BẠO QUÂN SỦNG HẬU

Lời của Bắc Chiến Vương ở Vọng Tiên Lâu rất nhanh lén truyền ra, trong lời truyền còn có danh sợ vợ.

Trong lòng quan viên nghĩ thế nào không thể biết, nhưng những nữ quyến hậu trạch vừa tức giận vừa hâm mộ, còn ẩn chút chua xót. Tức vì là tính toán đưa người vào vương phủ lúc trước rơi vào khoảng không; hâm mộ là vì Bắc Chiến Vương bên ngoài có hung danh, vậy mà quan tâm Vương phi như thế. Nhìn lại hậu trạch nhà mình, đám cơ thiếp cả ngày tranh kỳ đấu diễm, liền giận sôi máu.

Đều là niên thiếu kết tóc phu thê, sao chênh lệch lớn như vậy?!

Mấy ngày nay, không ít đại nhân hạ triều về phủ, không thể hiểu được mà bị phu nhân nhà mình tìm cớ sỉ vả. Nhưng bọn họ vừa cảm thông Bắc Chiến Vương sợ vợ, vừa có chút phẫn uất: Mình ngài sợ vợ không dám nạp thiếp thì thôi, sao còn muốn mọi người đều biết, liên luỵ chúng ta!

Chỉ là quý tộc nhà cao cửa rộng, tóm lại là muốn chú ý thể diện. Trong lòng phẫn uất thế nào, trên mặt đều phải đứng đắn, giữ phong thái. Thượng triều hạ triều gặp phải Bắc Chiến Vương, cũng không ai dám lên chèn ép, chỉ trêu ghẹo thăm hỏi một câu: "Hôm nay Vương gia còn đến Tam Vị Trai không?"

Bọn họ hỏi đến quái gở, Tiêu Chỉ Qua lại khó có được tính tình tốt, nhướng mày nói: "Không đi, mấy hôm nay Vương phi thích ăn vịt nướng."

Chúng đại nhân: "......"

Tiêu Chỉ Qua bước không ngừng, nhanh chóng về phủ. Phản ứng của những người này không trong suy nghĩ của hắn. Hắn quan tâm nhất là thoại bản mới ra mua bán thế nào rồi.

Nếu muốn tạo dư luận trong bá tánh, nhất định phải viết cho mới lạ thú vị, khiến càng nhiều người tiêu tiền đi mua đi xem, truyền ra phạm vi lớn, hắn mới có thể đạt được mục đích.

Trùng hợp hôm nay quản sự thư cục thành Nam phải tới đưa sổ sách, bởi vậy hắn liền về vương phủ.

Thư phòng vương phủ.

Quản sự thư cục thành Nam nâng sổ sách lên, báo tình trạng kinh doanh mấy ngày nay.

"Thoại bản viết theo yêu cầu của Vương gia, một khi bán ra liền rất được hoan nghênh, hiện giờ nhóm đầu tiên đã bán sạch, đang gia tăng làm gấp nhóm thứ hai. Mặt khác các thư cục quận Thường Dương quận Thanh Hà cũng đều phái quản sự tìm tới, muốn mua rất nhiều sách ở thư cục chúng ta......"

An Trường Khanh nhìn sổ sách, xác thật thu không ít tiền, xem ra thoại bản mới được hoan nghênh —— lần trước Tiêu Chỉ Qua nói thật việc thoại bản, chuyện thư cục thành Nam liền không gạt y, tất cả công việc cũng đều giao cho y xử lý.

"Thoại bản mới viết ly kỳ đến thế, không có người nghi ngờ sao?"

Thoại bản mới vừa in ra liền đưa một bản đến vương phủ trước, lần này Tiêu Chỉ Qua không dám giấu y, hai người cùng xem. Thư cục mời những thư sinh rất có năng lực, lúc trước Tiêu Chỉ Qua chỉ nói đơn giản mấy điểm quan trọng, những thư sinh này không chỉ viết theo yêu cầu, còn viết cực kỳ xuất sắc, chỉ là nội dung so với đống thoại bản trước kia, càng lớn mật cũng càng ly kỳ hơn, thậm chí nói là li kinh phản đạo cũng không quá.

Tỷ như lần này trong thoại bản An Trường Khanh biến thành tiên nhân hạ phàm báo ân, Tiêu Chỉ Qua thành tướng quân chịu oan ức. Vì báo ân, tiên nhân trải qua ngàn khó vạn hiểm, cuối cùng giúp tướng quân rửa sạch oan khuất. Đang lúc y chuẩn bị công thành lui thân về Thiên Đình, lại bị tướng quân dùng tỏa thần liên cầm tù trong phủ tướng quân—— hóa ra tướng quân đã sớm tâm duyệt tiên nhân, biết tiên nhân phải rời khỏi, dưới sự cầu mà không được, liền dứt khoát cầm tù.

Tiên nhân bị nhốt trong phủ, ngày ngày mây mưa với tướng quân. Chỉ nửa năm, vậy mà có thai. Tướng quân vừa kinh vừa vui, không ngờ tin tức bị lộ, tiên nhân mang thai bị vu hãm là yêu nghiệt, hoàng đế tự mình hạ lệnh, phải ngay trước mặt mọi người thiêu chết tiên nhân cùng hài tử trong bụng. Dưới tình thế cấp bách nửa đêm tướng quân tới cướp pháp trường, vì bảo hộ tiên nhân lại vô ý trúng ám toán gần chết, trước khi chết tướng quân phá giải xiềng xích phong bế thần lực của tiên nhân, bảo tiên nhân quên hắn đi.

Tất nhiên tiên nhân không chịu, sau khi khôi phục thần lực, tự mình hộ tống hồn phách tướng quân đi chuyển thế luân hồi, bản thân về thiên đình sinh hạ một đôi long phượng. Từ đó về sau, thanh minh mỗi năm, tiên nhân đều đưa hài tử đến nhân gian, đến trước mộ tướng quân tế bái......

Thoại bản dừng ở đây, An Trường Khanh nghe quản sự nói, thư sinh kia còn chuẩn bị viết một quyển hậu truyện tướng quân chuyển thế. Nếu không phải lấy y và Tiêu Chỉ Qua làm hình mẫu, y nhất định muốn khen một tiếng "Tốt".

"Có thì cũng có, nhiều là nói nam tử mang thai là lời vô căn cứ." Quản sự khom người trả lời: "Nhưng càng nhiều người cảm thấy đã là tiên nhân, có thể mang thai cũng không hiếm lạ, bởi vậy cũng không gây trở ngại gì với chúng ta, không ít khách nhân từng mua thoại bản, đều hỏi khi nào ra hậu truyện."

Không nghĩ tới bá tánh dễ dàng tiếp nhận như vậy...... An Trường Khanh cảm thấy mình thật sự quá xem nhẹ năng lực thừa nhận của bá tánh Nghiệp Kinh. Nghĩ nghĩ nói: "Một khi đã vậy. Liền bảo thư sinh mau chóng viết hậu truyện đi. Ngoài ra hợp tác với thư cục khác, ngươi tự đi nói, chúng ta không thua thiệt thì có thể bán......"

"Ta đến chậm?" Tiêu Chỉ Qua vừa đến, liền nghe được câu cuối cùng.

"Cũng sắp nói xong."

Tiêu Chỉ Qua ngồi xuống cạnh y, lấy sổ sách lật xem, nghe An Trường Khanh an bài việc kế tiếp đâu vào đấy, chờ y dặn dò xong, quản sự hành lễ, liền lui xuống.

Không có người ngoài, Tiêu Chỉ Qua buông sổ sách, nhướng mày nói: "Ta đã nói sẽ không có vấn đề, ngươi lại không tin ta."

