BẠO QUÂN SỦNG HẬU

An Trường Khanh được hắn dẫn đi, nam nhân nện bước không nhanh không chậm, thân hình cao lớn, lưng thẳng tắp, sắc bén giống như cây trường thương. Khi hắn đứng bên cạnh ngươi, không cần bất luận động tác hay ngôn ngữ gì, đã cho ngươi cảm giác an ổn không gì sánh kịp.

Đi ra hai bước, An Trường Khanh lại nhịn không được hỏi: "Có phải vô luận ta làm gì, ngài đều sẽ che chở ta đúng không?"

"Tất nhiên." Tiêu Chỉ Qua khó hiểu mà liếc y một cái, theo lý nói: "Ngươi là Vương phi của ta."

Khi nói lời này, biểu tình của nam nhân nhất quán nghiêm túc, mặt mày nghi hoặc tựa như đang hỏi "Không che chở ngươi, còn có thể che chở ai."

An Trường Khanh mím môi lén cười, kéo hắn đi đến đường khác: "Trước chưa về, cùng ta đến Tây viện một chuyến."

Tuy Tiêu Chỉ Qua không biết y muốn làm gì, bước chân lại siết sao đuổi kịp y.

An gia là trạch tử năm tiến, lão thái quân ở chính viện giữa. An Tri Khác và An Tri Thủ có quyền lớn nhất An gia thì chia Đông viện và Tây viện. An Trường Khanh dẫn Tiêu Chỉ Qua xuyên qua hành lang khúc khuỷu, lại xuyên qua một cánh cửa thùy hoa, mới đến Tây viện.

(Cửa thùy hoa: Một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ trạm trổ sơn màu)

Tây viện đang náo nhiệt. Đám hạ nhân bưng từng bồn nước ấm chạy ra chạy vào, thỉnh thoảng còn nghe được một hai tiếng kêu rên thảm thiết cùng từng trận gào khóc.

Khi An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua tiến vào, đám hạ nhân đều dừng một chút, tiếp theo như nhớ tới cái gì, sắc mặt trắng bệch mà tránh hai người vào phòng. Nhưng có nha hoàn ăn mặc vô cùng tinh tế vẻ mặt đầy phẫn nộ trừng An Trường Khanh, miệng mấp máy hồi lâu, cuối cùng không dám nói cái gì, hung hăng dậm chân liền đẩy người bên cạnh vào phòng.

"Đó là nha hoàn của An Trường Tề, Phỉ Thúy." An Trường Khanh cáo trạng nói: "Thủ đoạn An Trường Tề làm với ta, đều do cô ta nghĩ ra."

Có thể Phỉ Thúy phát hiện ra tâm tư của An Trường Tề, thấy y phi thường không vừa mắt, bên ngoài bày chủ ý cho An Trường Tề buộc y vào khuôn khổ, bên trong lại tìm hết cơ hội nhục nhã y. Khi đó y nhỏ lại nhu nhược, ăn thiệt chỉ có thể âm thầm ủy khuất tức giận, không có cách.

Nhưng giờ đã khác, y biết sẽ có người chống lưng cho y.

Thanh âm của thiếu niên ba phần oán giận hai phần yếu ớt, mở lớn đôi mắt nhìn Tiêu Chỉ Qua, giống nhóc con bị ủy khuất cáo trạng với người lớn trong nhà, Tiêu Chỉ Qua bị y nhìn đến tâm tư đều mềm xuống, không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay trong lòng bàn tay mình, sát vào bên tai y hạ giọng nói: "Ả là người của An Tri Khác."

"!!!" An Trường Khanh mở lớn đôi mắt hơn nữa, tràn đầy kinh ngạc.

Nơi này không phải chỗ thích hợp nói chuyện, Tiêu Chỉ Qua sát gần hơn: "Ả là quân cờ tốt, dùng tốt, không chỉ lấy được mạng của An Trường Tề, còn có thể làm huynh đệ An Tri Khác lục đục."

Mặt An Trường Khanh lộ vẻ nghi hoặc, nhất thời không nghĩ thông suốt, khó hiểu mà nhìn hắn: "Dùng thế nào?"

"Tự mình nghĩ." Tiêu Chỉ Qua không lập tức nói đáp án, ngược lại cùng y vào sương phòng. An Trường Khanh còn muốn nói gì, lại bị một tiếng phẫn nộ áp bước chân.

"Ngươi còn dám tới!" Chính thê của An Tri Thủ Tôn thị quát lên một tiếng cao vút liền bổ nhào đến An Trường Khanh: "Tiểu tiện nhân! Ngươi câu dẫn Trường Tề còn chưa đủ, còn hại nó như thế, ta bắt ngươi đền mạng!"

An Trường Khanh phản ứng không kịp, thấy sắp bị móng tay bén nhọn của phụ nhân chọc mắt, lại thấy Tiêu Chỉ Qua bên cạnh nhanh chóng phản ứng một cước đạp người ra, đánh thật mạnh lên ghế bành lê mộc.

Tiêu Chỉ Qua tức giận, trầm giọng quát: "Vương phi về thăm cha mẹ, An Trường Tề không tôn lễ nghĩa nói năng lỗ mãng, bổn vương chặt một tay một chân của hắn đã là nhân từ, nếu không phải Vương phi cầu tình, các ngươi cho rằng hắn còn mạng ở đây?!" Ánh mắt âm hiểm đảo qua Tôn thị đầu tóc tán loạn, Tiêu Chỉ Qua lạnh giọng chất vấn: "Hay Tôn phu nhân cảm thấy...trừng phạt này còn nhẹ?"

Tôn thị mới vừa được nâng dậy chân mềm nhũn, lại quỳ gối trên mặt đất. An Tri Thủ cũng sợ hãi quỳ xuống: "Tiện nội ngu muội, lại sốt ruột ái tử, vô tình bất kính Vương phi, xin Vương gia thứ tội."

Tiêu Chỉ Qua không để ý đến hai người đang quỳ, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn về phía An Tri Khác: "Tướng quốc cũng đừng cả ngày bận rộn triều chính, cũng nên chỉnh đốn gia phong, bằng không sớm muộn chọc phải đại họa liên lụy cả nhà."

An Tri Khác co rút gương mặt, chắp tay khom người: "Vương gia dạy phải." Nói xong lại nhìn về phía An Trường Khanh, vẻ không thích giữa mặt mày càng thêm đậm, nhưng cố kỵ Tiêu Chỉ Qua như hổ rình mồi bên cạnh, ông ta chỉ có thể ôm một gương mặt tươi cười: "Vương phi tới đây là còn có chuyện?"

An Trường Khanh tới đây chính vì tìm ông ta, lập tức không khách khí: "Dư di nương bệnh lâu, uống thuốc vẫn thấy không tốt, vừa lúc trong vương phủ có vị đại phu chuyên trị tạp chứng nghi nan, ta liền xin Vương gia mượn người, qua hai ngày sẽ bảo đại phu đến khám."

An Tri Khác nheo mắt, còn chưa mở miệng, Lý thị một bên đã nói: "Đại phu xem bệnh cho Dư di nương là lão đại phu của Đức Nhân Đường, nếu ông ấy còn không chữa được, chỉ sợ đổi người cũng..."

"Vậy lại đổi đại phu là được." An Trường Khanh cắt đứt lời của bà ta: "Luôn có đại phu có thể chữa, phụ thân nói, có phải đạo lý này không?"

Sắc mặt An Tri Khác khó coi, hiện giờ đứng trước mắt ông ta đã không phải thứ tử tùy ý gây khó dễ. Bắc Chiến Vương đứng sau lưng y, An Tri Khác không thể không cúi đầu: "Là đạo lý này."

An Trường Khanh lãnh đạm gật đầu, lại nói: "Mặt khác ở Lãm Hồng Uyển không có nhân thủ đắc lực, Vương gia lo lắng không an toàn, liền để Triệu Thạch lại."

Sắc mặt An Tri Khác xanh xanh trắng trắng, cắn răng, một lúc lâu mới gằn từng chữ: "Vốn nên như vậy, là ta suy xét không chu toàn."

Mục đích đã đạt thành, An Trường Khanh hài lòng mà lộ nụ cười, nói với phu thê An Tri Thủ còn quỳ không dám đứng lên: "Vương phủ nhiều việc, ngày khác ta lại đến thăm đường ca."

Tôn thị phẫn hận đến móng tay đâm vào thịt, nhưng không dám lên tiếng. Trái lại An Tri Thủ vội vàng nói: "Không dám làm phiền Vương phi đại giá."

An Trường Khanh khách khí gật gật đầu, mới cùng Tiêu Chỉ Qua rời đi.

