BÉ CHÂN NGẮN

Sau khi Kiều Thẩm ở nhà nghỉ phép một thời gian dài, càng ngày càng thích ngủ, ngày nào cũng không chịu xuống giường. Cứ chạng vạng, Tạ Dịch lại phải cố gắng kéo người xuống lầu đi dạo.

Tạ Dịch cảm thấy may mắn vì Kiều Thẩm không có phản ứng quá lớn khi mang thai, cho nên cũng không chịu khổ nhiều.

Chỉ là ba tháng cuối, bụng ngày càng lớn, đè ép lên mạch máu, hai chân sưng vù ngày càng nghiêm trọng.

“Bộ dáng này của em thật là xấu.” Kiều Thẩm ngồi trên giường, cau mày nhìn hai chân của mình.

“Bảo bối không xấu.” Tạ Dịch hôn lên má omega, dùng khăn nóng lau lên chân cậu, lau xong kê gối phía dưới, bắt đầu xoa bóp.

Omega khi mang thai được alpha chăm sóc rất tốt, quyển sách những điều cần chú ý khi omega mang thai anh để trên đầu giường, từng trang được xem xét kĩ càng đến nhàu nát.

Kiều Thẩm nhìn alpha của mình, mơ hồ nhớ lại đoạn thời gian mình mới mang thai. Khi ấy, cậu không thể ngủ nếu thiếu vòng tay của Tạ Dịch.

Mỗi buổi tối sau khi tắt đèn, omega được tin tức tố rượu Rum bao phủ đến thoải mái dễ chịu, tay chân dán chặt vào người alpha, ôm anh đi vào giấc ngủ.

Đôi khi thức dậy lúc nửa đêm, cậu vẫn nằm trong lòng anh, một tay Tạ Dịch vòng qua cổ ôm lấy cậu, một tay đặt lên lưng cậu nhè nhẹ vỗ về.

Đèn trên giường vẫn bật nhưng điều chỉnh mức ánh sáng thấp nhất.

Tạ Dịch dựa vào đầu giường, lật xem quyển những chú ý khi omega mang thai anh mới mua, vẻ mặt nghiêm túc và tập trung.

Chỉ là Kiều Thẩm không chịu được khi ngủ mà có ánh sáng, lúc này mới ngủ dậy, bị ánh sáng quấy rầy, liền ngọ nguậy trong vòng tay anh.

Tạ Dịch cảm thấy omega ngủ không yên, cúi đầu thì bắt gặp đôi mắt hơi hé mở của Kiều Thẩm.

“Xin lỗi, anh đánh thức em à.” Tạ Dịch nhỏ giọng hỏi.

“Sao anh còn chưa đi ngủ.” Kiều Thẩm ngủ đến mơ mơ màng màng, ý thức chưa hoàn toàn thanh tỉnh, theo bản năng mà dụi dụi đầu vào lồng ngực anh, hai tay ôm lấy alpha của mình.

“Ôm một cái.” Kiều Thẩm nhẹ giọng làm nũng với Tạ Dịch.

Khi mới mang thai, cậu sẽ rất ngượng ngùng khi yêu cầu alpha ôm một cái, nhưng lúc này vẫn còn ngái ngủ, không cố kị cái gì mà chủ động cầu ôm.

Tạ Dịch cười cười nhìn omega làm nũng trong lòng mình, tắt đèn đầu giường, chui vào trong chăn, để Kiều Thẩm gối lên một tay, tay còn lại vòng qua vai ôm cậu vào lòng.

Căn phòng cuối cùng cũng tối trở lại,Kiều Thẩm thoải mãi duỗi eo nhỏ, ngửi mùi tin tức tố, không bao lâu lại chìm vào giấc ngủ.



Ngày sinh dự tính của Kiều Thẩm rơi vào giữa tháng sau.

Ngày này càng đến gần, Tạ Dịch càng trở nên căng thẳng, mặt khác, Kiều Thẩm thích ăn gì thì ăn, thích uống gì thì uống, không có việc gì lại dựa vào alpha ngủ một giấc, thư thái thích ý vô cùng.

