt bỏ, cúi đầu ủ rũ.
Chẳng qua chàng còn điện thoại di động nha.
Điện thoại bị Sầm Thâm quăng trả, có lẽ hắn thấy nội dung cần được làm mờ đó quá hại mắt nên đến xóa cũng chẳng buồn xóa.

Hoàn Nhạc cũng không xem thêm, tiện tay xóa ngay không chút do dự.
“A Sầm, ta dọn sạch hết cả rồi.” Chàng nhỏ giọng tranh công.
Sầm Thâm không phản ứng.
“Không một ai trong số họ đẹp như ngươi.”
Sầm Thâm vẫn không phản ứng như cũ.
“Ta chỉ muốn nhìn ngươi mà thôi….”
“Câm miệng!”
Sầm Thâm ném cái gối qua, rốt cuộc khiến Hoàn Nhạc im bặt.

Thế nhưng trong đêm khuya yên tĩnh, ánh trăng đuổi theo hơi thở của gió, rèm cửa sổ màu xám lay động, lay động tới mức trong đầu Sầm Thâm tràn đầy ——- phế liệu màu vàng.
Lực sát thương của Xuân Phong quyển và nội dung sếch vẫn là quá lớn.
Độ tồn tại của Hoàn Nhạc chung quy quá mạnh mẽ.
Hôm sau, không có gì đáng ngạc nhiên khi Sầm Thâm trải qua một đêm ngủ không ngon đã đính lên mặt hai vành mắt đen thui, nhìn ai cũng chứa một luồng sát khí.
A Quý rụt cổ lại thấp giọng nhiều chuyện cùng Hoàn Nhạc: “Nhạc Nhạc thiếu hiệp ơi, tối qua ngươi làm gì chọc hắn rồi?”
Hoàn Nhạc giả vờ thần bí chớp chớp mắt: “Không có à, ta thấy quan hệ giữa bọn ta đã tiến thêm một bước.”
“Hả???”
“Ông không hiểu ba cái này đâu.”
A Quý thấy có khả năng đầu Hoàn Nhạc bị Sầm Thâm đánh cho sảng rồi, hoặc là bị tình yêu che mờ mắt, bằng không làm sao lại nói ra được thứ suy nghĩ lạ lùng thế này.

Mà Hoàn Nhạc rất tự tin, vô cùng hân hoan đi nấu điểm tâm, cực kỳ phấn khởi ra khỏi nhà, mặc kệ Sầm Thâm chẳng hòa nhã với chàng, chàng vẫn cười híp mắt phất tay chào hắn.
Kỳ quái.
A Quý lười quan tâm, dù gì hai người cũng không tạo được sinh mệnh mới, đừng thiệt mạng người nào là được.

Sầm Thâm hãy còn ngủ bù, đang trong cơn mơ màng thì điện thoại hắn đổ chuông.
Sầm Thâm nhíu mày, thiếu ngủ dẫn đến bây giờ hắn nghe điện thoại reo cũng bực bội lạ thường, mà điện thoại cứ kiên trì kêu vang không ngừng, qua khoảng chừng hơn mười giây, cuối cùng hắn cũng bắt máy.
“Alo? Anh hai à, em là Nguyên Bình.” Giọng Chử Nguyên Bình truyền tới.
“… Việc gì.” Sầm Thâm xoa xoa mi tâm.
“Chuyện liên quan đến viện nghiên cứu, em đã suy nghĩ lại rồi.

Phương án lần trước quả thật hơi kém thỏa đáng, em có đề xuất mới, mà khó nói qua điện thoại, anh thấy có thể….

có thể sắp xếp một cuộc hẹn không?”
Ngữ khí Chử Nguyên Bình mang theo chút áy náy, song càng nhiều hơn chính là cẩn thận từng li từng tí hỏi thử.

