BÁO THÙ CỦA RỂ PHẾ VẬT

Lời nói của Lâm Hiên khiến mọi người sững sờ.

"Ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì? Tại sao chúng ta phải biết ngươi?” Lâm Càng Vũ khinh thường cười.

Nếu như Lâm Hiên không phải là bạn của Lâm Nhược Hi, hắn đã sớm cho người ném Lâm Hiên ra ngoài rồi. Còn dám ở chỗ này lớn tiếng hỏi mọi người ở đây không biết anh ta.

“Ta không phải là cái thứ gì. Ta tên là Lâm Hiên.” Lâm Hiên híp mắt nói.

“Ta biết ngươi tên là Lâm Hiên, vậy thì thế nào, ta phải nên biết ngươi sao?” Lâm Càng Vũ cười nói.

"Lâm Hiên, sao cái tên này nghe quen quen?"

"Ừ, ta cũng cảm thấy rất quen, hình như đã nghe qua ở đâu rồi!"

Người Lâm gia đều cảm thấy có chút kỳ quái.

Một lát sau, đột nhiên, Lâm Nhược Lâu chỉ vào Lâm Hiên nói:

“Hắn ta không phải là chồng cũ của Thẩm Ngạo Tuyết chứ?” -

"Đúng vậy, là ta!" Lâm Hiên cười nói.

Chồng cũ của Thẩm Ngạo Tuyết!

Biết được thân phận của Lâm Hiên, tất cả Lâm gia đều há hốc mồm, không khỏi lui về phía sau mấy bước, tựa hồ muốn tránh xa Lâm Hiên.

Tuy rằng, Thẩm gia lúc trước vẫn khống chế tin tức không tiết lộ ra ngoài.

Nhưng làm sao có thể có bức tường không thoáng gió?

Huống chi, Lâm gia ở Giang Đô coi như cũng có chút phân lượng, hơn nữa cũng có người tham dự hôn lễ đó của Thẩm Ngạo Tuyết.

Vì vậy bọn họ đại khái đều biết chuyện xảy ra ở Thẩm gia.

Lâm Hiên trực tiếp đào thận của Thẩm Ngạo Tuyết. Hơn nữa, giết võ giả Thẩm gia cung phụng - Hồng Đào ngay tại chỗ. Đánh lui võ giả của Từ gia.

Tuy nhiên, đây không phải là thú vị nhất.

Điều thú vị nhất là, Lâm Hiên giết Từ Thiên Vũ - đồ đệ của chiến thần!

Còn nữa nha, nghe nói hắn ta bị hơn một vạn người vây giết. Còn có tướng về hưu điều động quân đội đến giết.

Thế nhưng Lâm Hiên hiện tại vẫn còn sống, mà tất cả những người đó đều chết!

Những thứ này không phải quá đáng sợ sao?

Không ngờ lại là Sát Tinh Lâm Hiên này.

“Bây giờ ta đã có thể chữa bệnh cho Lâm lão gia chưa?”

Thấy mọi người đều sợ hãi nhìn mình, Lâm Hiên cười nói.

Lúc này, không ai dám lên tiếng nữa.

Trong mắt mọi người, đều mang theo sợ hãi đối với Lâm Hiên.

Duy chỉ có Lâm Nhược Hi, trong đôi mắt đẹp hiện lên tia sáng rực rỡ.

Nhưng mà không ngờ vẫn còn có người dám ngăn trước mặt Lâm Hiên. Là con gái của bác cả - Lâm Nhược Lâu.

“Nhược Lâu, con làm gì vậy?”

Trần Chân Chân bị hoảng sợ, không nghĩ tới, con gái của mình lại dám nhảy ra ngăn cản Lâm Hiên.

Người đàn ông này chính là một con quỷ giết người không chớp mắt đó.

Lâm Nhược Lâu thật ra cũng không muốn đứng ra. Nhưng không có cách nào, nếu Lâm Nhược Hi không gả cho Chu Hoa.

Như vậy tập đoàn Lâm thị vẫn là của Lâm Nhược Hi.

Cha cô trước đó đã thương lượng với cô, chờ sau khi Lâm Nhược Hi từ chức sẽ để cô làm tổng giám đốc Lâm thị.

Mắt thấy con vịt trong tay bị phế đi, Lâm Nhược Lâu đương nhiên không cam lòng.

"Lâm tiên sinh, tôi biết anh rất lợi hại, anh muốn giết tôi, đơn giản như chết một con kiến, nhưng tôi cũng tin tưởng, Lâm tiên sinh là người nói đạo lý, sẽ không tùy ý giết người."

Tuy rằng vừa nhìn Lâm Hiên, Lâm Nhược Lâu đã cảm thấy cả người run lên, nhưng nàng vẫn cố gắng bình tĩnh nói.

