BÁN YÊU VÀ BÁN SƠN


Sầm Thâm ở trong hồi ức chăm chú ngắm Hoàn Nhạc, nhìn lăng lăng không chớp mắt.
Hoàn Nhạc trong ngôi nhà nhỏ ngoài hiện thực tức giận ngó Sầm Thâm, cũng ngó đăm đăm không nháy mắt.
À, chàng còn đang nghĩ linh tinh: “Đến cùng A Sầm đã thấy ai? Ảnh còn chưa cười với mình như thế, tại sao, này rốt cuộc là tại sao…”
Nhưng dường như Sầm Thâm mãi đắm chìm trong hồi ức, hoàn toàn không phản ứng.
Hoàn Nhạc sợ cưỡng chế lôi hắn ra sẽ tổn thương não bộ của hắn, vì vậy không thế làm gì khác hơn là nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, tiếp tục nhẫn nhịn.
Năm phút sau, cuối cùng Sầm Thâm cũng hoàn hồn, hắn bất ngờ bắt gặp cảnh A Quý cười đến ngã chổng vó lên trời chẳng rõ lý do, cả rùa sắp tắt thở tới nơi.

Mà Hoàn Nhạc ngồi xổm trên sàn, hai tay ôm đầu gối, đối diện với hắn bằng cái gáy.
“Sao vậy?” Hoàn Nhạc hỏi.
“Hứ!” Hoàn Nhạc hừ mũi hả giận.
Sầm Thâm nghi hoặc nhìn A Quý, A Quý thở đều lại, đáp: “Nhạc Nhạc thiếu hiệp đang ghen tỵ.”
Cái này khiến đầu óc Sầm Thâm càng mờ mịt, chẳng quá mấy phút mà Hoàn Nhạc ghen tuông với ai? Trừ hai người bọn họ thì còn người thứ ba ở đây ư?
“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Hắn hỏi lại lần nữa.
“Ban nãy anh thấy ai?” Cuối cùng Hoàn Nhạc quay đầu lại, đôi mắt trừng lớn, “Trong thành Trường An rất nhiều đàn ông điển trai, nhưng anh không thể cười với họ như thế!”
Sầm Thâm: “…”
Hoàn Nhạc: “Anh coi anh chột dạ nè!”
Dẫu sao chăng nữa Sầm Thâm cũng sẽ không thừa nhận vừa rồi hắn gặp Hoàn Nhạc mới cười, hơn nữa hắn vốn không biết mình đã mỉm cười.

Hắn hắng giọng rồi bảo: “Anh chỉ thấy Tống Lê té lộn mèo thôi.”
Hoàn Nhạc ngờ vực: “Thật không?”
Sầm Thâm: “Thật.”
Hoàn Nhạc: “Anh gạt em!”
“Còn chưa xong hửm?” Mặt Sầm Thâm bỗng chốc lạnh lẽo, “Đứng dậy.”
Hoàn Nhạc bị hắn dạy bảo đến sững sờ hai giây, cả người tức khắc chuyển sang ấm ức đáng thương, nhưng không thể không nghe lời hắn đứng lên.

Có điều, chàng đứng thì đứng chứ thân thể còn ỡm ờ, không chịu thẳng thắn đưa mắt về phía Sầm Thâm.

Toàn thân từ trên xuống dưới, thậm chí mỗi một sợi tóc đều đang bộc lộ “Em rất uất ức em giận lắm.”
Sầm Thâm bất đắc dĩ, “Lại đây nào.”
Hoàn Nhạc chậm rì rì lê bước nhỏ tới, mắt nhìn Sầm Thâm, một mực lên án.
Vì vậy, Sầm Thâm cứ ở dưới ánh mắt ấy giơ tay xoa xoa đầu chàng, vuốt lông cho chàng, “Thế này được không?”
Hoàn Nhạc lập tức lắc đầu, sau đó kề má tới gần, ý đồ khá rõ ràng.
Sầm Thâm hết cách rồi, đành miễn cưỡng hôn chàng một cái.
Cuối cùng Hoàn Nhạc cũng coi như mặt mày hớn hở, trả lại hắn bằng một cái hôn sâu, nhưng Sầm Thâm ghét bỏ tới ngửa hẳn ra sau.

