BÁN YÊU VÀ BÁN SƠN


Tối nay Thương Tứ bị tràng biến động lớn và lạ thường kia cưỡng chế lôi khỏi chăn, cho nên tâm trạng đặc biệt không tốt.

Vào lúc này, cũng chỉ có Kiều Phong Miên dám kê đầu vào họng súng.
“Vô lương tâm còn không phải do ngươi dạy sao?” Kiều Phong Miên hỏi.
Lâm Thiên Phong bất lực liếc mắt ngó anh rồi tiến lên một bước trước khi Thương Tứ tức giận: “Tứ gia, tình hình trong thành đã tạm thời được khống chế.

Chuyện kế tiếp còn phải phiền Tứ gia.”
Thương Tứ vẫn chưa xuất hiện, giọng nói cứ từ xa truyền tới: “Cho các anh năm phút để rút khỏi kết giới, Tứ gia của anh mệt mỏi rồi, muốn tốc chiến tốc thắng đặng về ngủ.”
Dứt lời, Sầm Thâm phát hiện kết giới không cho phép ra vào sau lưng bỗng có vết nứt.

Lâm Thiên Phong và Kiều Phong Miên liếc mắt nhìn nhau, lần này Kiều Phong Miên cũng không nói nhảm nữa, mọi người lục tục ra ngoài qua khe nứt.
Chỉ một cái chớp mắt, cảnh vật chung quanh đã trở về diện mạo ban đầu.

Bồn hoa bên đường tươi xinh như trước, đèn đường bị ép cong cũng khôi phục nguyên trạng, phố Trường An buổi tối đèn đóm rực rỡ, chỉ có Hoàn Nhạc vẫn mẫn cảm tìm lại kết giới với những chấn động đang mãnh liệt bên trong.
Lâm Thiên Phong nhìn đồng hồ đeo tay, lần nữa sải bước dẫn đầu, “Nếu Tứ gia nói muốn đánh nhanh thắng gọn, vậy chuyện này coi như đã xong.

Tôi còn phải đi xem tình huống của những người khác, đi trước đây.”
Nói đoạn, anh khởi động xe, rồi dời tầm nhìn sang Kiều Phong Miên trước khi đi: “Cậu cũng đừng luôn mồm gây cãi với Tứ ga, rảnh rỗi thì về nhà thăm hắn nhiều hơn.”
Kiều Phong Miên: “… Gần đây cậu hay đi trung tâm bảo trợ xã hội quan tâm chăm sóc mẹ góa con côi hả? Sắp xếp buổi hẹn hò cho cậu cậu đã đi chưa?”
Nghe vậy, Lâm Thiên Phong bình tĩnh liếc anh, đạp chân ga, xe gầm rú rời đi.

Anh là một người đàn ông tự do, một linh hồn tự do.
Xem mắt? Không có chuyện đó đâu.
Chỉ chốc lát sau, Sầm Thâm và Hoàn Nhạc cũng quay qua cáo từ.


Thực ra Sầm Thâm còn muốn hỏi một câu liên quan tới tháp Vãng Sinh và Hắc Thất Diệp, nhưng hắn thấy ánh mắt đánh giá của Kiều Phong Miên đối với Hoàn Nhạc, hiểu được đêm nay không phải thời cơ thích hợp để hỏi thăm, vì vậy dứt khoát dẫn Hoàn Nhạc về.
Kiều Phong Miên nhìn họ bằng ánh mắt sâu xa, nhưng không ngăn cản.
Đợi hai người rời đi, Sùng Minh đã biến thành chó sói kích thước bình thường, hỏi: “Thấy được gì rồi?”
Kiều Phong Miên thoáng nheo mắt: “Rất mạnh, mạnh một cách bất ngờ, hơn nữa đột nhiên xuất hiện trong thành Bắc Kinh này, chắc chắn lai lịch có vấn đề.”
Nói đoạn, Kiều Phong Miên ngắt một chút, lại tiếp lời: “Đi, mình về thư trai đợi trước.”
Nửa tiếng sau, tất cả hiện tượng kỳ lạ kết thúc trên con phố tên là phố Đông.

Phố Đông có một cửa hàng đặc biệt, tên là “Yêu quái thư trai”, chủ tiệm cực kỳ lười biếng, lười đến hiếm có khó tìm mà tính tình còn kém, không tới giữa trưa không mở cửa, tâm trạng không tốt không mở cửa, thời tiết không đẹp cũng không mở cửa, quanh năm dạo chơi ở ranh giới dẹp tiệm.
Sinh viên ở làng đại học gần đó nhất quyết cho rằng, sở dĩ đến bây giờ còn chưa phá sản —— là bởi vì chủ tiệm và bạn trai quá tuấn tú.
Ông chủ tiệm này chính là Thương Tứ.
Y điển trai.
Y có tiền.
Y pháp lực cao cường.
Quan trọng hơn nữa là, nói theo cách của Kiều Phong Miên, y càng già càng dẹo càng phóng đãng.
“Viên Viên ới~” Lão già Thương Tứ tung hoành ở bên ngoài xong, rảo bước trở về dưới ánh trăng.

Mặc dù là nhà mình, nhưng y rất không thích đi cửa chính, xẹt một cái xuất hiện trong sân tứ hợp viện thì phát hiện nhà mình bị người khác chiếm cứ rồi.
Kiều Phong Miên và thanh niên tóc dài mặt đối mặt ngồi chỗ bàn vuông tại cửa phòng khách, dưới mông lót đệm Viên Viên tự tay làm, uống rượu Viên Viên tự tay ủ, ăn món Viên Viên tự mình nấu, gió đêm chậm rãi thổi, ánh trăng vô biên.
À, bên cạnh còn một con chó đang nằm.
“Các anh có cần tự nhiên ăn ăn uống uống trong nhà người khác vậy không hả? Đây là bữa khuya của ta.” Thương Tứ chống nạnh, trợn trắng mắt.
Kiều Phong Miên thuận miệng đáp: “Là Thiên Phong dặn ta về thăm ông già mẹ góa con côi ngươi nhiều chút.”
Thương Tứ: “Cút xéo.”
Kiều Phong Miên: “Lục đại ca rất chào đón ta.”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới liền, Lục Tri Phi bưng dĩa đồ ăn cuối cùng từ nhà bếp lại đây, thấy Thương Tứ vẫn còn đứng đực ở cửa, bèn đẩy y một cái: “Qua bển ngồi, Tinh Quân mang rượu tới, chính là vò mà anh cứ nhắc mãi ấy.”
Thương Tứ nhướng mày, bấy giờ mới bất lực ngồi xuống cạnh thanh niên, cũng chính là chủ nhân hiện tại của tháp Vãng Sinh.


Nhưng y ngồi rồi cũng không đàng hoàng, cái tay dài vươn tới kéo Lục Tri Phi vào ngực, phải uống chung mới được.
Lục Tri Phi luôn dung túng y, cũng tập mãi thành quen với hành vi vô lại của y, bình tĩnh cầm bình rượu lên rót cho y một chung.
“Viên Viên tốt nhất.” Thương Tứ cúi đầu hôn anh, kẻ cao to như vậy mà nửa người dựa vào Lục Tri Phi cũng không sợ dẹo tới vẹo cột sống.
Tinh Quân giắt cặp mắt cá chết lên nhìn y, “Hắc Thất Diệp nói gì với ngươi?”
“Có gì được chứ, ôn chuyện thôi.” Thương Tứ cầm chung rượu lên, một hơi cạn sạch.
“Thương Tứ, năng lực của Hắc Thất Diệp ngươi rõ ràng nhất.

Hắn có thể làm ra một trận bạo động thì có thể làm lần thứ hai, ít nhất ngươi nên nói cho ta biết mục đích của hắn là gì? Lẽ nào chỉ là muốn ngươi tới gặp mình một lần sao?”
Thương Tứ xoè tay: “Vì sao không phải? Hắc Thất Diệp thông minh hơn ngươi nhiều, hắn biết lúc này chỉ ta có thể giúp chuyện hắn muốn làm.”
Tinh Quân nhíu mày: “Hắn muốn gì?”
“Mở Ma La ra lần nữa.”
“Hồi sinh Thất Diệp?”
Thương Tứ không vui, “Mắc gì giành lời của ta?”
Tinh Quân mặt không cảm xúc: “Ngươi cấm được ta?”
Thương Tứ: “Ngươi là học sinh cấp một hả?”
Tinh Quân: “Ngươi thiểu năng trí tuệ hả?”
Hai người trừng nhau, không ai nhường ai.

