BỆ HẠ, NHẬN MỆNH ĐI!

[*Hồi mã thương là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến bằng thương thời cổ. Trong chiêu này, người ta sẽ giả vờ thua bỏ chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa, phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích. Sự độc đáo của đòn hồi mã thương là tính bất ngờ, khiến đối phương không kịp trở tay.]

Sau khi đại quân xuất phát, ước chừng khoảng sáu bảy ngày sau liền tới Hoài Khánh. Khi ấy đã qua Nguyên Tiêu, Tuyên đế ngày nhớ đêm mong nhận được tin Thành Đế chết.

Hắn muốn biết tin tức, nhanh nhất cũng phải chờ đến mười bảy tháng giêng tin mới có thể truyền tới bên này, hơn nữa đại quân ngày đêm đi trước, đi càng xa, tin tức bên kia truyền đến càng chậm. Trong một đêm nghỉ lại tại trạm dịch của Hoài Khánh, hắn rốt cuộc chờ được người đưa tin từ Lâm Xuyên vương phủ.

Người đưa tin không phải là hạ nhân bình thường, mà là nghi vệ tư chính Phó Tương của hắn. Tuyên đế kích động đến máu toàn thân đều hướng lên não, trên mặt vẫn duy trì thần sắc uy nghi không lộ vui buồn, nghẹn đến mức hai lỗ tai đều đỏ bừng, rốt cuộc vẫn giữ cho không mất tự nhiên, đem người mang vào trong phòng.

Phó Tương vừa vào liền đem một phong thư đưa cho hắn, hạ giọng bẩm báo: “Vương gia, Hoàng Thượng trong đêm Nguyên Tiêu, ở trên cổng thành xem hoa đăng thì bị ám sát, thân thể bị thương, hạ chỉ muốn Vương gia vào cung hầu bệnh…… Thuần Vu trường sử trong cung truyền ra tin tức xác thật, nói là Hoàng Thượng chỉ bị chút vết thương nhẹ. Mấy ngày nay Hoàng Thượng không thượng triều, làm bộ trọng thương lưu lại hậu cung, sợ là để lừa Vương gia hồi kinh, mong Vương gia sớm có tính toán.”

Quả nhiên không thành.

Tuyên đế trong lòng nhiệt huyết dần lạnh xuống, lạnh lẽo trong lòng càng làm cho hắn nảy sinh chủ ý điên cuồng. Hắn mở phong thư ra xem, rồi đặt lên trên ngọn nến mà đốt thành tro bụi, kêu Phó Tương lưu lại trong phòng nghỉ ngơi, chính mình đẩy cửa tính đi gặp Chu Huyên.

Cửa phòng vừa đẩy ra, thân ảnh Chu Huyên theo ánh trăng bước tới, sắc mặt trầm ổn, hướng hắn mỉm cười: “Thủ vệ nơi này đều là tâm phúc của ta, không cần lo lắng để lộ bí mật, Lâm Xuyên không mời ta vào trong sao?”

Tuyên đế liền cho Phó Tương đi ra ngoài, đem Chu Huyên dẫn vào trong phòng. Hắn cũng không ngồi xuống, đưa mắt nhìn về phía Chu Huyên: “A Huyên, cho ta mượn ba ngàn tinh binh.”

Vị thần tiên kia đã có thể cho hắn sống lại một đời, tất nhiên cũng sẽ phù hộ hắn bình an sống sót. Nếu không dùng được thủ hạ của Chu Huyên, hắn liền tự mình đi giết Thành Đế. Đời trước hắn Tây Nhung Nam Cương đều tự thân chinh qua, Ngự lâm quân chỉ toàn con cháu thế gia quyền quý, bên ngoài mạ vàng bên trong thì rỗng tuếch, muốn cản hắn cũng cần phải có bản lĩnh đi!

Trong mắt lộ ra sát ý, đầu ngón tay ở mặt bàn nhẹ gõ: “Thành Đế giả bộ trọng thương, muốn tuyên ta trở về hầu. Hừ, cái gì mà hầu bệnh, sợ rằng thị tẩm mới là thật. Y có thể làm bộ trọng thương, ta liền muốn y thương giả biến thành thương thật, sau khi ta hồi kinh, y liền biến thành thương nặng không thể trị!”

