BÁN YÊU VÀ BÁN SƠN


“Nhưng ta không nhớ gì hết.”
Hoàn Nhạc tưởng tượng cảnh mình và Phu tử nâng chén chuyện trò tại Quỷ Yến, đó hẳn là một màn sảng khoái khiến người ta khó lòng quên được.

Nhưng phần sự thật này lại không xuất hiện trong ký ức của chàng.
Thậm chí bởi vì Liễu Thất cải biến, đoạn này trở thành thứ vốn dĩ không tồn tại.
Hoàn Nhạc không khỏi hít sâu một hơi, ngước mắt chạm vào ánh mắt ẩn chứa lo lắng của Sầm Thâm, từ từ lắc đầu, “An tâm, em khoẻ.

Phu tử từng dạy, không cần quá cố chấp với việc đã xảy ra, bởi vì trong nháy mắt, hiện tại cũng sẽ trở thành quá khứ.”
Chàng ghi khắc những điều Phu tử dạy dỗ, cũng rõ ràng Sầm Thâm hỏi Thương Tứ vấn đề kia chính vì muốn làm chuyện cũ này có phần tươi đẹp hơn.
Hoá ra đấy là câu chuyện xưa ấm áp, mặc dù lần thứ hai gặp lại, chàng đã không nhận ra Phu tử…
Không, vậy Phu tử nhận ra chàng sao?
Hoàn Nhạc chợt chau mày: “Hẳn là Liễu Thất thay đổi số mạng Phu tử, nhưng phương cách Liễu Thất dùng là lợi dụng Tú Cầu Nhỏ xuyên thời không, cho nên hắn có thể giúp Phu tử của ta, không phải sống lại mà là cứu mạng.”
“Thú vị rồi đây.” Lời này của Kiều Phong Miên tựa hồ cất giấu không ít ẩn ý, với tài trí hơn người của anh, đương nhiên đoán được Tú Cầu Nhỏ này cũng là nguyên nhân đưa Hoàn Nhạc từ Trường An tới dây, song, khiến anh cảm thấy thích thú chính là, đầu óc của chú chó sói nhỏ Hoàn Nhạc này thay đổi thật mau.

Mới vừa nãy còn trong bộ dáng ưu thương, phút giây này đã tỉnh táo lại.
Thương Tứ cũng hứng thú thấy rõ, so với kể chuyện xưa, y càng thích nghe chuyện xưa hơn, vì thế giơ tay ra hiệu bảo: “Tiếp tục đi.”
Hoàn Nhạc nhìn Sầm Thâm: “Còn nhớ cảnh lần đầu tiên gặp Phu tử em đã kể với anh chứ? Khi ấy hắn đang hái nấm.

Sợ là chính lần ăn nấm độc đó mới chết, cũng có thể là trước nữa, nói tóm lại, Liễu Thất muốn cứu hắn, chắc chắn là xuyên về lúc ban đầu, ngăn cản hắn ăn mớ nấm độc.

Nhưng Phu tử khi đó làm sao biết chuyện mình đã chết rồi? Đối với hắn mà nói, kia chẳng qua chỉ là ăn một bữa nấm khác lạ mà thôi, trừ phi Liễu Thất kể thẳng toàn bộ chuyện sau đấy cho hắn nghe.


Mà Liễu Thất, hắn ta biết chuyện xảy ra ở Quỷ Yến ư?”
Sau khi hoàn hồn, Hoàn Nhạc phát hiện nhiều điểm đáng ngờ hơn.
Nếu ngay từ đầu Phu tử đã biết chàng sẽ gặp chuyện không hay tại Quỷ Yến, vì sao không ngăn cản chàng và Tống Lê qua lại, cớ gì không căn dặn chàng thêm vài câu mà chỉ đơn giản là hẹn chàng uống rượu như thế?
Đây chính là chuyện cực kỳ quan trọng liên quan đến mạng người.
Cho nên suy đoán càng hợp lý hơn chính là, trên cơ bản Phu tử không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, hẳn là sau đó hắn mới hiểu được, bèn vội vã chạy tới Quỷ Yến cứu người.
Nghĩa tới chỗ này, Hoàn Nhạc quắc mắt nhìn chằm chằm Thương Tứ, “Chắc hẳn Tứ gia có thể nhớ toàn bộ ngọn nguồn câu chuyện.”
Thương Tứ xoe tay: “Khi đó trùng hợp thay Côn Luân mới xảy ra chút sự cố, ta đi suốt đêm để xử lý, cũng không rảnh rỗi quan tâm chuyện nhỏ như hạt mè của các cậu.”
“Vậy vì sao Tứ gia lại phong ấn trí nhớ của ta?”
“Chùi đít, ngươi hiểu không hả? Vị uống rượu chung với ta chính là chủ nhân hiện tại của tháp Vãng Sinh, nhưng hồi đó hắn vẫn còn là lính tôm tép.

