BẢO BỐI PHONG CÁCH THÍCH TRÊU CHỌC THƯỢNG TƯỚNG


******Lets go******-"À...thật ra thì...không phải đâu hihi,tôi chỉ nói thế thôi.

Mà sao anh lại tức giận thế, đừng nói với tôi rằng anh là...bạn trai của Âu Diệc Phong nhé?"Âu Diệc Phong mặt bỗng tối sầm lại trước câu nói của cô, toát lên cơn tức giận.

Tài xế ở phía trước nghe thế thì cũng sững người,đang lo lắng cho con người bé nhỏ của cô,không ngờ người như cô thế mà lại cả gan dám nói thế với Thượng tá.

Hắn lấy tay bóp mạnh cằm của cô khiến cô đau quá hét to lên:-"Ahhh! Tiểu thụ thụ,tôi xin lỗi mà thật ra tôi không muốn dành bạn trai của anh đâu nên là ánh cứ tiếp tục yêu tên Thượng tá đó đi,tôi chỉ lỡ miệng thôi."Cơn tức giận của dường như đạt đến đỉnh điểm,tay hắn dùng lực bóp mạnh cằm của cô hơn.-"Cô muốn chết à?"-"Anh thấy ai ngu mà muốn chết chưa hả? Còn không màu bỏ cái tay thối của anh ra khỏi gương mặt của tôi ngay!"Họ đang còn đấu khẩu với nhau thì chiếc xe dừng lại trước căn biệt thư ủy nghi,sáng trọng.

Đó chính là nhà của hắn.


Nhìn căn nhà thôi là biết hắn giàu cỡ nào rồi.

Tài xế lúc này nhỏ giọng nói với hắn:-"Thưa ngài đến nơi rồi ạ!"-"Được rồi,mở cửa xuống xe!" Hắn ra lệnh cho cô.Hắn lấy tay khỏi mặt cô,coi bướng bỉnh mà nói: -"Tiểu thụ thụ như anh có quyền gì mà ra lệnh cho tôi?"Hắn nắm lấy tay cô giật mạnh,lạnh lùng nói:-"Cô giờ có xuống không hay để tôi gọi người khiêng cô xuống."Cô bị hắn giật mạnh đến phát đau.: -"Chờ một chút,tôi đi là được chứ gì."Hắn không nói gì mà bước vào trong,cô cũng ngoan ngoãn đI theo.

Đúng thật là giàu mà,nhà gì đâu mà rộng dữ luôn.

Hai bên lối đi vào là vườn hoa hồng xinh đẹp,thơm ngát được cắt tỉa tỉ mỉ.

Những người hầu thì nhanh chóng cúi gập người chào hắn đã trở về nhà.

Hắn bước vào thì quản gia đã chạy ra ngoài,hấp tấp nói:-"Thiếu gia cậu về rồi, thật may quá nếu ngài mà về muộn thì không biết sẽ như thế nào đây.

Ngài nhanh chóng lên phòng của tiểu thư đi ạ, tiểu thư đang tức giận và đập phá đồ đạc trên đó."-"Tôi hiểu rồi.

Cô đi theo tôi." Hắn nói rồi kéo cô đi lên trên.Cô bị hắn cầm tay kéo đi thì hoảng hốt: -"Này Tiểu thụ thụ anh đưa tôi đi đâu thế?"-"Im miệng,nói hơi nhiều rồi đấy."Hắn giọng lạnh lùng sắt đá,cô cũng vì thế mà im phắt chỉ biết lặng lẽ đi theo.


Hắn dẫn cô đến trước một căn phòng từ từ mở cửa ra,một cảnh tưởng của mớ hỗn độn đập ngay vài mắt của hắn.

Hắn lớn tiếng gọi:-"Tuyết Du,ra đây cho ta."Cô ngạc nhiên ngó quanh ngó quắt, "Ủa,có ai đâu mà tên này kêu vậy ta?".

Nhưng nhìn lại chiếc giường, dưới cái chăn phập phồng ấy lộ ra một khuôn mặt nhỏ xinh của đứa bé 7 tuổi, gương mặt sợ sệt nhìn hắn rồi từ từ chui ra khỏi cái chăn.

Cô bé đó ấp úng nói:-"Chú...chú...cháu...cháu xin lỗi ạ...cháu chỉ là..."-"Giải thích cho ta nghe mớ hỗn độn này nghĩa là gì? Hửm?" Hắn gằn giọng.Coi nhìn dáng vẻ ngây thơ đáng yêu ấy của cô bé đó mà lại kìm không được lòng,muốn nhảy cẫng lên.-"Cháu xin lỗi ạ."-"Nếu như sau này ta còn thấy cháu làm loạn lần nữa thì ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, hiểu chưa?"-"Vâng ạ,cháu hiểu rồi."-"Người cháu cần tìm ta đã đưa đến rồi."Cô bé đó hớn hở: -"Ahh! Đúng thật là nhà thiết kế nổi tiếng Lâm Như nè,cháu cảm ơn chú ạ!"-"Được rồi,cô bây giờ nên làm việc cô phải làm đi." Hắn trừng mắt với cô.Cô vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

-"Tôi sao? Làm...làm gì cơ?"-"Cô làm nghề gì?"Coi dần như hiểu được ý gắn là thiết kế đồ cho cô bé 7 tuổi này.

Cô tiến lại gần cô bé đó nói với giọng dịu dàng: -"Chào em cô bé,em muốn chị thiết kế cho em một bộ đồ không?"Cô bé đó mừng rỡ,nhanh nhảu đáp: -"Có ạ,mong chị giúp em ạ."-"Thế chúng ta bắt đầu vào công việc nhé!"-"Vâng ạ."Hắn thấy tình hình trở nên ổn hơn thì đóng cửa lại đi ra ngoài.

Hắn nói với quản gia bảo người hầu đến dọn dẹp lại phòng của Tuyết Du rồi đi làm việc của mình.Cô bé 7 tuổi ấy tên là Âu Tuyết Du - là con gái của Âu Diệc Hoàng,con trai lớn của Âu gia.


Vì lý do Âu Diệc Hoàng và vợ đang đi làm ăn xa nên Tuyết Du phải ở nhà Âu Diệc Phong và được giám sát bởi hắn.

Sắp tới là sinh nhật của cô bé nhưng vẫn chưa tìm được bộ đồ nào phù hợp nên Tuyết Du đã nhõng nhẽo,đập phá đồ đạc bảo Âu Diệc Phong phải đem Lâm Như đến để đích thân thiết kế cho mình.Khoảng 30 phút sau,Lâm Như nói lời chào tạm biệt cô bé rồi ra về.

Lúc đi thì bị hắn lái xe đưa đến tận nơi còn lúc về thì lại để cô tự mình đi.

Máy mắn thay cô đã bắt được một chiếc taxi và trở về nhà.****HẾT CHƯƠNG 2****.


Bình luận

Truyện đang đọc