BÁO THÙ CỦA RỂ PHẾ VẬT


Từ khi thiếu một quả thận, nhu cầu của Lâm Hiên đối với phương diện kia thực sự đã thay đổi.

Sức hấp dẫn của phụ nữ đối với anh giảm mạnh.

Lúc ở Thẩm gia, anh rất muốn cùng Thẩm Ngạo Tuyết thử một lần, xem anh có còn được hay không.

Đáng tiếc Thẩm Ngạo Tuyết mắt cao hơn đầu, hoàn toàn không đem Lâm Hiên để vào mắt, căn bản không cho hắn chạm vào.

Thế cho nên, hắn cũng thường xuyên hoài nghi, hắn có phải là một người đàn ông bình thường không.

Mấy năm học nghệ thuật ở núi, trong lòng hắn tràn đầy cừu hận, căn bản không có suy nghĩ về vấn đề này.

Lúc xuống núi, sư phụ Sát Đế nói cho hắn biết, hắn không chỉ là một người đàn ông bình thường.

Hơn nữa còn là đàn ông có được thận Kỳ Lân.

H@m muốn đương nhiên vượt xa người thường.

Còn bảo hắn nếu nhịn không được, liền đi tìm mấy vị sư tỷ xinh đẹp của hắn.

Lâm Hiên xuống núi đã được một thời gian.

Tình cảm với Ninh Hinh phát triển không thuận lợi lắm.

Vậy nên cũng chưa từng chạm qua một người phụ nữ nào.

Thế nhưng quá nhiều người tra hỏi Lâm Hiên về vấn đề này.

Đã bị nghi ngờ nhiều lần, đã bị loại bỏ.

Mặc dù, Diệp Ỷ và Tô Anh đều quan tâm đến cảm xúc của anh, không bao giờ đề cập đến.

Nhưng ánh mắt của bọn họ đều như khẳng định vấn đề này.

Trong lòng anh, cũng có chút hoang mang.

Anh...!rốt cuộc có được hay không?
Lúc nhìn thấy Hồng Diệp lần đầu khi tắm ở Đế Phủ, Lâm Hiên đã có một chút phản ứng.


Nhưng sau đó cũng không có thực sự phát sinh chuyện gì.

Không thể chắc chắn liệu chức năng của anh có đầy đủ hay không.

Bạch Lăng Kiều thấy Lâm Hiên sững sờ tại chỗ.

Nhìn xuống Hắc Vô Thường trong ngực mình, hơi thở đang cực kỳ yếu.

Lại tiếp tục chửi ầm lên:
“Lâm Hiên, ngươi muốn giết ta sao?”
“Được, giết đi.

Dù có gi3t chết bọn ta ngươi cũng không phải là một thằng đàn ông đúng nghĩa được! Ha ha ha!”
Bạch Lăng Kiều lúc này đã một lòng muốn chết, không ngừng chọc khoáy vào nỗi đau của Lâm Hiên.

“Kiều Kiều…” Bạch Ngọc Long đương nhiên biết tâm tư của Bạch Lăng Kiều.

Dù cả hai gọi nhau là anh em, nhưng rất nhiều người cho rằng bọn họ không phải anh em ruột.

Nhưng sự thật đúng là như vậy!
Bạch Vô Thường tên là Bạch Lăng Kiều.

Mà Hắc Vô Thường, tên là Bạch Ngọc Long.

"Lâm Hiên, ta nói cho ngươi biết, mùi vị của phụ nữ là thứ tuyệt nhất thế gian.

Nhất là đối với loại phụ nữ sắc dục như ta.”
“Đàn ông ngủ với ta, đều là cầu để được ngủ, tự nguyện chết chỉ vì để cảm thụ được khoái lạc mà ta mang đến.”
“Nhưng đáng thương nha, Lâm Hiên ngươi dùng không được.

Cho dù ta là nữ nhân cực phẩm nhất trên thế gian này, ngươi cũng không hưởng dụng được! Thật đáng thương!”
“Sao? Có phải rất tức giận hay không, rất nghẹn khuất? Ha ha ha, ngươi chỉ có thể làm một tên bất lực đến cuối đời thôi.

Đồ vô dụng!”
Bạch Lăng Kiều càng mắng càng hăng, dù sao, cũng không còn biện pháp nào khác, mắng một câu liền đã một câu, chửi cho sướng miệng vậy!
“Câm miệng!” Lâm Hiên rốt cục nổi giận.

Hắn trong nháy mắt xông về phía Bạch Lăng Kiều, trực tiếp đánh Bạch Lăng Kiều ra xa hơn mười thước, sau đó đ è xuống ruộng lúa mì.

Hắn bóp cổ Bạch Vô Thường, hai mắt đỏ bừng.

Lúc này, trên lưng Lâm Hiên đã bắt đầu mọc ra vảy màu đỏ.

Họa tiết kỳ lân xuất hiện.

Hơn nữa, không ngừng lan ra toàn bộ cơ thể!
Không thể không thừa nhận.

Bạch Lăng Kiều rất đẹp.

Dáng người cũng cực kỳ nóng bỏng.

