An Trường Khanh đoán không sai, chỉ hai ngày, phố lớn ngõ nhỏ không còn có người dám đồn đãi phủ Trung Dũng Hầu. Rõ ràng tới tiểu niên*, nhưng trên đường vẫn lạnh lẽo, không còn thấy thuyết thư tiên sinh nước miếng bay tứ tung, quần chúng ngồi chật vỗ bàn reo hò náo nhiệt như trước.
(Tiểu niên: ngày tết ông Táo (23, 24 tháng chạp))
Các cửa hàng sách cũng cất hết thoại bản vào, không ai tới mua, tùy tiện cũng không dám bán. Thậm chí ngay cả những sạp tiểu thương, cũng ít nói đùa, sợ vì một câu vui đùa sẽ phải vào nhà lao.
Trên đường Vĩnh Nhạc, một kiệu nhỏ bình thường chậm rãi đi qua, Ngự sử Đại phu gầy còm ngồi ở trong, trên mặt lộ nụ cười bình tĩnh. Cầm tấu chương đầy chữ nhỏ.
Ngày thứ hai, một tấu chương tố Trung Dũng Hầu được đưa đến trước mặt thiên tử.
Cùng lúc đó, đăng văn cổ ngoài khuyết môn được đánh vang, bà lão quần áo tả tơi quỳ gối bên trống liều mạng dập đầu, than thở khóc lóc: "Phủ Trung Dũng Hầu xem mạng người như cỏ rác, dưới chân thiên tử! Vương pháp ở đâu? Phủ Trung Dũng Hầu xem mạng người như cỏ rác, dưới chân thiên tử, vương pháp ở đâu......"
Bà lão điên cuồng, thanh sắc thê lương, quỳ gối ngoài cửa dập đầu từng cái, không bao lâu máu tươi trên trám nhiễm đỏ gạch.
Tiếng trống từ ngoài truyền đến đại điện, An Khánh Đế cầm tố tấu, mặt lộ vẻ không vui: "Là ai đánh trống?"
"Hồi bệ hạ, là một bà lão đang kêu oan." Người đáp lời liếc liếc nhìn Trung Dũng Hầu trong đội ngũ, biểu tình chần chừ.
"Kêu oan gì?"
"...... Cáo trạng phủ Trung Dũng Hầu xem mạng người như cỏ rác."
An Khánh Đế nắm chặt tay, ném tấu chương dài dòng xuống dưới bậc thang, giọng tức giận: "Trung Dũng Hầu, ngươi có gì muốn nói?"
Trung Dũng Hầu vội vàng bước ra khỏi hàng quỳ xuống, biểu tình thấp thỏm nhặt tấu chương lên, vội vàng nhìn qua mấy hàng, liền quỳ sát đất kêu oan: "Bệ hạ minh giám, đây là vu oan hãm hại! Lão thần oan uổng!"
An Khánh Đế luôn không thích chuyện phiền toái, thấy thế uể oải dựa vào long ỷ, ngón tay chỉ Ngự Sử đại phu nói: "Hà ái khanh, ngươi nói."
Ngự sử Đại phu khom người, bước ra khỏi hàng tiến lên, không sợ hãi nói: "Trung Dũng Hầu và thân nhân, chiếm ruộng đất, tàn sát dân lành, tội danh như sau......"
Bào đệ của Trung Dũng Hầu, giết người đoạt vợ; thứ tử của Trung Dũng Hầu, chiếm ruộng đất; vợ của Trung Dũng Hầu, giết ba phụ nữ lương thiện.....
Ngự sử Đại phu nói một chuyện, sắc mặt Trung Dũng Hầu liền trắng một phần, đợi ông nói xong, mặt đã trắng như giấy, nhưng vẫn cố trấn định nói: "Đây đều là vu oan hãm hại! Dù Ngự sử Đại phu ghi hận ta không chăm sóc tốt cho tiên phu nhân, cũng không đến mức mưu hại như thế!"
Ngự sử Đại phu không biểu tình, hất vạt áo quỳ xuống nói: "Bệ hạ minh xét, con gái của thần bị bệnh qua đời, sao lại bởi vậy ghi hận Trung Dũng Hầu? Từng vụ từng việc, đều theo điều tra tuyệt không mưu hại, nếu Trung Dũng Hầu không phục, vậy mời Đại Lý Tự khanh kiểm chứng!"