Tháp Vãng Sinh ngàn năm chưa lòi ra được một vụ té giếng, ngay tại phiên trực của hắn, té xuống còn là kẻ suýt nữa trốn thoát được sinh tử, ta không thay hắn chùi đít rồi ai chùi?”
Nghe vậy, Kiều Phong Miên liếc sang —– ngươi xài xể Tinh Quân như thế, Tinh Quân biết không?
Thương Tứ nháy mắt mấy cái —- ngươi không nói ta không nói, hắn biết kiểu gì?
Có điều lời Thương Tứ nói cũng chẳng hề giả dối, y phong ấn ký ức của Hoàn Nhạc, xóa đi ảnh hưởng sự kiện té giếng mang lại, hơn phân nửa là vì Tinh Quân.

Gần một nửa còn lại là y động lòng trắc ẩn Hoàn Nhạc.
Thương Tứ rất thích thiếu niên lang hăng hái như Hoàn Nhạc, huống chi cậu chàng còn vận đồ đỏ giống mình, cậu chàng hạp nhãn duyên Thương Tứ, do đó Thương Tứ hiếm khi thiện tâm một lần.
Y phong ấn ký ức đau khổ của Hoàn Nhạc, không còn ai nhớ tới chuyện Phu tử ngã xuống giếng nữa, nhưng chuyện về sau thì y thật sự không biết.

Chờ y giải quyết xong vụ ở Côn Luân và trở lại Trường An thì đã là rất nhiều năm sau rồi.
Biển người mênh mông, hồng trần cuồn cuộn, Thương Tứ men theo hương rượu lững thững bước trên đường cái Chu Tước đã quên mất thiếu niên áo đỏ trong Quỷ Yến từ lâu.


Cầu Nam Lưu không có hiệp hội thợ thủ công cũng không có thư sinh điên, những thứ này đối với Thương Tứ mà nói, chung quy quá lắm chỉ là một đám bọt nước thôi.
“Có lẽ Tinh Quân biết đấy.” Thương Tứ lại nói: “Ta đi gấp, nhưng Tinh Quân vẫn ở lại, hắn là kẻ thù dai lắm, các cậu thiếu chút nữa úp cái sọt chà bá lên đầu hắn, chắc chắn hắn không dễ dàng cho qua đâu.”
Tinh Quân, chủ nhân tháp Vãng Sinh.
Hoàn Nhạc cân nhắc cẩn thận cái tên này, lại không dễ dàng đi tra theo lời Thương Tứ.

Thương Tứ thần thông quảng đại như vậy, nếu cứ thế tìm tới chỗ Tinh Quân, có lẽ sẽ thành đi đường vòng.
Cũng không thể bị Thương Tứ dụ lọt hố như vậy.
Huống chi tháp Vãng Sinh há lại là nơi muốn tới thì tới sao?
Do đó, Hoàn Nhạc tự hỏi: “Tứ gia còn nhớ người ở sau lưng đẩy ta trong Quỷ Yến là ai không? Hai lần đều là một người ư?”
Thương Tứ thấy đã quá giờ, kế hoạch ngủ trưa phá sản rồi, y nhíu mày, đáp: “Ngươi có mang rượu ngon từ Trường An tới không?”
“Không có.”
“Thật vô nghĩa.”
Thương Tứ lại quay về bộ dáng không hào hứng lắm, nói: “Đẩy cậu hai lần quả thật là một người, khác biệt trong hai lần này chẳng qua chỉ ở Phu tử của cậu từ quỷ biến thành người.

Muốn đi xem không?”
Hoàn Nhạc lập tức liên tưởng tới bút ký của Thương Tứ, gật đầu trả lời: “Cầu còn không được.”
“Trong bút ký của ta chép lại là khung cảnh của lần đầu.” Thương Tứ xoè tay phải, một quyển sách cổ buộc chỉ bỗng dưng hiện ra trong lòng bàn tay y, “Cơ hội chỉ có một, tự cậu nghĩ cho kỹ.”
Sầm Thâm lập tức bảo: “Tôi cũng đi.”
Thương Tứ lắc đầu: “Các anh tính đi du lịch hả?”
Kiều Phong Miên lại ung dung thản nhiên nhấp ngụm trà, ngay sau đó cũng bồi một câu: “Tôi cũng đi.”
Thương Tứ rất đau đầu, sao mỗi lần đều phải dẫn cả người nhà rồng rắn theo, đàn ông lập gia đình rồi thì không có tự do đúng không?
Đặc biệt là tiểu thiếu gia, đã gả ra ngoài rồi còn không để cho người ta bớt lo, phiền phức quá, ghét cậu ta ghê.

“Ngươi không đưa ta theo ta sẽ tố cáo với anh Lục, nói ngươi uống bia ôm ở Trường An.” Kiều Phong Miên khẽ cười.
Cái này suýt chọc Thương Tứ tức chết, nhưng Lục Viên Viên chính là tử huyệt của y, vừa nhắc tới anh, Thương Tứ sẽ không cẩu thả.

Thôi thì tha theo một người cũng là tha, hai người cũng là tha, Thái Bạch Thái Hắc thì khỏi cần, hu hu hu suốt lại còn đòi bế bồng dỗ dành.
“Hu hu hu hu hu!” Thái Bạch Thái Hắc vươn đôi tay nhỏ, không được chủ nhân ôm, trơ mắt nhìn đám người bị ký tự màu vàng từ trong sách bay ra mang đi, đau lòng quyết định chờ Lục Tri Phi về sẽ lập tức mách ngay.
Chú nhân thúi, đêm nay đừng cho y ngủ chung với Lục Lục.
Bên này hai nhóc mập đang mưu toan kế lớn báo thù, bên kia Thương Tứ đã đưa đoàn du khách tới hôm Quỷ Yến đó.

Ánh sáng vàng trước mặt nhạt dần, Sầm Thâm ngước nhìn lên, tiếng cười vui rộn rã trong Quỷ Yến của năm Trinh Quán thứ mười bảy đập vào mắt.
Tháp Vãng Sinh treo đầy màn đỏ thắm trong truyền thuyết, rõ ràng là nơi âm u khủng bố, bầy quỷ tụ tập nhưng lại mang đến người ta cảm giác như thể đang ở trong cung điện của Đại Đường hoa lệ, sáo trúc ngân vang, giọng nói tiếng cười dịu dàng, tưng bừng vui vẻ khắp nơi nơi.
“Ta tìm Tinh Quân uống rượu, các anh cứ tự nhiên.” Thương Tứ đi nơi khác, không quan tâm bọn họ, một mình khoanh tay chậm rãi ung dung xuống lầu, để lại cho họ bóng lưng tiêu sái.
Hiện thời họ đang ở tầng cao nhất trong tháp Vãng Sinh, chung quanh chỉ có mấy người bọn họ.
Thoạt nhìn Kiều Phong Miên cũng không phải lần đầu tiên tới tháp Vãng Sinh, anh dựa lan can nhìn yến tiệc dưới lầu, nói: “Ở đây chỉ có một Thương Tứ, chỉ cần y xuất hiện, Thương Tứ còn lại sẽ bị y thay thế.

Nhưng các anh không có đặc quyền này, cho nên làm gì cũng nhớ cẩn thận, đừng để bị người ta phát hiện.”
Lời này rõ ràng là nói cho Hoàn Nhạc nghe, chàng gật đầu, nắm tay cũng từ từ siết chặt —— chàng bỗng dưng hơi sốt sắng.
Không, là rất hồi hộp.
Chàng luôn to gan, nhưng lần này lại bồn chồn khó hiểu.

Chàng muốn gặp Phu tử ngay lập tức, còn có Tống Lê, Bình Nhi, thậm chí là bản thân lúc trước, mà chân tướng sắp diễn ra trước mắt chàng hôm nay sẽ như thế nào đây?
Chàng không dám nghĩ nhiều, không muốn ngờ vực.
Một mảng ấm áp bất chợt dán lên mu bàn tay chàng.

Hoàn Nhạc cúi đầu, chỉ thấy Sầm Thâm cầm tay mình, gần nửa người thì lại chồm ra lan can, xem tình hình bên dưới.
Nến đỏ chiếu sáng gò má hắn, làm cho hắn trông cực kỳ ôn hoà.
“Muốn anh nhìn giúp em không?” Sầm Thâm ngoái đầu lại hỏi.

“Không anh.” Hoàn Nhạc lắc đầu, kiên định và quyết tâm, “Em và anh cùng xem.”
Kiều Phong Miên rất nhanh đã thấy trong mắt bọn họ chỉ có đối phương, không muốn tự rước nhục vào thân, bèn nối gót Thương Tứ rời khỏi.

Tầng cao nhất chỉ còn lại Hoàn Nhạc và Sầm Thâm, nhưng bọn họ không đi, sợ va phải một Hoàn Nhạc khác.
Sầm Thâm chăm chú quan sát phía dưới, mặc dù biết chắc chắn bây giờ tâm lý của Hoàn Nhạc đang chịu dày vò, nhưng hắn vẫn thấy hơi vui vẻ.
Chí ít, hắn nhìn thấy phong cảnh đôi mắt Hoàn Nhạc từng lướt qua.
“Tới rồi.” Một bộ hồng y chói mắt lần thứ hai như kinh hồng thoáng xẹt qua tầm mắt Sầm Thâm.

Hắn theo bản năng dõi theo, nhìn chàng lững thững len qua đám quỷ quái, nhìn chàng nâng chén rượu nói cười rạng rỡ, tư thái ung dung tự tin, mặt mày hừng hực khí khái anh hùng kia, có con tim nào đó mất tự chủ bị hấp dẫn, dường như cũng nhuốm ít men say.
Có người lại không ưng.
“Tuy anh nhìn em nhưng em vẫn ghen đó.” Hoàn Nhạc ôm hắn từ sau lưng, tủi hờn kê cằm lên bờ vai hắn, riết càng thêm chặt.
“Đừng quậy nào.” Hoàn Nhạc ngoái đầu ngó chàng, chủ động hôn lên mặt chàng để an ủi.

Nhưng Hoàn Nhạc cứ cảm thấy đây là thơm lây một “bản thân” khác, độ ghen tuông tăng vọt.
Bấy giờ, Sầm Thâm vừa nhác gặp một bóng dáng hơi quen mắt, lập tức hỏi: “Kia có phải đại ca em không?”
“Đại ca?” Hoàn Nhạc phút chốc không để ý ghen tị gì nữa, sải bước thật dài nắm lấy lan can nhìn xuống, quả nhiên ———- người đang đảo mắt khắp chung quanh tìm người, không phải Bình Nhi thì còn là ai?
Chàng kềm lòng không đậu muốn kêu một tiếng đại ca, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã mạnh mẽ nhịn lại.
Hai người nhìn chằm chằm mọi cử động của Hoàn Bình, chưa từng dời mắt giây nào.

Hình như tối nay Hoàn Bình chỉ tới kiếm người, vừa không lại gần quỷ vừa không có ý định uống rượu tìm vui.
Tất cả giống hệt như suy luận của Hoàn Nhạc, Hoàn Bình theo lời mẹ dặn, đến đây tìm Hoàn Nhạc về nhà.
Nhưng vẻ mặt Hoàn Nhạc đột ngột thay đổi vào lúc này, chàng nhìn chòng chọc vào quỷ quái đang tụ tập trong một góc khác, lẩm bẩm: “Hoá ra là hắn, hoá ra hắn cũng ở đây….”
Sầm Thâm truy hỏi: “Sao vậy? Ai cũng ở đây?”
“Còn nhớ vụ án yêu quái quậy phá Hồng Câm viện em kể không?” Hoàn Nhạc siết lấy lan can để trấn tĩnh lại, “Em nói kẻ thù của em nhiều lắm, biết đâu chừng có quỷ nào núp sẵn ở Quỷ Yến, nào ngờ có thật.”.


Bình luận

Truyện đang đọc