Lại mặc quần bó sát màu trắng, thoạt nhìn, tựa như hai chiếc đũa, đôi chân tiêu chuẩn.

Một đôi mắt hoa đào, tựa như có thể câu hồn.

Hàng mi thanh mảnh nhẹ nhàng rung rinh, giống như một yêu tinh nghịch ngợm.

Làn da trắng như kem, kiều diễm ướt át.

Như trái đào chín mọng.

Tất cả đều khiến ngọn lửa tà ác trong lòng Lâm Hiên nháy mắt xông thẳng lên đỉnh đầu.

Hận không thể lập tức đem vưu vật tuyệt thế trước mắt này nhập vào thân thể.

Nhưng hắn vẫn còn một tia lý trí.


Mạnh mẽ áp chế tà hỏa trong cơ thể.

Chỉ dùng đôi mắt đỏ thẫm, gắt gao nhìn Bạch Vô Thường.

Hắn rất muốn trực tiếp bẻ gãy cổ người phụ nữ này.

Nhưng thân thể của hắn, lại như không muốn làm như vậy.

Thân thể như sắp không chịu được khống chế của Lâm Hiên.

“Kiều Kiều.” Hắc Vô Thường gian nan xoay người, muốn bò tới.

Đáng tiếc, tiếng nổ phốc phốc từ đại huyệt quanh thân lại vang lên.

Làm cho hắn ta hoàn toàn sụp đổ trên mặt đất.

Tác dụng phụ của kim châm huy3t đã bùng phát.

Kinh mạch toàn thân Hắc Vô Thường gần như đứt hết.

Nếu không phải có tu vi cường đại chống đỡ, hắn đã chết ngay lập tức.

Lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Hiên đè Bạch Lăng Kiều.

“Đến đây, đến giết ta đi.

Đồ phế vật vô dụng!”
Bạch Lăng Kiều không có phát hiện biến hóa trên người Lâm Hiên, tiếp tục lớn tiếng nhục mạ.

“Lâm Hiên, ta nói rồi, ngươi không phải là đàn ông.

Nếu một người đàn ông thật sự đè ta ra thế này, đã sớm cứng rồi!”
“Đáng tiếc nha, ngươi không thể cảm thụ được bản lĩnh của ta rồi.

Có muốn, cũng không có khả năng.

Ha ha…”
“Câm miệng lại!” Lâm Hiên đã sắp mất khống chế.

Hắn tát một cái vào khuôn mặt trắng nõn của Bạch Lăng Kiều.

"Ha ha ha, thế nào, lão nương chọc đến nỗi đau của ngươi rồi? Đồ rác rưởi!”
Bạch Lăng Kiều không im miệng.

Đằng nào thì cũng sắp chết.

Tại sao phải im miệng?
“Ngươi rất đẹp trai, ai bảo lại đi hiến thận làm gì? Thẩm Ngạo Tuyết cực kỳ xinh đẹp kia ngươi cũng có chạm được lần nào đâu? Còn bị cắm cho một cái sừng thật dài.


Ngu ngốc!”
“Câm miệng, câm miệng, câm miệng!" Lâm Hiên không ngừng tát Bạch Lăng Kiều.

Nhưng, Bạch Lăng Kiều ngược lại càng hăng hái hơn.

"Nói thật, một người đàn ông mà không ‘chơi’ được phụ nữ, còn sống làm gì? Nếu ta là ngươi, còn không bằng chết đi.”
Lâm Hiên hận không thể tìm một thứ gì đó, đem miệng Bạch Vô Thường bịt kín lại.

"Nào, mau giết ta đi.

Ta chết cũng không thê thảm bằng ngươi.

Ha ha ha.”
Bạch Lăng Kiều nhìn thấy bộ dáng Lâm Hiên, liền biết lời nói của mình đã k1ch thích đến Lâm Hiên, đắc chí mà cười lớn.

Cô muốn khiến cho Lâm Hiên tức đến chết mới thôi.

“Tư thế này của ngươi, bất kỳ thằng đàn ông nào cũng sẽ không nhịn được mà ‘đâm’ vào ta.

Thế nhưng ngươi chỉ có thể bất lực, phẫn nộ mà thèm thuồng thôi.”
“Cảm giác rất thèm nhưng không thể cứng được là thế nào nhỉ? Chậc chậc, đáng - thương - quá!”
Lời nói của Bạch Lăng Kiều rốt cục khiến Lâm Hiên hoàn toàn mất đi lý trí.

Hắn kéo đầu Bạch Lăng Kiều, mạnh mẽ dùng thứ nam tính của mình nhét vào…
Bạch Lăng Kiều trừng lớn mắt, ngơ ngẩn cả người!
Cô vẫn cho rằng Lâm Hiên là một tên đàn ông bất lực.

Thế nhưng, hành động của Lâm Hiên lúc này lại khiến cho cô không lý giải kịp.

Càng không có nhìn ra được Lâm Hiên có chỗ nào phế.

Thứ này còn mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều.

Khiến miệng cô căng cứng, không thể tiếp nhận nổi.

Mà lúc này, Lâm Hiên đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Kỳ Lân chi hỏa, triệt để bộc phát..


Bình luận

Truyện đang đọc