BÉ CƯNG MUỐN LY HÔN


Vu Khiết chậm rãi cắn một miếng bánh mì đầy ụ, trong lòng thầm ghen tị người đẹp trai thật sướng, còn được nhiều người mến mộ đến như vậy, vừa cười thầm quả nhiên người cô thích thật ưu tú.
Lục Phong đột nhiên ngẩng mặt lên, vừa vặn nhìn thấy đáy mắt đầy ý cười của đối phương đang lén lút nhìn gã.

Gã cố ý cong môi rồi nở một nụ cười mang tính sát thương cao, khiến Vu Khiết vì giật mình liền hoảng hốt cụp mắt xuống, suýt chút nữa vùi cả khuôn mặt đỏ lựng như trái cà chua vào ổ bánh mì.
Lục Phong nhìn bộ dạng ngu ngốc cố ý né tránh của Vu Khiết, gã bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm cô quả nhiên không ưa gã một chút nào.
Vu Khiết không để cho gã phải chờ đợi lâu, xử lý ổ bánh mì xong liền lấy viên thuốc từ vỉ thuốc mà gã đưa nuốt xuống bụng rồi uống cùng một ngụm nước thật to.
Lục Phong sau khi nhìn thấy Vu Khiết uống thuốc xong cũng không nán lại lâu, gã đứng lên rời khỏi thư viện.
Vu Khiết cảm thấy gã cứ như một cơn gió, luôn xuất hiện trong tầm mắt nhưng cũng nhanh chóng biến mất.

Cô ngẩn ngơ nhìn chỗ cửa ra vào, thầm nghĩ rồi mọi chuyện sẽ trở lại điểm xuất phát nhanh thôi.


Bởi vì cô hiểu, có lẽ suốt cuộc đời này cô chỉ có thể đứng từ xa lén lút ngắm nhìn gã mà thôi.
Đúng ra những việc như vậy cũng đủ thỏa mãn rồi, thế nhưng không hiểu vì sao trong lòng Vu Khiết lại cảm thấy chua xót đến thế, giống như muốn khóc, chính là cái cảm giác nôn nao đến khó chịu ấy cứ quẩn quanh trong tâm trí cô.
Vu Khiết thoát khỏi đám suy nghĩ rối như tơ vò kia liền cúi đầu ủ rũ dọn dẹp đống rác ở chỗ ngồi, nghe thấy tiếng chuông vào tiết liền nhanh chóng cầm sách vở rời khỏi thư viện.
Nhưng đi chưa được bao xa, Vu Khiết đã thấy Lục Dương đứng dựa vào tường ở gần đó, gã thấy cô tới còn giơ tay vẫy vẫy gọi lại.
Lúc Vu Khiết kịp phản ứng thì bản thân đã đứng trước mặt đối phương từ lúc nào.

Hai gò má bắt đầu hồng lên phơn phớt, đôi mắt long lanh ánh nước, thế nhưng giọng nói lại không được tự nhiên mà cứng ngắc vô cùng, “Sao anh vẫn chưa đi?”
Lục Phong gãi đầu, thở dài nói, “Xin lỗi.”
Vu Khiết rất ngạc nhiên, không hiểu lý do vì sao Lục Phong lại xin lỗi mình, “Tại sao lại xin lỗi tôi?”
Lục Phong khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ giải thích, “Xin lỗi vì nhiều lần nói những lời tổn thương đến cô, chắc cô vẫn còn giận tôi lắm?”
“Tôi không giận.” Vu Khiết không thể hiểu nổi suy nghĩ trong lòng Lục Phong, chuyện hiểu lầm đó nói cũng nói rồi, dù sao cô cũng không quan tâm.

Vả lại, cô cũng không hề giận gã, tất cả đều do cô si tâm vọng tưởng, ngay từ đầu gã không hề có lỗi.

Lục Phong nhìn dáng vẻ mím môi của Vu Khiết thoạt nhìn như đang giận thật, còn vô cùng khó chịu nữa làm gã không được tự nhiên nhanh chóng giải thích, “Dù sao tôi cũng phải xin lỗi vì nhiều lần hiểu lầm cô, lại còn xúc phạm đến cô nữa.

Ài, từ trước đến nay tôi chưa từng đắc tội với ai nên bây giờ tâm trạng rất không thoải mái.

Nếu như cô vẫn không chấp nhận lời xin lỗi của tôi, thì hãy nói thử cho tôi nghe xem tôi phải làm gì thì cô mới không giận nữa.”

Vu Khiết theo thói quen cúi gằm mặt nhìn xuống đất, để lộ ra xoáy tóc đáng yêu cùng đôi tai trắng muốt run run như chú thỏ nhỏ.

Càng nhìn cô, gã lại càng cảm thấy nữ sinh đứng trước mặt này thật thuận mắt.
Chưa đầy một phút đã vang lên âm thanh bẽn lẽn của Vu Khiết, “Tôi và anh cũng không phải bạn bè thân thiết gì, quá lắm cũng từng chạm mặt nhau một vài lần, tại sao anh lại để ý tôi có giận hay không?”
Lục Phong nghe lời vạch trần của Vu Khiết, gã mơ hồ nhận ra đối phương nói thật đúng.

Rõ ràng hai người cũng chẳng phải bạn bè thân thiết gì cho cam nhưng nhiều lần đụng nhau rồi giúp đỡ cô ấy, gã cảm thấy con người cô không hề tệ, lại còn rất đáng yêu.
Lục Phong cũng dần cảm thấy nếu làm bạn với cô chắc cũng không tồi đi, nhưng không nghĩ rằng đối phương lại chẳng xem gã là bạn.

Đây là lần đầu tiên Lục Phong bẽ mặt đến thế, khẽ gãi đầu lúng túng hỏi.
“Thật sự không phải là bạn sao?”
Vu Khiết chẳng hề lên tiếng.

Lục Phong nhìn cô chằm chằm nhưng vẫn chẳng nghe được câu trả lời thỏa đáng, đành lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, “Vậy mà tôi đã nghĩ chúng ta là bạn.”

Từ sau hôm đó, Vu Khiết thỉnh thoảng sẽ đụng phải Lục Phong, gã chào hỏi cô, cô cũng theo phép tắc mà đáp lại gã.

Thế nhưng, giữa hai người như có điều khó nói cứ giữ mãi trong lòng, thành ra chỉ còn sót lại sự xã giao miễn cưỡng không hơn không kém.
Một hôm, Vu Khiết theo Lý Ngọc đi chơi ở khu chợ đêm.

Hai người cùng nhau đi ăn cho bằng hết các khu ẩm thực ở đó.

Tối đến, khi đồng hồ đã điểm sang mười giờ, cả hai mới vui vẻ lục tục trở về nhà.
Lý Ngọc lái xe máy của hắn chở Vu Khiết về, khi gần tới khu phố lại thả cô xuống để cô tự đi bộ.
Vu Khiết lấy tay xoa cái bụng căng tròn vì đã ăn quá nhiều của mình vừa cuốc bộ trở về nhà, lại chẳng ngờ còn có thể bắt gặp bộ dạng của Lục Phong đang uống say..


Bình luận

Truyện đang đọc