Hoàn Nhạc nhanh tay vồ tới, bắt ngay eo hắn, mạnh mẽ đè người lên bàn hôn sâu, hôn đến —— nguôi giận mới thôi!
Lúc nào hết giận thì chàng nói mới tính!
A Quý bị ép chứng kiến chỉ hận mình trốn chạy không đủ nhanh, cao tuổi rồi mà còn phải ăn loại thức ăn cho chó này, mắc ói gấp.
“Được rồi, đừng làm rộn.” Một lúc lâu sau, Sầm Thâm đẩy Hoàn Nhạc ra, thở hổn hển, môi má ửng đỏ.

Cổ áo cũng xốc xếch, lộ một đoạn xương quai xanh với dấu hôn rõ ràng bên trên.
“Dạ.” Hoàn Nhạc cà cà mặt hắn, quay người rót cho hắn ly nước ấm.

Trong lúc hắn uống nước, chàng từ tốn ung dung giúp hắn che xương quai xanh lại.
Sau đó, Sầm Thâm lại tìm kiếm trong hồi ức của Liễu Thất, sưu tầm các đoạn rời chấp nối các sự kiện tiếp theo.
Hoàn Nhạc vừa gắp rau cho Sầm Thâm vừa tỉa gọt đầu đuôi câu chuyện: “Nói cách khác, Tống Lê đấu tranh xong, vẫn không sử dụng tiện lợi cây bút đó mang lại.”
“Cũng có thể nói như vậy.” Sầm Thâm gật đầu: “Hắn từng đi nhầm lối, nhưng cuối cùng đã trở lại đường ngay.”
Tống Lê dùng cây bút đó viết rất nhiều bài thơ, không có ngoại lệ nào cả, toàn bộ đều là tác phẩm xuất sắc lưu truyền đến nay.

Mấy bài thơ đó không có chữ ký, không rõ triều đại, thời bấy giờ cũng không có bất kỳ ai từng nghe, tương đương với việc chỉ cần Liễu Thất không vạch trần hắn, Tống Lê hoàn toàn có thể chiếm chúng làm của riêng.”
Cám dỗ lớn như vậy đối với Tống Lê mà nói, quá khó để kháng cự.
Hắn từng giãy dụa, đau khổ, Sầm Thâm thấy hắn ném bút, rồi lại hành động như bệnh thần kinh mà lảo đảo lao ra kiếm nó về từ trong bụi cỏ.
Vào lúc này, Sầm Thâm cảm thấy Liễu Thất như ma quỷ đầu độc người ta phạm tội, ông đưa bút cho Tống Lê, sau đó bí mật quan sát, đến cùng là muốn thấy gì đây?
Tâm tư Tống Lê từ từ bị lợi ích ăn mòn, hắn thuyết phục bản thân đó chỉ là một con đường tắt hướng về lý tưởng mà thôi, vì vậy sau vô số đêm mất ngủ, hắn đạt được thành công ngắn ngủi nhờ mấy bài thơ ấy.

Hắn chọn hai bài tương đối bình thường, cũng không trắng trợn rêu rao, cánh cửa ngoại lệ cứ thế rộng mở đón hắn lần thứ hai.
Ngày nọ hắn thay bộ quần áo mới tinh, thậm chí là đôi giày vải mới tinh, cầm sách đi qua cầu Nam Lưu.

Hắn sắp sửa sang phần mới của đời người, nghênh tiếp ngày mai mới tinh, nhưng thời tiết không tốt, khi hắn tới giữa cầu thì trời đổ mưa nhỏ.
Chính trận mưa vô tình này ngăn bước hắn.
Hắn sợ mưa làm ướt hết quần áo và giày mới, vì vậy vội vàng chạy vào dưới mái hiên của cửa hàng gần cầu nhất để trú mưa.

Hôm đó có người quen cũ trú mưa chung với hắn, không sai, là Hoàn tam công tử.
Tống Lê có thể chạm mặt Hoàn Nhạc ở cầu Nam Lưu, mà Hoàn Nhạc vẫn cười chào hắn, cũng không để ý thân phận của hắn.
“Ông chủ, cho hai tô mì nước sợi mảnh!” Hoàn Nhạc phủi nước mưa trên quần áo, vén vạt áo lên, thoải mái ngồi xuống bàn vuông tại cửa tiệm, còn nhiệt tình chào hỏi Tống Lê, “Qua đây, ta mời.”
Tống Lê vốn định từ chối, nhưng sáng sớm hôm nay hắn làm sao cũng không nuốt trôi điểm tâm, nghe hương vị tỏa ra từ bên trong tiệm, hiển nhiên bụng đang réo ọt ọt.