Sầm Thâm lại không có thời gian đọc ra điều anh ngầm mong đợi, hôm nay tính khí hắn hơi nóng nảy, chỉ thẳng thắn dứt khoát đáp “Không gặp” liền cúp ngang.
“Tút, tút…” Loa điện thoại vang lên chuỗi âm thanh báo cuộc gọi kết thúc cũng khiến Sầm Thâm từ từ bình tĩnh lại.
Mình bị sao vậy?
Sầm Thâm nheo mắt, đường nhìn chiếu tới chỗ A Quý đang giả trang thành cục đá không có sinh mệnh.
Một bên khác, Chử Nguyên Bình ngó điện thoại, im lặng thật lâu.
“Chử đổng…” Trợ lý kiên nhẫn chờ anh quyết định, “Chín giờ có cuộc họp hội đồng quản trị, ngài xem có phải hiện tại chúng ta nên đến công ty không ạ?”
Chử Nguyên Bình lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sao anh ấy như ghét tôi hơn lần trước vậy? Tôi làm gì sai sao?”
Trợ lý: “…”
Chủ tịch ngài liên tục nhìn chằm chằm thảo dân thì thảo dân cũng không biết nói gì đâu!
Dường như Chử Nguyên Bình cũng nhận ra vị trợ lý đáng thương vốn không hiểu cái mình đang nói, bèn phẩy tay bảo anh ta lái xe tới công ty.
Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, song chẳng được bao lâu, Chử Nguyên Bình lại hỏi: “Tiểu Triệu này, anh nói thử, giữa anh em với nhau nên tặng quà gì?”
Anh em? Anh em của chủ tịch sao?
Trợ lý theo bản năng cho rằng người anh nhắc là anh em họ, đánh giá tuổi tác một chút rồi gợi ý: “Tặng ít trà đi, công thức chuẩn này hẳn sẽ không sai.


Nhưng còn phải xem sở thích của đối phương, biết họ thích gì thì tốt hơn.”
“Thích gì ta….” Chử Nguyên Bình tự lẩm bẩm, cầm điện thoại mà xuất thần.
Anh nhớ hồi còn nhỏ ba từng nói cho anh hay một chuyện về khi anh hai còn là chú nhím nho nhỏ, chắc chắn sở thích ngày ấy và bây giờ khác nhau rồi nhỉ?
Chử Nguyên Bình động não cả buổi, vẫn không nghĩ ra được ý tưởng nên hồn, loay hoay chốc lát, rốt cuộc đành bất đắc dĩ tìm tới Hoàn Nhạc.
Hoàn Nhạc ở bên ngoài suốt ngày, Chử Nguyên Bình muốn tìm chàng thì dễ như ăn cháo.
“Vào trọng điểm đi, lần này lại kiếm ta làm chi?” Hoàn Nhạc say sưa gặm gà giòn không xương, keo kiệt chẳng thèm chia cho anh một ánh mắt.
Chử Nguyên Bình không muốn phun tào thị hiếu ẩm thực của Hoàn Nhạc nữa, thích gà rán thì cứ thích gà rán đi, đời anh cũng không vào quán gà rán mấy lần, giờ đây coi như viên mãn.
“Tôi muốn hỏi cậu một chút, anh tôi thích gì vậy?”
“Ồ.” Hoàn Nhạc ngước mắt, nhếch môi nở nụ cười: “Hắn yêu thích tôi đó.”
Chử Nguyên Bình: “…”
Hoàn Nhạc: “Vẻ mặt của anh là sao, cho rằng tôi đang nói dối hả? Không tin thì gọi điện hỏi đi.”
Hoàn Nhạc đoán chắc Chử Nguyên Bình không dám làm vậy, quả thực Chử Nguyên Bình cũng sửng sốt, lòng nghẹn một nỗi buồn bực, liếc mắt sang túi đồ bên cạnh, “Anh ấy thích cậu, cậu lại cho ảnh ăn mấy thứ này?”
“Đây là tôi ăn.

Đợi chút nữa về nhà tôi còn phải nấu cơm cho hắn, không thể về trễ được, hắn sẽ bỏ bữa, tôi phải trông hắn.

Đúng rồi, anh biết hắn thích ăn gì không? Chắc không nhỉ, thực ra hắn thích không nhiều món lắm, mà tôi làm được hết.”
Biểu cảm của Hoàn Nhạc rõ ràng đàng hoàng nghiêm túc, giọng điệu cũng khá ôn hòa, nhưng Chử Nguyên Bình vẫn thấy bối rối trong lòng.