Điều không tốt duy nhất chính là, mang thai thời kì cuối, Kiều Thẩm nép vào ngực anh đặc biệt muốn. Thế nhưng nói thế nào Tạ Dịch cũng không chịu, khăng khăng cho rằng như vậy không tốt cho bảo bảo.

Kiều Thẩm nghẹn đến khó chịu, ánh mắt tủi thân, khó khăn ôm bụng chủ động hôn lên môi alpha, “Dùng tay cũng không được à?”

“Chồng ơi, em khó chịu.”

Tạ Dịch thở dài, cẩn thận tránh bụng bự, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, duỗi đầu lưỡi vào thăm dò.

Kiều Thẩm được hôn đến thoải mái, trong miệng phát ra vài tiếng hừ nhẹ.

Tạ Dịch sợ cậu không thở được, hơi nâng người lên.

Kiều Thẩm lập tức bắt lấy cánh tay anh, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt mê ly nhìn alpha.

“Em còn muốn…”

Anh cười cười hôn lên trán cậu, sau đó lại hôn tiếp, lần này tăng thêm chút lực đạo.

Kiều Thẩm bị hương rượu Rum làm cho ý thức mơ hồ.

Hôn được một lúc, Tạ Dịch hơi nâng người nhìn omega dưới thân, cậu ngủ rồi, trên môi còn dính ít nước bọt.

Anh hít sâu một hơi, kéo chăn bông lên đắp cho cậu, không nhịn được mà hôn lên trán cậu lần nữa, rồi đi thẳng vào toilet.

Về sau sẽ không để vợ nhỏ mang thai nữa. Qua một hồi lâu, Tạ Dịch mới trở về từ toilet, lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy omega đã ngủ say, nghĩ thầm.



Em bé cuối cùng cũng sắp chào đời.

Tạ Dịch ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, đôi môi tái nhợt vì căng thẳng.

Khi bác sĩ bước ra thông báo đứa trẻ đã chào đời, Tạ Dịch cảm thấy hoảng hốt, suýt chút nữa không thể đứng vững.

Kiều Thẩm còn nằm trong phòng phẫu thuật, rất suy yếu, nói chuyện cũng không có sức, nhưng dường như cả người được bao bọc dưới ánh sáng.

Đôi mắt Tạ Dịch đột nhiên đỏ hoe.

Anh chậm rãi ngồi xổm xuống bên giường, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Kiều Thẩm, trong mắt chứa đựng cả thế giới.

“Bảo bảo tên là gì đây, gọi là Tạ Kiều được không?”, Tạ Dịch ghé vào tai cậu thì thầm,  “Tạ trong Tạ Dịch, Kiều trong Thẩm Kiều.”

Kiều Thẩm ở trên giường không có sức mà nói, chỉ mấp máy miệng.

Tạ Dịch nhìn thấy, cậu đang nói, được.

Sau đó cậu mệt mỏi nhắm hai mắt lại, mơ về năm 14 tuổi.

Trước khi được ba mẹ nuôi mang đi, viện trưởng viện mồ côi đã đưa cho cậu một tờ giấy.

Tên tờ giấy có tên Kiều Thẩm, thứ duy nhất ba mẹ để lại cho cậu.

“Tôi họ Kiều, cha đứa nhỏ họ Thẩm.”

“Đứa nhỏ này lấy tên Kiều Thẩm đi.”

Kiều Thẩm 14 tuổi nắm chặt tờ giấy trong tay, cau mày trầm tư.

Nếu đã vứt bỏ cậu thì đặt tên cho cậu làm gì.

Mười một năm sau, Kiều Thẩm 25 tuổi, lặp đi lặp lại tên Tạ Kiều.

Tạ Kiều.

Tạ Kiều.

Tạ trong Tạ Dịch, Kiều trong Kiều Thẩm.

Thật là một cái tên hay.

Tạ Dịch nhìn Kiều Thẩm trong lúc ngủ cũng mỉm cười hạnh phúc, khoé miệng anh cũng không nhịn được mà cong lên.

Bình luận

Truyện đang đọc