BÉ CƯNG MUỐN LY HÔN


“Xem mày kìa, đừng có nóng! Mày cũng thử nghĩ xem, nếu tin tức người vợ bí mật của Lục tổng bị bắt cóc và bị đánh đập đến chết được lên báo, không biết cổ phần trong công ty của chồng mày tụt đến cỡ nào nhỉ? Mới nghĩ thôi đã thấy buồn cười rồi hahahaha…” Triết Khẩn nghĩ đến viễn cảnh Lục Phong chỉ còn hai bàn tay trắng liền cười khà khà.
“Ông, ông… Sao ông dám?! Ông không cảm thấy mình có bệnh sao? Ông từng bắt cóc tôi một lần, lại không đổi được điều gì tốt đẹp, sao ông không nghĩ đến lần thứ hai này cũng sẽ thất bại?”
“Câm miệng! Lúc ấy cùng bây giờ không giống nhau, tao nào có ngờ tên họ Lục khốn khiếp đó làm ăn ngày một khấm khá đến như vậy? Bây giờ nó có tiền rồi, có mày trong tay, tao muốn gì mà chẳng được khà khà…”
“Sao ông dám chắc anh ấy sẽ mang tiền chuộc lấy tôi? Có lẽ ông chưa biết, chúng tôi đã chia tay rồi.” Vu Khiết muốn nói dù Triết Khẩn có bắt cóc cô thì cũng vô ích mà thôi, Lục Phong đã không còn quan tâm đến cô nữa rồi, có lẽ bây giờ gã đang vui vẻ đoàn tụ với mối tình đầu.
“Ha, mày đừng tưởng tao là thằng đần! Suốt mấy ngày nay tao đứng theo dõi dưới khu căn hộ mày ở, tên điên Lục Phong đó một bước cũng không muốn rời khỏi mày, có ai chia tay lại bám lấy người yêu cũ không hả?”
Vu Khiết không biết nên nói gì, nghe Triết Khẩn nói cô mới nhận ra suốt một tuần nay Lục Phong đều bám lấy cô không buông.


Vu Khiết nghĩ đến gã, cũng nghĩ đến bản thân mình.

Nếu cô không biết sự thật mình là thế thân cho Vu Mân, cô đã cho rằng tình yêu của hai người chưa bao giờ là tình yêu đến từ một phía.
“Bớt bớt vẻ mặt mắc ói này của mày lại đi!” Triết Khẩn nhìn Vu Khiết đang trưng ra khuôn mặt đầy cảm động, lão tức giận đứng lên đá mạnh vào bụng cô vài cái, nhìn nét mặt vì đau đớn dần trở nên khốn khổ vặn vẹo của cô, lúc này mới thỏa mãn dừng lại.
Triết Khẩn không ngờ Lục Phong sẽ tới nhanh đến như vậy, lão còn chưa kịp chuẩn bị gì cả mà gã đã xuất hiện trước khu nhà bỏ hoang.
Lục Phong một mình tới, không mang theo bất cứ ai đi cùng, nhưng lại khiến dao trong tay Triết Khẩn run lên bần bật.
Triết Khẩn năm nay cũng gần 60, lão làm sao có thể đánh lại thanh niên trai tráng như Lục Phong, lợi thế duy nhất lão có chính là con mồi béo bở Vu Khiết.
“Sao mày lại biết đường tìm đến đây?”
“Cũng tại bản thân ông ra tay quá chậm mà thôi.” Lục Phong lạnh lùng trả lời Triết Khẩn, không quên tìm kiếm thân ảnh quen thuộc của người mình yêu, nhìn thấy Vu Khiết vẫn còn nguyên vẹn không mất cái tay hay gãy cái chân nào, lúc này gã mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, Lục Phong rất nhanh đã phát hiện trên gương mặt trắng trẻo của cô xuất hiện những vết bầm tím do bị đánh cùng thân thể bám đầy đất cát đang nằm gục trên đất không thể nhúc nhích kia.

Gã quan sát tình hình, không dám hành động thiếu suy nghĩ, trừng mắt nhìn nhất cử động của Triết Khẩn, “Ông nói đi, lần này lại muốn bày trò gì nữa đây?”
Lục Phong chăm chú quan sát lão già với bộ dạng khốn khổ trước mặt, trong mắt lão chứa đầy thù hận được kết tinh từ nhiều năm.

Bầu không khí trầm lặng bỗng chốc thay đổi, Triết Khẩn không muốn thừa nhận, nhưng thực sự lão đang bị sát khí kinh người của Lục Phong áp đảo.
“Tao muốn tiền, còn có công ty chính của mày nữa.” Triết Khẩn dù có vào tù vẫn không thể bỏ được bản tính tham lam đã ăn sâu vào trong máu, lão ta lại ‘giận cá chém thớt’ lấy chân đạp vài phát lên phần bụng của Vu Khiết, “Nếu mày không đồng ý cũng được, vậy thì cô vợ bé bỏng của mày sẽ chết trong đêm nay.”
Lục Phong siết chặt bàn tay không cho phép bản thân kích động, gã ngẩng đầu nhìn thấy tín hiệu hành động của cảnh sát ngoài cửa sổ, gật nhẹ ra dấu, “Ông tốt nhất vẫn nên bỏ chân ra khỏi người em ấy, nếu em ấy có mệnh hệ gì, một phần tiền tôi cũng không cho ông!” Lục Phong thấp giọng uy hiếp, sự nhẫn nại đang dần cạn kiệt, ý hận sâu trong đôi mắt ghim chặt lên cẳng chân dơ bẩn đang đạp lên phần bụng người gã yêu.
“Chắc tao sợ mày!” Triết Khẩn thấy tình thế đang nghiêng về phía lão, không kiêng dè nhấc chân rồi hung hăng đạp mạnh vào bụng cô thêm một lần nữa, từng cú đạp đều kích thích mạnh mẽ đến dây thần kinh của người đối diện.
Trong nháy mắt, phòng tuyến tâm lý còn sót lại đều ầm ầm sụp đổ, Lục Phong giống như động vật hoang dã hung dữ lao về phía kẻ thù đang đụng đến người bạn đời của nó, một tay khống chế tay cầm dao của lão, một tay khác không chút nhân nhượng bóp chặt cổ lão rồi nâng lên không trung.
Cảm giác hít thở không thông khiến Triết Khẩn ra sức giãy dụa, tay cầm dao khua khoắng lung tung.

Lục Phong cảm thấy lão thực phiền, không chút lưu tình đập mạnh tay lão vào tường.


Triết Khẩn không chịu nổi sự đau đớn, từng ngón tay tê cứng, con dao lạch cạch rơi xuống nền đất.
Cảnh sát đã mai phục sẵn ở bên ngoài, thấy có tiếng động liền lập tức vọt vào khống chế Triết Khẩn.
Lục Phong lo lắng đi qua xem xét thương thế của Vu Khiết, ngay cả lòng bàn tay chảy máu vừa bị Triết Khẩn dùng dao cứa cũng không màng để ý.
Vu Khiết vì bị chuốc thuốc mê cộng thêm bị đánh đập quá độ ở vùng bụng đã sớm bất tỉnh, cơ thể cô mềm oặt, sắc mặt tái nhợt đến thê thảm.

Lục Phong nhanh chóng bế cô lên, liên tục gọi tên cô, “Vu Khiết! Vu Khiết! Tỉnh, tỉnh!”.


Bình luận

Truyện đang đọc