Chu Huyên cầm lấy bàn tay hắn, khẽ nhíu mày: “Ngươi từ nhỏ lớn lên ở trong cung, làm sao biết dùng binh. Thủ hạ tướng sĩ của ta đều là từ giết địch biên quan mà ra, ngươi chưa chắc có thể dễ dàng sai khiến, nếu gặp chuyện ngoài ý muốn, ngược lại không hay……”

Tuyên đế bị lời nói đánh tỉnh.

Hắn đã không phải là hoàng đế dẫn binh chinh phạt kiếp trước, mà là một vị Vương gia vẫn luôn giấu tài, chưa bao giờ tiếp xúc qua binh tướng. Trước mắt Minh đế băng hà chỉ mới nửa năm, Thành Đế địa vị đang củng cố, Chu Huyên thủ hạ binh sĩ lại chưa chắc khâm phục Lâm Xuyên vương hắn, muốn lôi bọn họ tạo phản, bọn họ làm sao chịu cùng hắn một lòng?

Tuyên đế thở dài, nâng mắt nhìn Chu Huyên: “A Huyên tính toán thế nào?”

Giây phút đó, Chu Huyên như cảm thấy tất cả ánh nến trong phòng đều dừng ở trong mắt Tuyên đế, ý tứ mang theo khẩn cầu, thanh âm càng khiến người nghe cảm thấy bức thiết. Y cầm chặt lấy tay hắn, như đã có dự tính đáp: “Nếu ta tự mình mang binh trở về, chỉ cần một ngàn người, liền có thể làm thành việc này.”

Tuyên đế trong lòng quay cuồng không thôi, nói không nên lời mà cảm động, lại không dám trực tiếp đáp ứng, hỏi lại một câu: “Còn Tuyên Phủ thì tính làm sao?”

Chu Huyên không cần nghĩ ngợi đáp: “Tuyên Phủ thất thủ là do hấp tấp không kịp ứng chiến, nhưng lương thảo vẫn còn đủ, quân sĩ liền có thể tự chống đỡ được, không cần gấp rút tiếp viện. Ân Chính thủ biên mấy năm, đối với Tây Nhung rõ như lòng bàn tay, nếu hắn không được, còn có lão sư của hắn là Dương Thanh ở bên cạnh. Ta lệnh Từ Văn Chiêu mang binh đi trước, đợi việc trong kinh ổn thỏa lại hội hợp cùng bọn họ sau.”

Tuyên đế cũng biết Ân Chính và Dương Thanh, hai người này sau theo Chu Huyên mưu phản, thực sự gây cho hắn thêm không ít phiền toái.

Hiện giờ Chu Huyên nhắc tới mới nhớ, cường tướng hiện nay của Đại Hạ, so với thời gian hắn làm hoàng đế kiếp trước vẫn nhiều hơn không ít. Nếu Chu Huyên không phản, hắn sẽ có rất nhiều danh tướng, đời này hắn nhất định có thể chậm rãi mà bồi dưỡng. Chỉ cần có thể trấn an được Chu Huyên, vô luận quan cao hậu lộc hắn đều sẽ không tiếc rẻ. Cho dù là……

Tuyên đế nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, đối với Chu Huyên cảm kích mà cười, khom người bái tạ một cái: “Việc này liền nhờ cả vào A Huyên.”

Chu Huyên vội vàng cầm tay hắn nâng dậy, Tuyên đế cũng không từ chối, trực tiếp ngồi vào bên bàn, lấy ra một tờ giấy trắng, tùy tay vẽ lên: “Thành Đế hiện giờ đã đối với bên ngoài tuyên bố mình bị thương, hẳn là ở tại Phúc Ninh cung nghỉ ngơi. Nhưng có khả năng là sau khi ta vào cung, liền triệu ta đến Cảnh Phúc điện. Phía sau vườn ngự uyển của Cảnh Phúc điện có một bức tường, sau khi các ngươi từ Thần môn vào cung, liền theo chỗ này lẻn vào nội cung……”

Chu Huyên vừa nghe hắn giải thích, vừa dùng bút son chấm vào lộ tuyến. Tới khi trời sáng, hai người liền thương nghị xong, Chu Huyên đem Từ Văn Chiêu cùng Trường sử Chu Dự gọi tới, phân phó bọn họ lãnh binh về phía bắc, còn đội quân của y thì thay quần áo bình dân, trực tiếp hướng về trong kinh.