Mà tiết mục như vậy mỗi tháng đều phát sóng, cho nên kể cả là Kiều Phong Miên hay cũng là Lục Tri Phi đều bình tĩnh ngồi kế bên ăn đậu phộng.
“Đúng rồi, chẳng phải hôm trước con chó con kia tới hỏi thăm Thất Diệp sao?” Thương Tứ nhìn về phía Kiều Phong Miên.
“Ngươi thật sự không nhớ cậu ta?” Kiều Phong Miên hỏi ngược lại.
Thương Tứ rốt cuộc nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, nhưng y sống lâu như vậy rồi, đâu thể chuyện nào cũng nhớ rõ.

Chẳng qua, trên đời này ít chuyện gì có thể làm khó Thương Tứ, huống chi đây còn ở địa bàn của y.

Vì thế y nhắm mắt, thông qua đại trận dưới chân cẩn thận tìm kiếm vị trí của Hoàn Nhạc, chẳng quá năm giây đã tràn đầy hứng thú mà mở mắt ra, nói: “Con chó nhỏ này tính cảnh giác cũng rất cao.”
Bên kia, Hoàn Nhạc đã cầm đao của mình.
Chàng cảnh giác nhìn dưới chân, rồi ngước mắt trông lên không trung, cảm giác bị nhòm ngó nháy mắt đã qua nhưng vẫn khiến lưng chàng toát mồ hôi lạnh.

Bởi vì đối phương quá mạnh mẽ, vỏn vẹn một cái liếc mắt cũng làm người ta sợ hãi.
Hơn nữa lần này Hoàn Nhạc vô phương xác định được nguồn gốc của tầm mắt này, là phương hướng nào? Trên trời? Hay dưới lòng đất? Bốn phương tám hướng đều có khả năng.
Sầm Thâm mới tắm xong, bước ra khỏi nhà tắm, thấy vẻ mặt chàng nghiêm túc như vậy, theo bản năng hỏi: “Sao thế em?”
Hoàn Nhạc lắc đầu, cất đao, bước lên đón lấy khăn lông khô trong tay hắn giúp hắn lau tóc, vừa lau vừa động não, “Hình như A Quý từng nói với em, Tử Cửu thành là trận pháp?”
Sầm Thâm: “Ừm.”
Dường như Hoàn Nhạc nghĩ thông suốt cái gì: “Người hộ trận là Thương Tứ?”
Sầm Thâm không khỏi ngẩng đầu nhìn chàng, vươn tay nắm cổ tay chàng: “Có vấn đề gì hả?”
“Cũng chưa chắc, nhưng ít nhất có thể xác định đối phương đang để ý em.” So với cái này, Hoàn Nhạc càng để ý chuyện khác hơn.

Chàng ôm cổ Sầm Thâm, cười hì hì sáp lại gần, “Anh lo cho em hả? A Sầm?”
Ngoài ý muốn là, Sầm Thâm thế nhưng khẽ thừa nhận.
Hoàn Nhạc lập tức giật mình, dòm hắn chăm chắm, ánh sao lấp lánh trong đôi mắt.

Một giây sau, chàng đẩy Sầm Thâm ngã lên giường, vây quanh cọ hắn như con chó lớn, mỗi động tác đều biểu đạt vui mừng khó nén của mình.
“A Sầm!” Hoàn Nhạc nhắm ngay mặt hắn bẹp một cái.
Sầm Thâm đã bỏ cuộc, thôi giãy giụa, giơ tay vuốt ve sau gáy Hoàn Nhạc, chàng cũng từ từ an tĩnh lại.

Chỉ là cái đuôi vô hình còn đang vẫy không ngừng, vẫy vẫy vẫy.
“Anh yên tâm đi, A Sầm, em không sao đâu.” Hoàn Nhạc vùi đầu vào ngực Sầm Thâm, nghe nhịp tim vững vàng của hắn, nói: “Mấy lần gặp mặt rồi, chúng ta đều rõ ràng Kiều Phong Miên là người thế nào.