An Trường Khanh nói: "Bá tánh có thể tiếp thu câu chuyện, chưa chắc có thể tiếp thu câu chuyện trở thành sự thật."

"Xem nhiều nghe nhiều, không tin cũng tin ba phần." Tiêu Chỉ Qua chắc chắn nói: "Chỉ cần làm theo kế hoạch, ngày sau bọn họ không tin cũng phải tin."

Hắn nói chắc chắn, lo lắng dao động trong lòng An Trường Khanh lại tan. Nói chuyện khác với hắn: "Thái tử phi gửi thiệp, mời chúng ta ngày mai qua phủ uống rượu."

Quan hệ giữa họ và Thái tử xưa nay không thuận, số lần gặp mặt Thái tử phi cũng ít ỏi. Đối phương bỗng gửi thiệp, sợ là yến vô hảo yến, ý của Tuý Ông không phải ở rượu (có dụng ý khác).

Chẳng qua Thái tử là huynh trưởng, lại là người kế vị một nước. Tuy biết rõ là Hồng Môn Yến, bọn họ cũng không thể khước từ.

Tiêu Chỉ Qua hơi nheo mắt, nói: "Không cự tuyệt được thì đi, giờ cũng không cần sợ hắn."

*

Sáng ngày kế, hai người cùng đến Đông cung dự tiệc.

Đông cung xây bên ngoài cấm cung, xe ngựa qua ngoại môn đi về phía đông liền tới.

Cửa chính sớm có người hầu của Đông cung đợi, thấy xa giá phủ Bắc Chiến Vương đến, vội vàng tới đón. Xuống xe ngựa vào phủ, được người hầu dẫn đến tiểu đình ở tiền viện.

Tiệc rượu tổ chức tại đình bát giác trong hoa viên, trong đình bày bàn nhỏ tinh xảo, trên bàn đặt mấy đĩa điểm tâm, trên lò lửa nhỏ bên cạnh đang hâm rượu, sương trắng lượn lờ phiêu tán. Thái tử cùng Thái tử phi đã tới trước, thấy hai người được người hầu dẫn đến, liền tiếp đón bọn họ.

Thái tử phi cười nói dịu dàng: "Vì là gia yến, không có quá trang trọng, các ngươi đừng ngại mộc mạc."

"Tiệc rượu đặc biệt như vậy, sao có thể nói mộc mạc." Thái tử phi quen bưng gương mặt tươi cười, An Trường Khanh tất không cam lòng rớt phía sau, biểu tình không có sơ hở.

Bốn người ngồi vào bàn tiệc, liền có cung nữ bắt đầu dâng món ăn nguội, không xa còn có nhạc sư đánh đàn, tiếng đàn thanh u, càng thêm ý thơ.

Thái tử phi cho cung nữ lui, tự mình hâm rượu, dùng ống trúc nhỏ lấy rượu đã hâm nóng ra rót vào cốc lưu ly, lại thêm một quả thanh mai, mới nhẹ giọng chậm rãi nói chuyện với họ: "Đây là thanh mai năm ngoái ngắt xuống ướp rượu, thời tiết này thích hợp uống. Rượu tuyết mai trong cung đặc chế, lại thêm một quả thanh mai, tư vị mỹ diệu."

"Ta mơ hồ nhớ Vương phi thích rượu tuyết mai này, liền cố ý bảo bên Quang Lộc Tự để lại cho ta hai vò, hôm nay làm ngươi tận hứng mà về."

Trên mặt nàng mang theo mười phần tươi cười dịu dàng, nhất cử nhất động đoan trang nhàn nhã, chỉ cần nhìn phong thái dáng vẻ, sẽ không hề bôi nhọ tên tuổi Thái tử phi.

Lúc trước An Trường Khanh lần đầu tham gia cung yến, đã uống rượu tuyết mai. Lúc ấy vì y tham uống nhiều mấy chén. Không ngờ Thái tử liền nhờ Thái tử phi tặng rượu cho y, khiến An Trường Khanh ghê tởm không thôi.

Không nghĩ tới đã cách hai năm, thế nhưng lại nhắc chuyện xưa.

An Trường Khanh nhìn Thái tử phi tươi cười hoàn mỹ, thật sự vô pháp lý giải nàng làm những chuyện này cho Thái tử vì có mưu đồ gì.

Rũ mắt nhìn rượu lạnh, An Trường Khanh bĩu môi, chỉ cảm thấy buồn nôn.

"Sợ là phụ ý tốt của Thái tử phi. Năm ngoái Trường Khanh đến Nhạn Châu, thích rượu mạnh nơi đó. Gặp lại rượu tuyết mai tinh nhưỡng khó tránh cảm thấy nhạt nhẽo, không bằng uống trà thường đi."

Y cự tuyệt không lưu tình, đừng nói Thái tử phi, cả Thái tử cũng khẽ đổi sắc mặt, cười như không cười nói: "Thái tử phi vì rượu tuyết mai này đã phí không ít công phu."

An Trường Khanh chỉ cười không nói, đưa mắt nhìn Tiêu Chỉ Qua bên cạnh.

Tiêu Chỉ Qua thâm trầm đảo qua Thái tử, trực tiếp cầm bình rượu trên lò, bỏ ly dùng chén, đổ đầy một chén rượu bưng lên: "Khiến hoàng huynh hoàng tẩu chê cười, Trường Khanh bị ta nuôi đến kén ăn, y không thích uống, ta thay y là được. Nghĩ hoàng tẩu cũng sẽ không để ý chút việc nhỏ này."

Thái tử phi lại bưng tươi cười: "Tất nhiên...... Không ngại."

Thái tử bên cạnh sắc mặt âm trầm, cuối cùng không có nói gì nữa.

Vì vừa rồi, không khí trong bữa tiệc không còn hòa hợp. Bốn người không nói chuyện với nhau, chỉ trầm mặc dùng đồ ăn.

Thái tử phi liếc hai người đối diện, thấy dù hai người không nói nhiều, động tác lại vô cùng ăn ý. Yến hội phẩm đồ ăn làm phong nhã, đều chuẩn bị món ăn nguội tinh xảo, trong đó chiếm đa số đủ loại điểm tâm. An Trường Khanh kẹp mỗi món một miếng, nếu không thích ăn, cũng chỉ nếm một ngụm nhỏ liền bỏ vào khay của mình. Tiêu Chỉ Qua sẽ cực kỳ tự nhiên mà kẹp lấy ăn, rồi lấy cho y món khác.

Nàng nhìn như vậy chốc lát, thấy An Trường Khanh nếm năm sáu loại điểm tâm, ăn hết chỉ có hai loại. Còn lại đều chỉ nếm một miếng, liền bảo Tiêu Chỉ Qua ăn.

Quả nhiên rất kén ăn.

Thái Tử Phi nghĩ thầm: Không chỉ kén ăn, còn không có chút quy củ. Cũng chỉ có Bắc Chiến Vương xuất thân binh nghiệp, mới có thể chịu đựng như vậy. Phàm đổi lấy nhà khác, hôm nay An Trường Khanh như vậy, nhất định sẽ bị trưởng bối răn dạy học quy củ lần nữa.

Thu cảm xúc trong mắt, Thái tử phi nhớ tới mục đích hôm nay, dè dặt dùng khăn che miệng, nói chuyện: "Lúc trước nghe người ta nói nhị đệ cực kỳ nuông chiều Vương phi ta còn không tin. Hôm nay tận mắt nhìn thấy, mới biết hóa ra những gì viết trên thoại bản đều là thật."