Ra tướng phủ, An Trường Khanh lên xe ngựa, Tiêu Chỉ Qua cưỡi ngựa đi theo bên cạnh.

Lúc này đã là buổi chiều, mặt trời vào đông cũng lười biếng, dừng ở phía tây không rơi, tản ra vài tia sáng ấm áp. An Trường Khanh nhấc màn xe ngựa nhìn Tiêu Chỉ Qua, nam nhân còn mặc một thân xiêm y buổi sáng, dáng người đĩnh bạt ngồi trên ngựa đen, nghịch sáng nhìn không rõ ngũ quan, An Trường Khanh lại mặc danh cảm thấy, người này vẫn cao lớn tuấn lãng.

Hai bên đường phố truyền đến tiếng người nhộn nhịp, An Trường Khanh nhìn người chốc lát, lại tò mò nhìn cửa hàng hai bên, đợi thấy bảng hiệu "Tam Vị Trai" lớn, trong mắt xẹt qua tia giảo hoạt.

Y từ cửa sổ vươn tay giật nhẹ tay áo của Tiêu Chỉ Qua, nhỏ giọng nói: "Ta muốn ăn bánh hoa mai."

Tiêu Chỉ Qua giữ chặt dây cương dừng lại, rũ mắt nhìn y. Thiếu niên ngửa mặt nhìn, vừa lúc hoàng hôn màu cam dừng trên người, mạ cho y một vòng vầng sáng, thậm chí Tiêu Chỉ Qua có thể thấy rõ lông tơ thật nhỏ trên gương mặt trắng như sứ của y.

"Ta đi mua." Tiêu Chỉ Qua kêu dừng xe, xoay người xuống ngựa, bước đến Tam Vị Trai.

Tam Vị Trai buôn bán tốt, trước cửa vĩnh viễn không thiếu người xếp hàng, nhưng Tiêu Chỉ Qua đến, lại như lưỡi dao sắc bén, đám người sợ hãi thối lui hai bên, để hắn đi lên trước. Tiêu Chỉ Qua cũng quen đãi ngộ như vậy, mặt mày không nhúc nhích tí nào, đưa một thỏi bạc cho tiểu nhị, mua một hộp bánh hoa mai mới ra lò.

"Ăn hai chiếc." Tiêu Chỉ Qua đưa bánh hoa mai cho y, nói: "Trở về còn dùng bữa tối."

Bánh hoa mai mới ra lò hương vị ngào ngạt hơn, An Trường Khanh cầm lên cắn một miếng, nghe hắn nói, nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: "Nguội sẽ không ăn được, sẽ lãng phí."

Tiêu Chỉ Qua nói: "Mua nữa cho ngươi."

An Trường Khanh lại lắc đầu, cười nhéo một miếng đưa tới trước mặt hắn, ánh mắt lấp lánh nói: "Ngài cũng ăn đi."

Tiêu Chỉ Qua rũ mắt nhìn chằm chằm miếng bánh hoa mai, chậm chạp không nhúc nhích. Trái lại phía sau hắn truyền đến từng trận hít khí, An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua đồng thời quay đầu, xung quanh tức khắc không tiếng động, người chung quanh cúi đầu ai bận việc nấy.

An Trường Khanh quay đầu, thúc giục nói: "Không ăn sẽ nguội."

Tiêu Chỉ Qua đành hơi cúi đầu, cắn miếng bánh hoa mai trong tay y. Một miếng bánh cũng không lớn, nhân hẳn làm từ hoa mai, vào miệng có mùi hoa mai nhàn nhạt, không nhiều đường, nhưng vẫn ngọt tới tâm.

"Về thôi." Hầu kết của Tiêu Chỉ Qua khẽ nhúc nhích, ánh mắt chuyển qua màn xe ngựa: "Ăn không vô để lại cho ta."

An Trường Khanh "ừm" một tiếng, lại nhéo một miếng đưa vào miệng.

***

Trở lại vương phủ, Vương Phú Quý đưa hạ nhân tới đón. An Trường Khanh dẫm lên ghế ngựa đi xuống, liền phát hiện ông đi đường khập khiễng, thuận miệng hỏi: "Chân Vương quản gia làm sao vậy? Nếu không thoải mái, thì đi nghỉ ngơi đi."

Vương Phú Quý dừng lại, ậm ừ không biết nên giải thích thế nào, càng không dám đi nghỉ ngơi, thấp thỏm nhìn Tiêu Chỉ Qua.