Thậm chí quên mất phải nghi vấn về giới tính của Hoàn Nhạc.
“Vậy sao.” Chử Nguyên Bình duy trì gương mặt mỉm cười, khéo léo và hào phóng.
“Vậy đó.” Hoàn Nhạc gật đầu thật mạnh, nụ cười xán lạn.
Hai người kết thúc buổi gặp thứ hai trong bầu không khí hòa bình thân thiện này, thậm chí còn trao đổi số điện thoại, chỉ là trong lòng không ưa đối phương cho lắm mà thôi.
Một tên em trai hờ già chát đột nhiên từ đâu chui ra.
Một thằng nhóc khố rách áo ôm chưa đủ lông đủ cánh dám mơ tưởng anh trai mình.
Không thích, không thích, ai thích đối phương thì chính là vương bát đản.
“Hắt xì!” A Quý đang nằm phơi nắng ở hành lang chợt hắt hơi vô cớ.


Ông ngẩng đầu nhìn trời đầy nghi ngờ, ngơ ngẩn vài giây, khóe mắt thoáng nhìn Sầm Thâm trong phòng thì sợ tới hồn vía lên mây.
Ông thấy Sầm Thâm rũ dựa vào ghế, đầu ngửa ra sau, hay tay buông thõng trên tay vịn, bất động như đang ngủ, song càng giống đã đi gặp tổ tiên hơn.
“Tiểu Thâm Thâm!”
“Sầm Thâm!”
“Sầm Thâm!”
A Quý vừa hô to gọi nhỏ vừa nhanh chóng bò vào nhà, bò nửa ngày mới đến cửa, bỗng chốc lòng như tro tàn.

Ngay lúc này đây, thi thể ngồi trên ghế dựa giật giật, giơ tay xoa cái trán sưng tấy, khàn khàn bảo: “Tôi còn chưa chết mà.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…” A Quý vẫn chưa yên lòng, “Có phải bệnh của ngươi tái phát không?”
Sầm Thâm không phủ nhận, vừa nãy hắn quả thực cảm giác được đau đớn quen thuộc, mắt tối sầm lại, mơ hồ ít phút.

Hắn giương mắt xem giờ, chắc tình trạng đó kéo dài khoảng chừng năm mười phút.
Thành thật mà nói, thân thể hắn đã tốt hơn rất nhiều sau khi tu luyện bồi nguyên quyết.

Số lần phát bệnh giảm rõ rệt, cũng không còn khổ sở như trước.
Chỉ là lần này đau đớn ập tới quá nhanh khiến hắn không kịp trở tay.
“Ngươi không sao chứ?” A Quý vẫn đang bò vào bên trong.
“Không có gì đâu.” Sầm Thâm chống tay vịn ngồi thẳng người, bưng trà táo đỏ câu kỷ tử trên bàn lên uống một hớp, thoải mái hơn hẳn.

Hắn bỗng dưng khựng lại, nhìn nước trà trong ly, chậm rãi dặn: “Đừng nói với Hoàn Nhạc.”
A Quý cũng tạm dừng một chút, “Hắn thông minh như vậy, sao có thể không để ý tới sắc mặt của ngươi.”
Sầm Thâm không nói nữa.
A Quý nhịn không được lại bắt đầu nghĩ linh tinh: “Kỳ thực có thể suy xét chuyện viện nghiên cứu kỹ hơn mà, y học hiện đại tiên tiến thế, biết đâu chừng có thể sáng chế ra thuốc thì sao.

Còn có Nhạc Nhạc thiếu hiệp, ngươi chớ nhìn tính tình y bốc đồng, thật ra cực kỳ đáng tin cậy, tuổi tác không phải là vấn đề, ngươi xem ta sống tới chừng này tuổi mà cũng chưa từng thấy ta uy tín đến vậy đúng không….”
Thời gian lặng lẽ trôi, A Quý giảng khô cả họng cũng không nhận được phản ứng nào từ Sầm Thâm.

A Quý thầm thở dài, ông biết Sầm Thâm nghe hết, nhưng đôi khi ông cảm thấy lời của mình yếu ớt không có sức thuyết phục.
Y học phát triển thì có tác dụng gì, tìm thầy kiếm thuốc nhiều năm, con tim cũng đã sớm nguội lạnh.
Hoàn Nhạc tốt hơn nữa cũng có ích gì, không còn mạng để hưởng thụ thì đều như rắm.
“Tôi không muốn chết.” Sầm Thâm bỗng mở miệng, ánh mắt nhìn Cây Xuân xa xa, không khởi lên được tí sức lực nào, cho nên giọng cũng nhẹ nhàng, “Cũng không phải chịu thua số phận, là thuận theo tự nhiên.”
Nếu có biện pháp như bồi nguyên quyết thì hắn vẫn sẵn lòng thử nghiệm, nhưng phải nói rằng, hắn đã thôi cố chấp chất vấn vì sao đấng cao xanh muốn đối xử với hắn như vậy.

