BÉ CƯNG MUỐN LY HÔN


Vu Khiết nghe vậy liền cười phì trêu chọc chồng yêu, “Chắc cũng không lớn mấy đi?” Nhưng gã không để tâm, nói chuyện rất chắc nịch, “Chúng ta về sau càng làm càng lớn.”
Vu Khiết nghe Lục Phong nói liền cảm thấy yên tâm trong lòng, lấy tay vòng qua eo đối phương siết chặt, “Được rồi, em không giận anh nữa.

Bây giờ cũng trễ lắm rồi, chúng ta mau về nhà thôi.”
Lục Phong kéo tay vợ nhỏ không cho đi, “Đợi đã, anh còn có chuyện muốn nói.” Cô đành phải đứng lại chờ gã bày trò, “Lại cái gì nữa đây?”
Lục Phong nhìn tứ phía, không thấy ai liền an tâm hắng giọng.

Vu Khiết nhíu mày, trực giác mách bảo lời thoại gã sắp thốt ra không phải thứ gì hay ho.
Quả nhiên thứ Lục Phong thốt ra toàn là lời thoại sến súa, “Từ hôm nay trở đi, anh nguyện ý biến Vu Khiết trở thành một nửa của mình, vô luận là tốt là xấu, là giàu có hay bần cùng, là bệnh tật hay khỏe mạnh đều yêu thương lẫn nhau, chỉ có cái chết mới có thể tách rời hai ta.


Đời này kiếp này, vĩnh viễn không chia tay!”
Lục Phong bày tỏ rất rõ ràng, đặc biệt còn cường điệu câu cuối cùng, đây đều là vì cô ban nãy một hai muốn đuổi gã đi.

Cô xấu hổ nhảy dựng lên, tự hỏi không biết gã đã học bao lâu mới có thể nói trôi chảy như vậy?
Lục Phong tiếp tục sến súa bày tỏ, “Cho nên bé cưng à, em tin anh một lần nữa được không? Tin tưởng anh đời này sẽ ở bên em, vô luận sinh lão bệnh tử, vô luận…”
Vu Khiết cực kỳ xấu hổ ngắt lời gã, “Đừng nói… đừng nói nữa, em biết rồi.”
Lục Phong vui vẻ đút tay vào túi quần, lục lọi một hồi liền thấy túi quần trống không, “Thôi chết, nhẫn không có đem theo…”
Vu Khiết nhìn bộ dạng luống cuống của gã liền phá lên cười, tiến tới xoa đầu an ủi, “Được rồi, đừng bày trò nữa! Chúng ta về nhà thôi.”
Lục Phong ủ rũ gật đầu, nhưng chân cứ chôn chặt mãi một chỗ không chịu đi, thế là cô đành phải kéo chú chó lớn xác này về nhà.
Về tới nhà, Lục Phong không quên hỏi cô về công việc đang làm, “Em dạy cái gì?”
“Dạy mỹ thuật.”
“Mấy giờ?”
Vu Khiết ngoan ngoãn trả lời, “Tan làm xong liền tới nhà hai đứa nhóc dạy học, từ 6 giờ đến 9 giờ tối.”
Lục Phong nghe cô giải thích cũng không phàn nàn gì, chỉ hỏi thêm một câu, “Mệt lắm đúng không?”
Vu Khiết thấy gã không phản đối chuyện cô làm thêm giờ, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Dù sao đây cũng là quyết định của riêng cô, việc đi làm thêm ngoài giờ còn được chồng yêu ủng hộ khiến cô cảm thấy như được an ủi.
Vu Khiết hướng về phía gã cười ngọt lịm, “Ừm, mệt nhưng vui lắm.”
“Cuối cùng em cũng được làm những việc mà em thích, anh mừng cho em!” Lục Phong vốn biết vợ nhỏ vẫn luôn buồn vì không được học tiếp đại học, ít ra việc dạy học này có liên quan đến đam mê của cô đã từng theo đuổi, gã cũng ngại phản đối.

“Ừm, em đi dạy một cặp song sinh, hai cô nhóc rất ham học hỏi, còn chăm chỉ làm bài nữa.

Em sẽ cố gắng giúp hai em ấy đậu đại học.”
Vu Khiết được chồng yêu cổ vũ liền nhanh nhảu kể gã nghe về những buổi dạy mấy ngày nay, nào là hai cô nhóc rất ngoan, rất biết kính trọng người lớn, hay là việc ba mẹ bọn họ đối xử với cô rất tốt, giống như người thân trong gia đình.
Vu Khiết sắp xếp thời gian rất ổn thỏa, nơi làm chính thức cùng nơi dạy thêm đều không bị trùng nhau, càng không ảnh hưởng đến quá trình làm việc ở công ty.

Chiều nào cô cũng được gã hộ tống về đến nhà.

Quả thực, cô rất vừa lòng với tình trạng gần đây, việc làm cùng việc dạy vô cùng vừa ý, hết thảy đều thực bình thản mà trôi qua trong êm đẹp.
Lục Phong nói công tác này là kỹ năng sống, đều không phiền mà còn kiếm được rất nhiều tiền, châm ngôn sống của gã chính là trong xã hội cần phải có kỹ năng! Gã mỗi lần nghe lời khuyên nhủ của cô, giọng điệu đều trở nên cợt nhả, cô cũng bó tay trước sự cứng đầu của gã.
Không còn cách nào khác, nói gã cố chấp cũng không đúng, nói gã chăm chỉ cũng chẳng phải, thấy gã thành thành thực thực hăng hái đi làm mỗi ngày khiến cô không biết nên khuyên thế nào mới phải.
Lục Phong vệ sinh cá nhân xong liền đứng trước mặt cô vừa thay đồ vừa tạo dáng, “Anh đẹp trai không? Đẹp đến khiến em ngốc người luôn rồi?”
Vu Khiết nhìn gã từ trên xuống dưới, ừ, đúng là rất đẹp, khuôn mặt mới ngủ dậy thế mà vẫn vô cùng soái, nhưng còn lâu cô mới mở miệng khen, dối lòng tỉnh bơ trêu chọc gã, “Đẹp trai ngu ngốc!”

Lục Phong với bộ dạng cà lơ phất phơ, giả bộ tủi thân, “Em lúc nào cũng xem anh như đồ ngốc.”
Vu Khiết luống cuống phản bác, “Không phải, chồng em là đẹp trai nhất!”
“Anh tạm tin em.” Sau đó cầm nón bảo hộ chuẩn bị ra khỏi nhà.
Vu Khiết đi theo sau gã, luôn miệng nhắc nhở, “Đi làm chỗ công trường phải cẩn thận nghe chưa?”
Lục Phong nghe cô lải nhải mãi cũng không cảm thấy phiền, tiến tới ôm lấy cô rồi vỗ lưng an ủi, “Anh biết rồi, bé cưng yên tâm nha! Thân thủ của anh mà em còn chưa biết sao, võ nghệ cao cường không gì không làm được.”
Vu Khiết thật hết chỗ nói, không thèm tiếp chuyện với tên ngu ngốc đẹp mã này nữa, liền phẩy tay đuổi người đi.
“Anh đi đây, bé cưng!” Nói rồi liền tiến tới hôn chụt trên môi Vu Khiết một phát, sau đó chân trước chân sau nhảy chân sáo rời khỏi nhà đi làm.

Cô cười khì khì, thầm mắng gã là đồ đại ngốc rồi cũng lục tục thay quần áo chuẩn bị đi làm..


Bình luận

Truyện đang đọc