Hắn hơi ngượng ngùng, nhưng không ngăn được cơn đói, đành cúi đầu ngồi xuống.
“Đa tạ Tam công tử.”
“Đừng khách sáo.
Lúc Hoàn Nhạc nói chuyện luôn đượm sự hăng hái đặc biệt của thiếu niên, dù cho ngoài kia tối tăm ra sao cũng không thể che lấp ánh sáng nơi con ngươi của chàng.
Tống Lê chuyện trò đôi câu với chàng, mưa càng lúc càng lớn.
Ông chủ bưng mì nước sợi mảnh lên, tô cho Hoàn Nhạc nhiều hơn so với của Tống Lê, ngay cả hành thái cũng rắc nhiều hơn.

Tống Lê kín đáo liếc nhìn ông chủ, mà không nhìn ra cái gì.
Ăn được phân nửa, Hoàn Nhạc bỗng ngẩng đầu, “Ồ? Sao hôm nay chưa nghe ngươi nhắc về thơ của ngươi?”
Tống Lê sửng sốt, tay cầm đũa cũng khựng giữa không trung, mặc cho hơi nóng từ tô mì không ngừng bốc lên, làm nhòe gương mặt hắn.
Hoàn Nhạc giống như nói giỡn: “Ngươi định bỏ cuộc hả?”
Tống Lê vẫn không trả lời, đọng lại trên mặt gần như là cười gượng, sắc hồng hào dần thoái lui.
Thư sinh điên, thư sinh điên, hắn bị người ta gọi như vậy, chẳng phải cũng do hắn nói ba câu đều không dứt khỏi thơ của mình?

Bây giờ chẳng đề cập nữa là định thôi hay sao?
Tống Lê dần cảm thấy khó thể hít thở, ánh mắt đăm đăm nhìn chằm chằm đốm bùn trên áo quần Hoàn Nhạc.

Ngó lại mình một chút, dẫu không nhiễm một hạt bụi vẫn như đầy bụi bẩn có giặt cũng không sạch.
Hắn siết chặt đũa, bắt đầu run rẩy.
“Bộp!” Hắn thình lình đập đôi đũa lên bàn.
Hoàn Nhạc ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa nãy chàng chỉ thuận miệng trêu chọc, nên không để trong lòng, giờ phút này thấy Tống Lê khác lạ tới mức này, cũng không thể đoán được hắn nghĩ gì?
Nhưng chẳng chờ chàng đặt câu hỏi, Tống Lê đã lên tiếng “Xin lỗi”, đoạn đứng dậy vọt vào màn mưa.
Ngày ấy mưa rất lâu, càng lúc càng lớn, càng rơi càng nặng hạt, không có ai nhận ra Tống Lê lao nhanh trong cơn mưa.

Hắn chạy rất lâu, chạy tới chỗ bức tường đổ sập, mới ngã quỵ trên mặt đất vì thể lực không gắng gượng nổi nữa.
Hắn như bị điên rồi, xé nát toàn bộ văn thơ và sách ôm trong ngực, cuồng loạn thét gào, vứt hết chúng vào trong mưa.
Sau đó, Tống Lê bệnh một trận.
Thế nhưng Tống Lê trên giường bệnh giống như biến trở về Tống Lê nguyên bản.

Hắn khóa chiếc bút kia vào ngăn kéo, cự tuyệt lời mời quay lại thư viện, tiếp tục viết những dòng thơ vớ vẩn tầm thường và hoang đường của chính mình.
Về sau, hình như Tống Lê chưa từng xuất hiện trong trí nhớ củ Liễu Thất suốt một thời gian dài.
“Đồng nghĩa là, em thúc đẩy hắn từ bỏ ý định sử dụng mấy bài thơ kia?” Hoàn Nhạc kinh ngạc thiếu chút nữa nói năng lộn xộn.

Đối với chàng, đó chỉ là một ngày mưa bình thường như bao ngày mưa khác, thậm chí cũng không nhớ nổi mình từng đùa với Tống Lê như thế.
Nhưng ai ngờ chính câu nói đùa ấy lại cải biến quyết định của hắn chứ?
A Quý sử dụng giọng điệu người từng trải nói: “Cậu trai trẻ, đây là tuổi đời quá ngắn, ngươi phải biết nhân sinh chính là như vậy.