Lần này đổi thành A Quý lặng im.
Sầm Thâm lại cầm điện thoại lên, quay số của Chử Nguyên Bình, từ đầu tới cuối chỉ nói độc một câu, “Mai anh đến đây đi.”
Chử Nguyên Bình ở bên kia tự nhiên mừng rỡ như điên, song Hoàn Nhạc trở về trong ánh tịch dương lại không vui lắm.

Giống như A Quý đã phán, cơ thể Sầm Thâm khỏe hay không, mặt mày khó coi hay không, làm sao có khả năng giấu giếm được Hoàn Nhạc chứ?
“Đêm nay nghỉ sớm đi, không cho đọc sách nữa.” Giọng Hoàn Nhạc rất cứng rắn, thần sắc cũng nghiêm túc hiếm thấy.
“Cậu quản tôi?” Tay Sầm Thâm kẹp điếu thuốc vừa mới được rít một hơi.
Hoàn Nhạc bồi thêm, “Ngươi không nghe lời ta ta sẽ gửi cho ngươi ảnh ấy ấy! G không che!”
Sầm Thâm: “…”
Hoàn Nhạc: “Thuốc cũng không cho hút luôn!”
Sầm Thâm: “Cậu tạo phản hả?”
“Để ta thử coi?” Hoàn Nhạc khởi động cổ tay rồi dùng thế sét đánh không kịp bưng tai khiêng Sầm Thâm lên, đưa người vào phòng ngủ.

Đáng thương cho Sầm Thâm hôm nay vốn chả có sức lực để phản kháng, thuốc lá cũng rơi ở giữa đường, bị A Quý nhặt.
“Hoàn, Nhạc!” Sầm Thâm giận dữ, nhưng xấu hổ càng chiếm phần hơn.
“Người gọi ta là cục cưng Nhạc Nhạc yêu dấu cũng vô dụng.” Hoàn Nhạc thả hắn lên giường, tiện tay tạo kết giới bao căn phòng lại.
Sầm Thâm định ngồi dậy, vừa chỏi khuỷu tay, Hoàn Nhạc tức khắc thừa cơ nhào tới, hai tay chống hai bên hông hắn, dòm hắn bằng đôi mắt thâm sâu và hỏi: “Những thứ khác ta xuôi theo người hết, riêng cái này thuận ý ta có được không?”
Sầm Thâm quay mặt đi, tức giận đến mức hoàn toàn không muốn ngó ngàng tới chàng.
Hoàn Nhạc chuyển qua giọng nhõng nhẽo, vùi đầu vào cổ hắn, “Người hãy nghe ta lần này thôi, coi như dỗ dành ta, được không?”
Sầm Thâm muốn đạp chàng khỏi giường, Hoàn Nhạc không khuất phục, giơ tay bắt lấy bắp chân của hắn, ngón cái còn cố tình niết ở mặt trong.
Lúc này Sầm Thâm thực sự ngượng ngùng nhiều hơn là cáu gắt.
Hắn cũng không biết dáng dấp mép áo nửa mở, lỗ tai đỏ ửng, hít thở hổn hển của mình đã khơi gợi ít nhiều lang tính trong đối phương.
“Buông tay.” Sầm Thâm thình lình trở nên căng thẳng, hai tay bấu chặt chăn dưới thân.
Bất ngờ chính là, Hoàn Nhạc cứ vậy mà thả ra, đã thế còn rút lui nhanh chóng đến lạ kỳ.

Sầm Thâm thở phào nhẹ nhõm và ngồi dậy, lại thấy Hoàn Nhạc uất ức tủi thân ngồi xổm ở cuối giường, tự ôm đầu trông như cực kỳ ảo não.
Sầm Thâm: “…”
Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?
Ngày chó.
Mẹ kiếp.
Thật đúng là con chó con.
Tác giả có lời muốn nói: Sầm đại vương: Ông có điên mới tin cậu..


Bình luận

Truyện đang đọc