"Ông ta làm sai, nên phạt." Tiêu Chỉ Qua nhàn nhạt nói.

An Trường Khanh chuyển đôi mắt, không hỏi nhiều nữa, cùng hắn về chính viện. Hai người rửa tay trước, đám nha hoàn liền bắt đầu dọn bữa. Sau khi đồ ăn đều bưng lên, An Trường Khanh không quen có người hầu hạ bên cạnh, liền cho nha hoàn lui, chỉ còn y và Tiêu Chỉ Qua.

Tiêu Chỉ Qua gắp một miếng cá, nghiêm túc lọc xương.

An Trường Khanh nhìn hắn không chớp mắt, đột nhiên hỏi: "Là vì ta sao?"

"Hửm?" Tiêu Chỉ Qua ngẩng đầu.

"Thương thế của Vương Phú Quý?"

Tiêu Chỉ Qua gật gật đầu, tiếp tục lọc xương cá: "Ông ta nên sớm chuẩn bị tốt danh sách quà hồi môn, ông ta thất trách, nên phạt."

"Vậy nếu những người khác trong phủ cũng ức hiếp ta thì sao?" Đôi mắt An Trường Khanh lấp lánh nhìn hắn, nhịn không được được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Có người ức hiếp ngươi?" Tiêu Chỉ Qua nhíu mày.

"Không có." An Trường Khanh cười lắc đầu: "Ta nói nếu."

Tiêu Chỉ Qua hơi giãn chân mày: "Xử trí là được."

"Nhưng ta muốn tự mình giáo huấn họ." An Trường Khanh lại lắc đầu, sau khi cảm nhận sự dung túng của nam nhân, y lại không nhịn được muốn từng bước từng bước thử hạn cuối của nam nhân.

"Tự mình giáo huấn?" Tiêu Chỉ Qua có chút khó hiểu, cau mày chần chừ nói: "Trong phủ có hình phòng, bảo bọn hắn thay ngươi xử trí là được." Kỳ thật hắn còn muốn nói, An Trường Khanh da thịt non mịn, muốn tự mình đi giáo huấn người, ngược lại dễ dàng làm bản thân bị thương.

An Trường Khanh biết hắn hiểu sai ý, nhịn không được cười ra tiếng, nói thẳng ra một chút: "Ý của ta là...giờ ta là Vương phi của ngài, cũng nên học quản lý vương phủ. Trước kia để Vương quản gia làm, là vì trong phủ không người quản sự. Hiện tại ta muốn thử xem."

Nói xong liền chờ mong nhìn hắn.

Tiêu Chỉ Qua lăng lăng, khi An Trường Khanh cho rằng hắn không muốn, lại nghe hắn vừa nghi hoặc vừa đương nhiên mà nói: "Tất nhiên là ngươi quản nhà, ngươi muốn làm cái gì, thì cứ làm cái đó."

Lúc này đổi lại là An Trường Khanh sửng sốt, y ngây người lúc lâu mới hiểu được. Thật ra nam nhân này nghĩ rất đơn giản. Vì y là Vương phi của hắn, cho nên đương nhiên hắn che chở y; vì y là Vương phi của hắn, cho nên theo lý y nên chưởng quản vương phủ.

Bởi vì cảm thấy quá mức đương nhiên, cho nên đối mặt với yêu cầu của An Trường Khanh, hắn mới nghi hoặc như thế.

Đời trước, hẳn là hắn cũng nghĩ như vậy đi. Đáng tiếc cho đến bây giờ, An Trường Khanh mới hiểu được. Trong mắt nam nhân, y yêu cầu thứ gì, vốn là y có được, đời trước y quá mức nhút nhát, tự mình bỏ qua.

"Ta biết rồi." An Trường Khanh hướng hắn cười cười, long lanh mãn nhãn.

Tiêu Chỉ Qua bị y cuốn hút, khóe miệng cũng hơi cong cong, kẹp miếng cá đã lọc sạch xương vào đĩa trước mặt y, nói: "Ăn cơm."

Tác giả có lời muốn nói:

#Nghiệp Kinh sớm báo#

Tin tức lớn! Bắc Chiến Vương phi không chết! Còn cùng Bắc Chiến Vương đến Tam Vị Trai mua bánh hoa mai!!!

Bình luận

Truyện đang đọc