Chuyện nhỏ không đáng chú ý, một món đồ, thậm chí một câu nói có thể thay đổi cả cuộc đời người khác, thanh niên các anh nơ, sống quá tùy hứng, cứ làm theo ý mình.”
“Này là lỗi của ta hả?” Hoàn Nhạc trợn trừng hai mắt, “Hơn nữa ta kéo hắn về đường ngay đấy, nếu không thì biết đâu chừng lịch sử đã bị hắn trước một bước thay đổi rồi.”
A Quý run đùi đắc chí, “Đường ngay đường vẹo nào dễ phân như vậy, dù sao cuối cùng cũng là đường chết thôi.”
Sầm Thâm lẳng lặng nhìn hai người họ cãi nhau, thản nhiên không quan tâm.

Hắn tỉ mỉ tìm kiếm, rốt cuộc tìm ra một hình ảnh tại nơi sâu trong ký ức —— hắn thấy Tống Lê đeo tay nải, nom như muốn rời khỏi Trường An.
Ánh mắt Tống Lê khi ấy bình tĩnh lạ thường, bình tĩnh đến gần như đau thương.
Hắn lẫn trong đoàn người ra ngoài thành, chầm chậm cất bước, từng bước một rời khỏi cổng lớn của tòa thành nguy nga uy nghi.


Khoảnh khắc trước lúc rời đi, hắn nhìn bảng hiệu trên cổng thành thật lâu, bỗng nhiên lệ nóng doanh tròng.
Hắn không nói không rằng, chỉ giơ tay quơ mạnh, dường như dùng hết sức lực toàn thân từ biệt ai đó.

Người lui kẻ tới cũng nhìn hắn với vẻ kỳ quái, Tống Lê không còn ngâm thơ nữa, chẳng ai nhận ra.
Liễu Thất ở trên thành lầu xem hắn, Sầm Thâm cũng ở đó.
Trên cao luôn có được tầm nhìn rộng lớn hơn, ở trong mắt hắn, Tống Lê nhỏ bé như thể một hạt cát giữa biển người.

Không ai tiễn hắn, hắn lại liều mạng vẫy tay, tựa như cáo biệt tòa thành này.
Hoặc là, cáo biệt bản thân trước kia.
Tạm biệt, Trường An.
Tạm biệt, Tống Lê.
Cây bút bị bẻ gãy đã vĩnh viễn chìm nơi đáy nước, từ nay về sau cầu Nam Lưu rốt cuộc không còn chuyện về thư sinh điên, cũng sẽ không còn người kêu la muốn làm nhà thơ đứng đầu thiên hạ nữa.
Hoàn Nhạc nghe xong, trầm tư chốc lát, đoạn bảo: “Vậy khúc giữa phải là chuyện hắn tìm ta đi Quỷ Yến chung.”
A Quý hỏi: “Bởi vì ngươi nói một câu cảnh tỉnh hắn cho nên hắn mới tìm ngươi đi chung à? Chứ không phải vì trả thù ngươi?”
“Không đâu.” Hoàn Nhạc bình tĩnh.
“E rằng, chính vì vậy hắn lại thấy Hoàn Nhạc là người duy nhất hiểu hắn.” Sầm Thâm nói.
Nhưng Hoàn Nhạc hiểu không?
Không, chàng không hiểu.
Hoàn Nhạc không khỏi nghĩ tới đêm Quỷ Yến hôm đó, trong con ngươi Tống Lê lấp lóe hưng phấn, hắn nói mình muốn làm bài thơ tuyệt hảo nhất từ xưa tới nay cho nên mở lời mời Hoàn Nhạc cùng tham gia Quỷ Yến.
Nhưng hắn đang đánh cuộc, cược mình rốt cuộc có tài năng kia hay không.
Mà tại Quỷ Yến, khi hắn ngâm lên câu “Mười bước giết một người, không thể đi ngàn dặm” kia, thời điểm trông như chính mình thành công cũng là lúc tất cả đau khổ bắt đầu.
Thiên phú khủng khiếp độc nhất mọi thời đại của Lý Bạch triệt để hạ gục hắn.

Bất kể ngươi nỗ lực bao nhiêu, ngươi vẫn không thể đạt được độ cao như vậy, thậm chí khi người làm thơ, cũng theo bản năng ngâm lên câu thơ của người khác.
Đáng thương xiết bao.
Nực cười xiết bao.
Ôi thành Trường An hoa lệ này, bao nhiêu là tài tử bao nhiêu là tuấn kiệt, họ sống dưới đuốc đèn rực rỡ, tất cả cùng dệt nên một hồi mộng vô cùng đẹp đẽ.
Tống Lê chẳng qua chỉ là cái tên không đáng chú ý, là một cục gạch, một cây cỏ trong thời đại này.
Nếu như hắn có tội, tội danh ấy đại khái gọi là làm người bình thường..


Bình luận

Truyện đang đọc