Không thể không nói, Lâm Nhược Lâu rất thông minh. Trực tiếp chụp mũ cho Lâm Hiên trước. Cứ như vậy, nếu Lâm Hiên giết cô, liền như rất không có đạo lý.

Tuy nhiên, Lâm Nhược Lâu đã sai.

Chỉ thấy Lâm Hiên biểu tình đùa giỡn nói:

"Thật ngại quá, sư phụ ta đã nói với ta, nắm tay của ai cứng hơn, đạo lý liền do ai quyết định.”

“Đạo lý của ta chính là, ai làm cho ta khó chịu, ta liền giết người đó!”

Lời nói của Lâm Hiên làm cho thân thể Lâm Nhược Lâu run lên. Cô vốn muốn dựa vào điểm này để hạn chế Lâm Hiên. Nhưng không ngờ, Lâm Hiên căn bản cũng không muốn cùng nàng giảng đạo lý.

Trong lúc nhất thời, Lâm Nhược Lâu không nói nên lời.

Ánh mắt của cô ta thay đổi mấy lần, cuối cùng nghiến răng nói:

"Lâm tiên sinh, có thể dời bước không, tôi muốn nói chuyện riêng với anh một chút.”

Dũng khí của Lâm Nhược Lâu này rất đáng khen ngợi.

Lúc này toàn bộ người trong phòng, trên cơ bản đều bị hai chữ Lâm Hiên này dọa tới mức không dám nói chuyện.

Chỉ có Lâm Nhược Lâu, chẳng những dám đứng ra đối thoại với Lâm Hiên, còn nói muốn cùng Lâm Hiên nói chuyện riêng.

“Ồ? Muốn nói chuyện gì với ta?”

"Lâm tiên sinh, anh đi với tôi là biết thôi." Lâm Nhược Lâu nói xong thì liền đi ra khỏi phòng bệnh trước.

Lâm Hiên cũng tò mò không biết nữ nhân này định làm gì, liền đi theo.

Anh đi theo Lâm Nhược Lâu đi đến một phòng nghỉ.

Lâm Nhược Lâu thấy Lâm Hiên tiến vào, liền lập tức khóa trái cửa.

"Ngươi không sợ ta sao?"

Lâm Hiên thấy Lâm Nhược Lâu chẳng những dám một mình gặp hắn, còn dám khóa trái cửa, đây là chê mình chết quá chậm sao?

"Ta sợ!" Lâm Nhược Lâu thẳng thắng nói.

Dù sao, đối mặt với Sát Thần như Lâm Hiên, ai không sợ hãi?

Nhưng để đấu tranh cho quyền lợi của mình, Lâm Nhược Lâu không thể không mạo hiểm.

Cô hít sâu vài hơi, nói với Lâm Hiên:

"Lâm tiên sinh, tôi đi thẳng vào vấn đề, mong anh đừng nhúng tay vào chuyện này!"

"Ồ? Tại sao ta phải nghe lời ngươi?" Lâm Hiên tùy ý chơi đùa.

Lâm Nhược Lâu không nói gì, mà kéo khóa váy ra.

Sau đó, chiếc váy rơi xuống đất.

Dáng người Lâm Nhược Lâu hoàn toàn phơi bày trước mặt Lâm Hiên.

"Chỉ cần Lâm tiên sinh không tham dự chuyện này, tôi sẽ là của anh." Lâm Nhược Lâu cắn răng nói.

Đó là cách duy nhất cô có thể nghĩ đến. Đem chính mình hiến cho Lâm Hiên, để cho Lâm Hiên không nên tham dự chuyện này.

Lâm Hiên nhìn nữ nhân trước mắt này, biểu tình càng thêm thú vị.

Hắn đánh giá Lâm Nhược Lâu.

Tuy rằng Lâm Nhược Lâu này không xinh đẹp bằng Lâm Nhược Hi, nhưng Lâm Nhược Lâu nữ tính hơn Lâm Nhược Hi.

Nữ tính là một điều rất huyền bí.

Không thể nói rõ nó là gì.

Nhưng chỉ cần nam nhân nhìn một cái liền biết nữ nhân này có nữ tính hay không.

Tuy nhiên, quá nữ tính cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Bởi chỉ có người phụ nữ từng trải mới trở nên nữ tính.

Càng từng trải, nữ tính càng mạnh mẽ.

Mà nữ nhân không có kinh nghiệm thì sẽ có vẻ ngây ngô.

Đàn ông thích phụ nữ không có kinh nghiệm, nhưng cũng thích những người phụ nữ có hương vị nữ tính này.

Đây cũng là một điều rất mâu thuẫn.

Thấy Lâm Hiên không nói gì, Lâm Nhược Lâu tiến lên một bước, trực tiếp ôm lấy Lâm Hiên.

Bình luận

Truyện đang đọc