Trung Dũng Hầu nghẹn lời, nhìn xung quanh, cuối cùng đầy lòng mong mỏi dừng trên người An Tri Khác.
Đúng lúc An Khánh Đế cũng nói: "An ái khanh nghĩ thế nào?"
An Tri Khác bước ra khỏi hàng, cân nhắc một phen nói: "Ai đúng ai sai, mời Đại Lý Tự kiểm chứng một phen liền biết."
"Có thể." An Khánh Đế nói: "Vậy giao cho Đại Lý Tự điều tra, Ngự Sử đại phu thay trẫm đốc thúc."
"Thần lĩnh chỉ."
***
Đại Lý Tự làm việc sấm rền gió cuốn, hơn nữa Ngự Sử đại phu xưa nay chính trực đốc thúc, rất nhanh chỉ ra và xác nhận chứng thực toàn bộ tội danh của phủ Trung Dũng Hầu. Ba người phủ Trung Dũng Hầu bị giam giữ, mà Trung Dũng Hầu vì bao che dung túng gia quyến, phải đợi báo An Khánh Đế, định tội danh.
Khi người Đại Lý Tự đến hầu phủ bắt người đi, không ít bá tánh đều trên phố xem náo nhiệt. Ngự sử Đại phu vẫn nghiêm túc như trước, ngược lại Trung Dũng Hầu đã không trấn định được, cắn răng thấp giọng nói: "Làm người lưu một đường. Nhạc phụ hà tất hùng hổ dọa người như vậy?"
Ngự sử Đại phu đảo mắt qua lão, nói: "Hầu gia cho rằng vậy là xong rồi?"
Trung Dũng Hầu cả kinh: "Có ý gì?"
Ngự sử Đại phu nói: "Hầu gia mới là trụ cột của phủ Trung Dũng Hầu, hầu gia còn tốt, phủ Trung Dũng Hầu sẽ không sụp đổ."
Nói xong phất áo mà đi.
Ngày kế, có người vớt được một thi thể nữ ở sông hộ thành Nghiệp Kinh, sau khi đưa đi nghiệm thi, phát hiện là tiểu quả phụ được thúc cháu phủ Trung Dũng Hầu tranh đoạt. Mọi người tức khắc xôn xao. Từ ngày đó tiểu quả phụ kia không còn tin tức, không ngờ đã chết.
Chuẩn bị sửa soạn lại chứng cứ viết tấu chương dâng cho An Khánh Đế, Đại Lý Tự Khanh không thể không vội vàng đưa nhân mã đến Kinh triệu phủ. Theo điều tra nữ thi, vậy mà lại rút củ cải khỏi bùn, phát hiện hung thủ giết người vứt xác, trên tay còn có mấy mạng người.
Đại Lý Tự nghiêm hình thẩm vấn, ép hỏi ra hung thủ là tâm phúc của Trung Dũng Hầu, chuyên vì Trung Dũng Hầu làm chuyện xấu xa.
Đại Lý Tự Khanh viết tấu chương bẩm báo đúng sự thật. An Khánh Đế tức giận, hạ lệnh xử lý nghiêm khắc.
Trung Dũng Hầu bị bỏ tước vị, phán xử trảm lập quyết với bào đệ và phu nhân, chém đầu thị chúng ngoài ngọ môn; thứ tử Ngô Tuyển Thư tước bỏ chức quan công danh, giáng làm thứ dân không được tuyển; sản nghiệp phủ Trung Dũng Hầu đều bị kê biên tài sản, gia quyến còn lại bị soát người đuổi khỏi hầu phủ......
Mà những thuyết thư tiên sinh trước đây được Trung Dũng Hầu "chào hỏi" tạm thời bị giam giữ, cũng được thả ra. Lúc đầu Kinh triệu doãn dính dáng đến Trung Dũng Hầu, hạ ba cấp, đến nơi khác làm tiểu quan.
Nhóm thuyết thư tiên sinh lấy lại tự do tiếp tục hoạt động, phủ Trung Dũng Hầu suy bại không chỉ truyền ra Nghiệp Kinh, thậm chí còn bị gánh hát mang lên sân khấu. Thành khúc mục khác được hoan nghênh.
