BÁO THÙ CỦA RỂ PHẾ VẬT

Nói xong câu đó, Đế Phong Vũ hoàn toàn tắt thở.

Tuy rằng Lâm Hiên kỳ thật còn có thể giúp hắn kéo dài một đoạn thời gian sinh mệnh, thậm chí có thể đem hắn cứu sống.

Nhưng không cần phải làm thế.

Hắn không tin, hắn giết người Đế gia, Đế gia sẽ lại coi như không có chuyện gì.

Với thực lực một gia tộc từng thuộc Hoàng Thất, bọn họ tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.

"Lâm Hiên, cầu xin ngươi cứu Ngạo Tuyết được không!"

Lúc này, Thẩm Vạn Quốc đỡ Thẩm Ngạo Tuyết đang hấp hối đến trước mặt Lâm Hiên, lo lắng cầu xin.

Thấy Lâm Hiên không động đậy, Thẩm Vạn Quốc lại trực tiếp quỳ gối trước mặt Lâm Hiên.

"Lâm Hiên, ta dập đầu với ngươi có được không? Chỉ cần ngươi cứu sống Ngạo Tuyết, để cho ta làm cái gì cũng được!"

Nhưng mà, giờ khắc này, vẻ mặt của Thẩm Ngạo Tuyết lại rất bình tĩnh.

Cô nhìn về phía Lâm Hiên, trên mặt chậm rãi hiện lên nụ cười, nói:

"Lâm Hiên, lần này, em không phản bội anh..."

Thẩm Ngạo Tuyết nói xong, liền hoàn toàn ngất đi.

Lâm Hiên thở dài, cuối cùng vẫn là đi về phía Thẩm Ngạo Tuyết.

Kiểm tra một chút, phát hiện Thẩm Ngạo Tuyết bị thương rất nặng.

Nếu như không phải trong cơ thể có một cỗ nội lực duy trì sinh mệnh, chỉ đã sớm chết.

Nội lực này, hẳn là Đế Phong Vũ truyện vào để ngăn không cho Thẩm Ngạo Tuyết chết.

Lâm Hiên mang Thẩm Ngạo Tuyết vào phòng ngủ.

Những người khác ở bên ngoài lo lắng chờ đợi.

Lâm Hiên lấy ra Cửu Chuyển Kim Châm trị liệu cho Thẩm Ngạo Tuyết. Rất nhanh, Thẩm Ngạo Tuyết liền tỉnh táo lại.

Nhưng nếu muốn triệt để chữa trị Thẩm Ngạo Tuyết, cần phải sử dụng nội lực. Thậm chí phải dùng máu Kỳ Lân trong cơ thể hắn.

Nếu là trước đây, cho dù Lâm Hiên có cứu mạng Thẩm Ngạo Tuyết, cũng sẽ không chữa khỏi hoàn toàn cho cô ta.

Thế nhưng hôm nay, hắn không nghĩ tới, Thẩm Ngạo Tuyết lại cứng rắn chống đối Đế Phong Vũ như vậy. Nên cũng coi như bố thí cho cô ta một lần này, thật sự trị dứt điểm cho Thẩm Ngạo Tuyết.

Một lúc sau, Lâm Hiên tháo Cửu Chuyển Kim Châm trên người Thẩm Ngạo Tuyết xuống.

"Lâm Hiên, cám ơn anh!" Thẩm Ngạo Tuyết cảm kích nói.

Lâm Hiên không có trả lời, chuẩn bị rời đi.

Nhưng lại bị Thẩm Ngạo Tuyết giữ lại.

“Lâm Hiên, trong lòng anh vẫn còn có em đúng không?” Thẩm Ngạo Tuyết cắn môi hỏi.

"Cô suy nghĩ nhiều rồi." Lâm Hiên lạnh lùng trả lời.

"Vậy tại sao anh không để em chết?"

“Cô muốn chết, hiện tại liền có thể chết.”

Lâm Hiên vừa dứt lời, Thẩm Ngạo Tuyết đột nhiên nhào tới trên người Lâm Hiên. Hôn lên môi hắn.

“Thẩm Ngạo Tuyết, cô làm gì vậy?”

Lâm Hiên không chút khách khí đẩy Thẩm Ngạo Tuyết ra.

“Em chỉ muốn xem cái miệng 37 độ của anh làm sao có thể nói ra lời nói âm 100 độ như vậy!” Thẩm Ngạo Tuyết cười nhẹ nói.

Vừa rồi Lâm Hiên hoàn toàn có thể ở trước khi cô hôn anh thì liền đẩy cô ra. Nhưng Lâm Hiên đã không làm.

Điều này cho thấy rằng Lâm Hiên không thực sự kháng cự cô.

Thẩm Ngạo Tuyết lại ôm lấy Lâm Hiên, dịu dàng nói:

"Lâm Hiên, anh biết không? Đế Phong Vũ nhất định đòi em phải nói yêu hắn. Em không nói, hắn liền đánh em. Em đã nói với hắn em là nữ nhân của anh.”

“Xin lỗi, cô không phải!” Giọng nói của Lâm Hiên vẫn rất lạnh.

"Ồ, phải không? Vậy thì em sẽ đi tìm một người đàn ông khác.” Thẩm Ngạo Tuyết chớp chớp vài cái.

Nhìn Thẩm Ngạo Tuyết ôn nhu thuận theo như vậy, Lâm Hiên quả thực cảm giác có chút ăn không tiêu.

Không hổ là người phụ nữ mà tất cả đàn ông cả Giang Đô đều mơ ước.

Mặc dù trong lòng đối với Thẩm Ngạo Tuyết có hận ý. Nhưng cũng rất khó ngăn cản mị lực của cô ta.

“Đi đi!” Lâm Hiên cũng không có tiếp chiêu.

“Lâm Hiên, nghe nói đàn ông đều rất ích kỷ, không muốn để cho người đàn ông khác chạm vào người phụ nữ của mình.”

“Em và Từ Thiên Thành cũng không có hoàn thành hôn lễ, vậy thì vẫn còn là thân phận vợ của anh. Anh thật sự muốn em đi tìm một người đàn ông khác? Không tức giận sao?” Thẩm Ngạo Tuyết cười tủm tỉm nói.

"Tại sao tôi phải tức giận?" Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng.

“Vậy em thật sự đi tìm nha. Chẳng những tìm một người, mà tìm ba người cùng lúc. Hơn nữa còn nói cho bọn họ biết, em là nữ nhân của Lâm Hiên anh. Để cho mọi người trong Giang Đô đều biết là anh bị cắm sừng!”

Lâm Hiên: "..."

Thấy vẻ mặt Lâm Hiên cuối cùng cũng biến sắc, Thẩm Ngạo Tuyết hì hì cười nói:

“Nhưng yên tâm đi. Em lừa anh thôi. Em sẽ không tìm bất kỳ ai khác nữa. Em có một bí mật, anh nghe được nhất định sẽ rất cao hứng. Có muốn nghe không?”

“Không muốn!”

Lâm Hiên đem tay Thẩm Ngạo Tuyết Hoàn ở trên cổ mình kéo xuống. Đứng dậy rời đi.

“Em vẫn còn trong sạch!”

Giọng nói của Thẩm Ngạo Tuyết, đột nhiên ở phía sau Lâm Hiên vang lên.

Thân thể Lâm Hiên đột nhiên dừng lại.

Hắn xoay người, vẻ mặt buồn cười nhìn Thẩm Ngạo Tuyết, cười lạnh nói:

"Thẩm Ngạo Tuyết, cô cho rằng tôi là kẻ ngốc sao? Từ Thiên Thành không phải đã từng khoe khoang việc các người ở trong linh đường tôi làm tình không biết bao nhiêu lần à?”

“Hắn ta muốn, nhưng hắn thật sự không có bản lĩnh đó. Mỗi lần hắn ôm em chưa đến một phút đã…” Hai má Thẩm Ngạo Tuyết hơi đỏ lên.

“Ha ha, cô cảm thấy tôi sẽ tin tưởng?” Lâm Hiên cười lạnh nói.

Một thân y thuật như anh, chẳng lẽ khôn nhìn ra được Thẩm Ngạo Tuyết còn hay mất thứ kia rồi. Nực cười!

"Lâm Hiên, lúc trước em cũng vẫn cảm thấy, mình không còn trong sạch nữa. Nhưng hôm nay Đế Phong Vũ lại nói em biết em chưa từng bị xâm phạm.”

“Em có thể thề, ngay từ đầu em chưa bao giờ đồng ý theo đuổi của Từ Thiên Thành.”

“Tuy rằng em đẩy anh xuống vách núi, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với anh, thậm chí mỗi đêm đều gặp ác mộng. Nếu không em cũng sẽ không vì anh mà thủ tiết ba năm như vậy!”

“Là Từ Thiên Thành giở thủ đoạn đê tiện, chiếm được thân thể em. Từ gia lại mạnh hơn Thẩm gia, em không có cách nào, chỉ có thể gả cho hắn..."

“Em vốn tưởng đã bị Từ Thiên Thành hủy đi trong sạch. Nhưng giờ suy nghĩ kỹ lại, Từ Thiên Thành kia thật sự là không có khả năng. Hắn ôm em mấy chục giây liền ra rồi. Làm sao có thể xâm phạm em được?”

“Cô rõ ràng không còn màn trinh nữa rồi!” Lâm Hiên mặt không chút thay đổi nói.

Thẩm Ngạo Tuyết phạm sai lầm, kỳ thật cũng đã bị trừng phạt.

Hơn nữa, nàng lựa chọn tổn thương Lâm Hiên, chính là bởi vì nàng không cách nào chống cự Đế gia.

Cho nên, Lâm Hiên kỳ thật đã không còn hận Thẩm Ngạo Tuyết nhiều như trước.

Nhưng hắn đối với Thẩm Ngạo Tuyết vẫn chán ghét. Bởi vì anh nhìn ra được Thẩm Ngạo Tuyết đã không còn trong trắng. Cô ta vẫn phản bội anh.

Nên mặc kệ Thẩm Ngạo Tuyết nói hưu nói vượng gì, Lâm Hiên vẫn không để vào tai.

“Lâm Hiên, thật ra lúc còn bé em…”

"Ha ha, có phải cô muốn nói lúc còn bé đi xe đạp, vô ý đánh mất thứ đó?”

Thẩm Ngạo Tuyết còn chưa nói hết, Lâm Hiên liền ngắt lời mà nói trước một cách châm chọc.

Thẩm Ngạo Tuyết: "..."

"Lâm Hiên, em biết chuyện này rất khó tin. Nhưng anh có thể thử xem, nếu là lần đầu tiên thật em tin anh có thể cảm nhận được nó!” Thẩm Ngạo Tuyết cắn môi nói.

"Không cần, tôi đã không còn thích cô nữa. Chuyện này không có liên quan gì đến tôi.”

Lâm Hiên nói xong lại xoay người rời đi.

Lâm Hiên mới đi dược mấy bước thì lại nghe Thẩm Ngạo Tuyết nói:

“Lâm Hiên, đừng đi. Em… em cảm thấy khó chịu quá.”

“Thẩm Ngạo Tuyết, đừng giả bộ nữa. Tôi đã chữa khỏi tất cả vết thương của cô rồi.” Lâm Hiên đương nhiên sẽ không tin hiện tại cô ta còn có thể khó chịu cái gì.

Vừa rồi, vì để cho Thẩm Ngạo Tuyết hoàn toàn khỏi hẳn, hắn còn sử dụng một giọt máu Kỳ Lân. Dưới sự phụ trợ của máu Kỳ Lân, hiệu quả trị liệu phải tăng gấp mười lần.

“Không, Lâm Hiên, em không có lừa anh, em thật sự cảm thấy rất khó chịu… Ưm!” Giọng nói của Thẩm Ngạo Tuyết lúc này trở nên khá kỳ lạ.

Lâm Hiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết đang...

Hai mắt hắn lập tức trợn tròn!

Bình luận

Truyện đang đọc