BÉ CHÂN NGẮN

Giữa tháng mười hai, thành phố Z đã hoàn toàn bước vào mùa đông, là thành phố phía nam nên mùa đông ở thành phố Z không lạnh như ở phía bắc.

Tuy nhiên độ ẩm không khí lại cực cao, rất dễ khiến cơ thể bị mất nhiệt. Kiều Thẩm quấn chặt chiếc áo lông vũ quanh người, đưa tay lên miệng hà một hơi, khói trắng bay lên không trung.

Tạ Dịch xa xa nhìn Kiều Thẩm đứng trước cổng trường học, quấn một chiếc khăn quàng cổ đỏ sẫm giống hệt mình, nửa khuôn mặt lộ ra tái nhợt, nửa khuôn mặt còn lại giấu trong khăn, cậu giống như một con thú nhỏ, thỉnh thoảng vươn tay thổi khí nóng vào lòng bàn tay, vừa thổi xong lập tức thu tay lại.

Thoạt nhìn cậu như một sinh viên, chứ không phải giáo viên.

Tạ Dịch không gọi Kiều Thẩm mà chậm rãi bước về phía cậu.

Một lúc sau, cậu nhìn thấy anh, cả đầu ló ra khỏi chiếc khăn, cười nhẹ nhưng chân không nhúc nhích lấy một chút.

Tạ Dịch nhận ra Kiều Thẩm dường như thích đứng tại chỗ chờ anh, cậu một bước cũng không muốn di chuyển, chờ anh từ từ đến gần.

Càng đến gần, má lúm đồng tiền càng lộ rõ.

Lúm đồng tiền của cậu càng rõ ràng, Tạ Dịch càng vui vẻ. Niềm hạnh phúc của anh trào dâng trong tim và không thể hiện ra ngoài. Nhưng anh cảm thấy Kiều Thẩm có thể nhận ra.

“Sao em không đeo găng tay?” Tạ Dịch cau mày nhìn đôi tay đông lạnh của cậu.

“Buổi sáng đi vội quá, em quên mất.” Kiều Thẩm cười ngọt ngào nhìn Tạ Dịch, “Làm sao bay giờ đây, em lạnh quá.”

Gần đây Kiều Thẩm nói nhiều hơn, tính tình cũng sôi nổi, hoạt bát hơn. Tạ Dịch phát hiện anh còn thích một Kiều Thẩm như thế này hơn nhiều.

Anh nhìn hai bàn tay đỏ bừng vì lạnh của cậu, bất lực thở dài, tháo găng tay của mình ra, đeo vào cho cậu, “Nó hơi to, em dùng tạm đi, lần sau đừng quên mang găng tay đấy.”

“Ừm…” Kiều Thẩm dừng một chút, khẽ cười. Găng tay của Tạ Dịch rất lớn, nhiệt độ bên trong vẫn còn nguyên, ấm áp quấn lấy tay cậu, thật thoải mái.

Tạ Dịch cảm thấy vừa rồi Kiều Thẩm nhìn anh như có điều muốn nói lại thôi, nhưng lúc này nhìn cậu cười, chính mình cũng không tự chủ được mà cong môi.



Tạ Dịch nhận ra hình như Kiều Thẩm rất sợ lạnh, buổi tối ngủ đều có chút không an phận.

Mặc dù trong phòng có hệ thống sưởi, nhưng khi Kiều Thẩm ngủ say sẽ theo bản năng tìm nguồn nhiệt, ủn vào trong lòng anh.

Tạ Dịch cảm nhận một cơ thể mềm mại nằm gọn trong lồng ngực, càng ngày càng sát, trái tim mềm nhũn, anh duỗi tay ôm lấy cậu.

Kiều Thẩm nép vào lòng anh, hài lòng ngâm nga, rốt cuộc không động đậy nữa.

Lúc này, ngoài cửa sổ bắt đầu có tuyết, giống như cánh hoa thưa thớt bị gió thổi bay.

Tuy nhiên trong phòng vẫn ấm áp như mùa xuân.

Trái tim Tạ Dịch cũng như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc