____3 ngày sau____Sức khoẻ cô bây giờ cũng đã tốt hơn,sắc mặt cũng đã hồng hào trở lại.
Vì sợ cô cơ thể yếu đuối dễ đổ bệnh nên ông Ngô Lý Sang đã phân công cho cô làm ở phòng bếp.
Công việc của cô chỉ có nấu ăn cho các vị tướng lĩnh,quân nhân trong doanh trại.Cô đi đến phòng bếp.
Bước vào trong cô đã thấy mọi người đang chuẩn bị đồ để nấu cho trưa nay.
Nấu ăn phải dậy và chuẩn bị từ rất sớm vì doanh trại có số lượng quâm nhân đông,nếu dậy muộn thì sẽ không nấu kịp.Thấy bóng dáng của cô ai nấy đều vui mừng,niềm nở đón tiếp.
Tất cả mọi người ở đây đa số đều là nữ nhưng cũng có một vài chàng trai.
Một chàng thanh niên tiến tới chào hỏi cô:-"Em chào chị ạ! Chị chính là Lâm Như phải không ạ?"Cô ấp úng: -"À đúng rồi,tôi chính là...Lâm Như đây,có chuyện gì không?"Mọi người ở đó bắt đầu tiến lại vây quanh cô.-"Hạnh phúc quá đi mất! Không ngờ cuộc đời em lại gặp được chị ở đây!" Một cô gái vui mừng nói.-"Chúng em rất vui khi được gặp chị ạ!"Lâm Như có phần hơi lúng túng,e ngại đáp: -"Tôi cũng rất vui khi gặp mọi người,mong được mọi người chỉ dẫn!"Sau đó mọi người tự giới thiệu về bản thân mình.
Nhìn chung thì mọi người ở đây đều nhỏ tuổi hơn cô.
Họ bắt đầu công việc của mình,chuẩn bị tất cả những vật liệu cần thiết.
Việc nấu ăn đối với cô là một chuyện dễ dàng vì ở nhà lúc nào rảnh rỗi cô lại thử nấu một vài món ăn rồi đem cho vú Lưu thưởng thức đánh giá.Cô vui vẻ tiếp nhận công việc mới của mình.
Cô rất hài lòng với nó mặc dù có hơi mệt một chút nhưng vẫn còn hơn việc sáng nào cũng chạy mấy chục vòng quanh trường lại vừa chạm mặt cái tên khùng Âu Diệc Phong đấy.
Cô có thể vừa trò chuyện vừa làm việc,điều đó khiến cô cảm thấy thoải mái và cảm thấy cuộc sống ở trong doanh trại không còn vô vị nữa.
Ở đây cô còn được gặp những con người thật thà,chất phác mà có lẽ trong cái xã hội này sẽ rất hiếm.Lâm Như đảm nhận công việc nấu nướng.
Mùi hương của đồ ăn thơm phức ấy ai mà cưỡng lại được.Bữa trưa cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Bây giờ cũng đã 11 giờ,đến giờ các quân nhân dùng bữa.
Các quân nhân ai nấy đều đã thấm mệt,mồ hôi nhễ nhại khắp người.
Vì họ ngày nào cũng phải dậy sớm để tập luyện mà! Ai mà chịu cho nổi.Tất cả quân nhân vui vẻ ngồi ăn.
Bữa ăn hôm bỗng chốc ngon hơn hẳn,tay nghề nấu nướng của cô đúng là không phải dạng vừa.
Ai nấy đều thay nhau chào hỏi,trò chuyện với cô.
Sự có mặt của Lâm Như ở doanh trại đã khiến cho không khí ở đây vui hơn hẳn.Không khí ở phòng ăn bỗng dưng thay đổi hẳn,tất cả trở nên yên lặng.
Cô khó hiểu quay đầu lại nhìn thì thấy Âu Diệc Phong.Sắc mặt tươi vui bỗng chốc lại trở nên mất hứng.
Thấy hắn khiến bữa trở nên vô vị.Hắn ở trong doanh trại là một người nghiêm khắc,luôn giữ đúng các quy luật,được biết đến là một người chính trực và tài giỏi khiến tất cả mọi người phải kính nể.
Năm 26 tuổi đã đảm nhận được chức Thượng tướng.
Điều này khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.Hắn bước đến ngồi xuống bàn ăn,cầm đũa lên,chậm rãi thưởng thức.
Hắn ăn được một tí rồi lại ngước đầu lên nhìn về phía cô.-"Bữa ăn hôm nay có hơi lạ một chút nhỉ?"Ai mà chả biết hắn đang cố ý khiêu khích cô nữa.
Tính ra là cô đây đã định rửa tay gác kiếm thế mà cái tên khốn này lại muốn chết.
Đã thế thì bà đây cũng chẳng nhường nhịn gì đâu!-"Âu Thượng tướng đây cảm thấy không vừa miệng chỗ nào sao"Hắn nhìn cô cười nhẹ.
-"Như cái món này thì có hơi mặn,món này cho quá nhiều đường,món này lại vô cùng nhạt.
Hơi khó ăn"Cô tức muốn sôi máu.
Cái tên điên này có biết thưởng thức đồ ăn không thế? Cả cái doanh trại này có ai lên tiếng nói gì đâu mà cái tên này...!Thật tình,muốn kí đầu hắn quá!-"Chúng tôi cũng chỉ thay đổi một chút thôi,các vị quân nhân ở đây đều ăn cảm thấy rất ngon.
Chúng tôi cũng cho lượng muối đường đúng số lượng.
Ngài không cảm thấy ngon thì chắc là ngài có vấn đề về vị giác rồi đấy!"Cô ngang nhiên nói.Sắc mặt hắn tối sầm, -"Cô nói tôi có vấn đề về vị giác?"-"Vâng! Có vấn đề thì mới không phân biệt được vị chứ,đúng không?"-"Thế phải làm sao để có thể khôi phục vị giác? Hửm?"-"Đơn giản thôi,cắt lưỡi đi!"Tất cả mọi người ở đó đều sững sờ nhìn cô.Lâm Như chính là người đầu tiên dám trêu chọc hắn.
Cô giờ cũng chẳng sợ hắn giết mình nữa.
Hắn chắc chắn sẽ không dám cãi tay đôi ở đây với mình đâu.
Ai bảo cái tội hay chê,người ta đã nấu cho ăn rồi còn bày đặt chê.
Thế này đã nhằm nhò gì!Lâm Như giờ đã thành công công kích lại hắn.
Cô cười nhẹ mãn nguyện.
Còn hắn thì đang cố nén cơn tức giận,không muốn vì cái bữa trưa này mà việc bé xé ra to liền vội cầm đũa lên ăn.-"Nhưng ăn cũng tạm được!"Mọi người lúc này mới hoàn hồn,thoát khỏi cơn khủng hoảng đấu tranh giữa cô và hắn.
Cô thích chí,phì cười.-"Ồ! Vậy chúc Âu Thượng tướng ăn ngon miệng!"****HẾT CHƯƠNG 17****.