Hóa ra là vì cái này...... An Trường Khanh bất động thanh sắc mà trao đổi ánh mắt với Tiêu Chỉ Qua, ngượng ngùng mà cười cười: "Thái tử phi cũng xem những thoại bản đó? Đều là thư sinh viết linh tinh, sao có thể là thật?"

"Ta lại thấy bá tánh coi là thật." Thái tử nhấp ngụm rượu, tìm tòi mà nhìn y nói: "Giờ bên ngoài đều đang truyền, Bắc Chiến Vương phi chính là thần tiên hạ phàm, phù hộ bá tánh Đại Nghiệp. Sinh ra một đôi nam nữ càng là điềm lành, là điềm lành cực lớn."

"Đúng vậy, ta còn nghe nói có không ít bá tánh muốn lập sinh từ cung phụng hương khói cho Vương phi đấy." Thái Tử Phi chạm kim thoa bên mái tiếp tục câu chuyện, như vui đùa nói với Tiêu Chỉ Qua: "Bệ hạ và Thái Tử, chỉ sợ cũng không được lòng dân hướng về bằng Vương phi. Cũng khó trách Vương gia nuông chiều Vương phi như vậy......"

Lời này có thể giết người không thấy máu.

Bốn người đeo mặt nạ lâu như vậy, trận Hồng Môn Yến này cuối cùng cũng tính tháo nó xuống.

"Bá tánh không được giáo hóa, kiến thức lại thiển cận, bọn họ xem chuyện thoại bản là thật về tình có thể thứ. Sao Thái tử phi cũng tin là thật?" Vẻ mặt An Trường Khanh vô tội: "Thoại bản kia ta cũng từng xem, trong đó còn nói ta dùng tiên thuật, lấy thân nam tử hoài thai long phượng đấy."

Y cố ý quay đầu chớp chớp mắt nhìn Tiêu Chỉ Qua: "...... Nói như thế, vừa vặn tiểu thế tử và tiểu quận chúa cũng là thai long phượng, cũng cho là từ trong bụng ta ra."

"Thái Tử Phi thấy...... Trường Khanh nói đúng không?"

Hiển nhiên Thái tử phi không nghĩ tới y sẽ xảo ngôn quỷ biện như thế, sắc mặt biến hóa một trận, không thể tiếp lời.

Trái lại Tiêu Chỉ Qua gật đầu nói: "Hai đứa nhỏ vốn là ngươi sinh. Về sau ai dám nói chúng không phải ngươi thân sinh, ta tự đi giáo huấn."

"Đó là đương nhiên. Hoành ca nhi và Châu thư nhi phải gọi ta là cha ruột." An Trường Khanh cười tủm tỉm nói theo.

Hai người họ kẻ xướng người hoạ, lời nói chín phần thật một phần giả. Rơi vào tai Thái tử cùng Thái tử phi, là phu phu hai người thật sự giảo hoạt, nắm được chỗ hở liền có ý định giảo biện.

Nhưng mà lần này bọn họ chỉ muốn mượn cơ hội thăm dò Tiêu Chỉ Qua, ngoài kia sinh từ của Bắc Chiến Vương phi sắp dựng lên rồi, bọn họ không tin hai người Tiêu Chỉ Qua không biết chút gì. Thậm chí gã hoài nghi, có phải tình thế hiện giờ đều trong kế hoạch của Tiêu Chỉ Qua. Dù sao Bắc Chiến Vương phi là thần tiên hạ phàm phù hộ vạn dân, vậy chẳng phải Bắc Chiến Vương chính là người trời cao đã chọn?

Nếu là vô tình còn được, nếu là cố ý tạo thế...... ánh mắt Thái Tử tàn nhẫn, long tọa này hắn nhất định phải có, nếu Tiêu Chỉ Qua muốn đoạt, vậy đừng trách gã tiên hạ thủ vi cường.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạ Nhạ: Nói thật không tin, một hai muốn chúng ta gạt người, bọn họ thật khó hầu hạ (phiền)

Bình luận

Truyện đang đọc