Mặc dù trông hắn rất giống hoài nghi em điều gì, nhưng kiểu nghi ngờ này không có ác ý, chắc hẳn chỉ tò mò mà thôi.

Huống chi còn Nam Anh nữa, người có thể làm bạn với Nam Anh, chắc chắn không phải người xấu.”
Sầm Thâm bị tiêu chuẩn xét duyệt tốt xấu hoàn toàn mới của chàng chọc cười, song cẩn thận nghĩ lại, thư gởi cho Phó tiên sinh cũng nhờ phúc của Tứ gia mới chuyển đi được, bên kia giúp bọn họ không chỉ một lần.

Giả sử lai lịch của Hoàn Nhạc thật sự bị phơi bày, cũng không cần quá lo lắng.

“Ngủ đi nào.” Sầm Thâm hiếm khi tốt bụng dỗ chàng.
Hoàn Nhạc phấn khởi trong lòng, cùng hắn trao nhau một cái hôn nhẹ nhàng không vương chút tình dục nào, lại thủ thỉ vài lời tâm tình, bấy giờ mới thoả mãn ôm người đẹp vào lòng, chìm sâu vào giấc mộng lành.
Hôm sau, Hoàn Nhạc vẫn ở nhà viết chữ kiếm tiền như cũ.

Sầm Thâm còn đặc biệt thiết kế bàn riêng cho chàng tại phòng làm việc, đặt cạnh bàn của hắn, chỉ cần thoáng nhìn là có thể thấy đối phương đang làm gì.
Ban đầu Sầm Thâm không chịu khoảng cách này, nhưng Hoàn Nhạc kéo bàn qua đối diện hắn, cứ thế mỗi lần hắn ngẩng đầu lên đều bắt gặp người kia.

Quá choán tầm mắt, Sầm Thâm không thể làm gì khác hơn là lại để cho chàng dời trở về.
Điều Sầm Thâm không thấy chính là, trên màn hình di động bên tay trái Hoàn Nhạc còn đang mở cửa sổ trò chuyện với Kiều Phong Miên
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi: Muốn biết chuyện Hắc Thất Diệp hả, đổi bằng bí mật của mình đi.
Thiếu niên bán chữ: Con có thể có bí mật gì chớ thím nhỏ?
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi: Cháu trai lớn con kêu ta là gì?
Thiếu niên bán chữ: Thím, nhỏ.
Hồi lâu sau Kiều Phong Miên vẫn chưa trả lời, vào lúc Hoàn Nhạc cho rằng anh bị mình chọc tức chết rồi, đối phương bỗng gửi tin nhắn tới.
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi: Ngoan ^_^
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi: Muốn có được tin tức mới nhất về Hắc Thất Diệp thì tới số 47 phố Đông.

Nhớ xách theo mấy ly trà sữa trà sữa trân châu của tiệm mới mở ở phố XX lại luôn, ly lớn, 30% đường, nhiều đá.
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi: Còn cả bánh mì ngọt kiểu Âu của Y Ký nữa, vị sô cô la và dâu tây, mỗi vị hai cái.

Thêm hai hộp macaron.
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi: Mua một ký cổ vịt cay luôn.
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi: Tiền thì tìm chú Sùng Minh của cậu.
Hoàn Nhạc: …..
Cuộc trò chuyện kết thúc, vẫn là ngôi nhà với phong cảnh tuyệt đẹp, cơn gió dịu êm lướt qua ao nước nhỏ, thổi rơi rụng hai đoá hoa, Thương Tứ và Kiều Phong Miên hai người dang chân ngồi ì trong hai cái sô pha lười tại cửa phòng khách.
Thương Tứ nhấc chân đá Kiều Phong Miên, “Gọi đồ ăn xong chưa.”
Kiều Phong Miên ném quả đào vào người y, “Ăn ăn ăn chỉ biết ăn thôi, ăn nhiều đồ ngọt thế sao ngươi chưa bệnh tiểu đường hả?”
Thương Tứ xoè tay: “Ta ngầu từ xưa tới nay, muốn ăn gì thì ăn, ngươi cản được chắc.”.


Bình luận

Truyện đang đọc