......
An Trường Khanh ngồi đối diện Tiêu Chỉ Qua, cười tủm tỉm lột hạt thông, lột hết một đĩa, liền tha thiết mà đẩy đến trước mặt hắn: "Lần này nhờ có Vương gia, mới có thể khiến Ngô Tuyển Thư không thoát thân được."
Dựa theo kế hoạch ban đầu của y, nhiều lắm chỉ làm thanh danh của Ngô Tuyển Thư và phủ Trung Dũng Hầu khó nghe hơn, nhưng không động được rễ. Dẫu sao thế nhân thích nâng cao dẫm thấp. Chỉ cần Trung Dũng Hầu còn, phủ Trung Dũng Hầu không đổ, Ngô Tuyển Thư vẫn là công tử hầu phủ.
Nếu không phải Tiêu Chỉ Qua dạy y, mượn tay Ngự Sử đại phu vặn ngã Trung Dũng Hầu, thì không biết y phải phí nhiều ít công phu mới có thể báo đời trước thù.
Trong mắt Tiêu Chỉ Qua mang theo cười, ăn một viên nhân hạt thông, đẩy số còn lại đến trước mặt y, lại lấy một đĩa hạt thông chưa lột vỏ tới trước mặt tiếp tục lột: "Ngươi ăn đi."
An Trường Khanh chống cằm nhìn hắn, nhìn chốc lát, lại không nhịn được tiến đến trước mặt hắn, mong chờ hỏi: "Sau này Vương gia tiếp tục giảng binh thư cho ta được không?"
Được chỉ điểm vài lần, An Trường Khanh càng cảm thấy người này thâm trầm kín đáo, y không thể so sánh được. Có lão sư tốt như vậy bên cạnh, y không học nhiều hơn, thật sự lãng phí.
Tiêu Chỉ Qua bị đôi mắt long lanh kia nhìn, không được tự nhiên mà chuyển tầm mắt, nói: "Được. Chỉ là binh thư rất khô khan."
An Trường Khanh lắc đầu: "Ta không sợ."
Tiêu Chỉ Qua "ừ" một tiếng, đứng dậy lấy ba quyển binh thư thật dày từ trên kệ sách, nói: "Xem ba quyển này trước. Nếu không hiểu...... Hỏi lại ta."
Ba quyển binh thư chồng chất, ước chừng cao bằng bình hoa bên cạnh, An Trường Khanh tùy tay lật vài tờ: "......"
Y gấp sách lại, mong đợi nhìn Tiêu Chỉ Qua: "Vương gia không giảng cho ta sao?"
Tiêu Chỉ Qua lắc đầu nói: "Hễ là binh pháp thao lược, ở đạo không ở thuật. Hư thực biến hóa muôn vàn. Cần tự ngươi nghiền ngẫm lĩnh ngộ, ta chỉ có thể chỉ điểm."
An Trường Khanh ủ rũ "ồ" một tiếng, nhưng vẫn chuẩn bị mang về từ từ nghiền ngẫm. Y kêu An Phúc vào, để hắn ta ôm sách về chính phòng, chờ y về rồi xem.
Ba quyển sách chồng lên nhau rất dày nặng, An Phúc không ôm vững, khuỷu tay đụng phải bình hoa trên bàn. Bình hoa nghiêng ngả, hai bức tranh bên trong cũng rơi trên mặt đất, mở ra.
An Trường Khanh vội vàng nhặt lên, thấy được nội dung trên bức hoạ liền nhíu mày, nghi hoặc nói: "Sao bức tranh này lại ở chỗ Vương gia?"
Đây rõ ràng bức tranh Hồ Thị Phi thay y vẽ, khi y đến mời Hồ Thị Phi chữa bệnh cho mẫu thân, xem đó là thù lao.
Y theo bản năng xem một bức tranh khác, nhưng cũng vẽ y. Chẳng qua so sánh hai bức tranh này, ngay cả An Trường Khanh không hiểu họa, cũng có thể nhìn ra cao thấp.
Hồ Thị Phi vẽ tinh xảo nổi bật hơn, có thể nhìn ra công lực họa sĩ vô cùng thâm hậu. Mà tranh kia tuy cũng rất sinh động, nhưng bút pháp không lưu loát.
An Trường Khanh nhìn tới nhìn lui hai bức tranh, lặng lẽ liếc nhìn Tiêu Chỉ Qua.
Tiêu Chỉ Qua trầm mặt, nhìn sắc mặt hơi dọa người. An Phúc ngốc nghếch đứng một bên đã sợ như chim cút, không dám kêu một tiếng.
"An Phúc, ngươi ra ngoài trước đi."
An Trường Khanh chung sống với hắn lâu, cơ bản có thể nhìn ra hắn thật sự tức giận hay đang làm bộ làm tịch. Tống cổ An Phúc ra ngoài, An Trường Khanh cẩn thận trải hai bức tranh trên bàn, cố ý chỉ vào một bức tranh nói: "Bức tranh này thật đẹp. Còn xinh đẹp hơn bản thân ta."
"......" Tiêu Chỉ Qua trầm mặc, lên tiếng: "Bản nhân càng đẹp hơn."
Tươi cười trên mặt An Trường Khanh mở rộng, liếc hắn một cái: "Ta cảm thấy tranh này vẽ càng đẹp. Không biết là ai vẽ? Là họa sư trong phủ sao? Ta phải gặp hắn nói lời cảm tạ mới được......"
Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua lấp lánh một lát, mới nói: "...... Không phải."
"Vậy là ai?" An Trường Khanh tò mò, chậm rãi nói: "Chẳng lẽ...... Là Vương gia vẽ sao?"
"......" Tiêu Chỉ Qua không nói.
An Trường Khanh nhớ lần trước đến thư phòng, người này vội vội vàng vàng giấu gì đó, đoán chừng là bức tranh này, y chớp chớp mắt, sát gần Tiêu Chỉ Qua, thấp giọng hỏi: "Vương gia trộm vẽ ta làm gì? Còn có bức tranh này là thù lao ta cho Hồ đại phu, Vương gia lấy khi nào vậy?"
Tiêu Chỉ Qua: "......"
Thấy hắn trầm mặc không nói, đôi mắt kia trước sau không nhìn y, An Trường Khanh thu hồi bức tranh, nói: "Ta rất thích bức tranh này, không bằng cho ta đi? Ngày khác Vương gia tự vẽ lại một bức?"
Nam nhân trầm mặc thật lâu rốt cuộc nhìn y, chậm rãi nói: "Vẽ không được tốt."
An Trường Khanh cười: "Nhưng ta thích bức này."
Tiêu Chỉ Qua cứng đờ một lát, nhìn y tươi cười thưởng thức bức tranh hắn tự vẽ. Mà bức tranh Hồ Thị Phi vẽ, y cuốn lại bỏ vào giữa bình hoa.
Trong lòng như có một dòng nước ấm nhẹ đong đưa, hắn nghe thấy bản thân nói: "Ngươi thích, ta lại vẽ cho ngươi."
Kỳ thật hắn cũng không am hiểu vẽ tranh, lấy tay quen dùng đao thương đi cầm bút vẽ, có chút không quen. Nhưng mỗi khi thấy bức tranh đẹp Hồ Thị Phi vẽ kia, hắn lại không nhịn được muốn, Vương phi của hắn có tướng mạo đẹp, nên được lưu lại. Chờ đến khi tóc bạc hoa râm, hắn vẫn có thể lấy ra tinh tế thưởng thức.
Nhưng khó hiểu, hắn không muốn để những người khác tới cầm bút. Cuối cùng dứt khoát tự mình nhấc bút, nhớ lại dáng vẻ của y tinh tế miêu tả.
Chỉ là hắn không vẽ thạo, vất vả vẽ xong một bức, cũng không dám để y biết được.
Nhưng Vương phi của hắn vĩnh viễn sẽ không làm hắn thất vọng, y đưa tay cầm bức tranh hắn vẽ, nói: Y rất thích.
Tiêu Chỉ Qua cảm thấy...... dòng nước trong ngực, bỗng dưng nóng.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạ Nhạ: Trộm vẽ ta, có phải ngài đặc biệt đặc biệt đặc biệt thích ta không?
Túng Túng (đỏ mặt):...... (ừ).