Lúc xuất phát, Tuyên đế đem Phó Tương gọi đến. Phó Tương cũng muốn lập tức chạy về kinh, thừa dịp hắn chưa về tới, bảo Thuần Vu Gia ở kinh thành tung lời đồn đãi, nhiễu loạn dân tâm, làm cho mọi người đều biết Thành Đế thân thể đã không xong, chỉ chờ Lâm Xuyên vương trở về chủ trì đại cục.

Phó Tương lĩnh mệnh mà đi, Tuyên đế liền theo đại quân xuất phát. Hắn hiện tại không thể theo Chu Huyên trở về. Hắn phải đợi, chờ trong kinh tuyên triệu, sau đó lấy tư thế long trọng mà trở lại kinh thành, đem sự chú ý của mọi người đều tập trung vào mình, tạo cơ hội cho Chu Huyên động thủ.

Kiên nhẫn đợi hai ngày một đêm, liền đợi được đặc sứ của Thành Đế đuổi theo tới. Tuyên đế làm như không biết việc trong kinh, ân cần chiêu đãi đặc sứ.

Vị đặc sứ kia vội vàng khước từ nói: “Hạ quan sao gánh nổi hậu ái thế này của Vương gia, lần này hạ quan là phụng hoàng mệnh mà đến……” cẩn thận nhìn đông nhìn tây một phen, thần thần bí bí nói: “Hôm Thượng Nguyên, có loạn phỉ ở cửa cung nhân lúc đông người bắn bị thương Thánh Thượng, hiện tại trong kinh đại loạn, đều trông cậy vào Vương gia hồi kinh chủ trì.”

Tuyên đế nghe vậy, chân mày nhíu chặt, giả bộ hốt hoảng truy hỏi: “Buồn cười, trong kinh như thế nào có loạn đảng? Thân thể Thánh thượng có mạnh khỏe không? Ngự lâm quân cùng các đại thần đều làm cái gì, tại sao không thể bảo vệ Thánh thượng, để cho Thánh thượng bị thương?”

Đặc sứ vội vàng đem chuyện ám sát giải thích rõ ràng, lại nói thêm vài tin tức quan trọng, hướng Tuyên đế lấy lòng: “Thánh thượng bị thương rất nặng, dứt khoát miễn thượng triều, chỉ ở trong Phúc Ninh cung tuyên triệu đại thần. Hậu cung Trương Thục phi dẫn dắt chúng cung nhân hầu hạ, cũng nói không rõ tình trạng thương thế…… quần thần ngóng trông Vương gia sớm ngày hồi kinh.”

Tuyên đế lại dụ y nói một hồi, thăm dò tình hình, trong lòng tính toán cân nhắc. Đặc sứ nói nửa ngày, bỗng nhiên nhớ tới nãy giờ chưa thấy Chu Huyên lại đây, liền hỏi Tuyên đế: “Đại tướng quân sao còn chưa tới đây, thỉnh Vương gia triệu Đại tướng quân tới cùng nhau tiếp chỉ.”

Tuyên đế không trả lời, từ trong tay y rút ra thánh chỉ, tự mình nhìn một hồi, thấy ý tứ trên đó kêu hắn lập tức tiến cung, liền ngửa đầu cười một tiếng: “Tốt, đã là tuyên triệu của Thánh thượng, bổn vương liền nhập kinh.”

Đặc sứ còn muốn trách hắn vô lễ, Tuyên đế đã rút ra trường kiếm bên hông, tay nâng kiếm đâm xuyên qua tim y, hướng bên ngoài trướng gọi Từ Văn Chiêu: “Đem thi thể bên trong giải quyết cho tốt, tất cả sứ giả được phái tới một kẻ cũng không thể lưu, vạn lần không thể để tin tức Đại tướng quân không ở trong quân truyền ra ngoài.”

Hắn ở lại trong quân doanh một đêm, liền mang theo hai mươi thân binh Chu Huyên để lại cho hắn lúc trước, chậm rãi cưỡi ngựa hướng trong kinh chạy đến.

Tuyên đế không phải là không nghĩ sớm ngày hồi kinh, nhưng Chu Huyên mang theo nhiều người, nếu muốn vào thành mà không làm kinh động kẻ khác, phải chia nhỏ ra lẻn vào, ước chừng cũng cần nhiều ngày hành động. Bởi vậy ngày đó, hai người đã hẹn nhau hội hợp vào ngày ba tháng giêng giờ Tuất lúc nửa đêm.

Hắn vào kinh lúc nửa đêm, cầm trong tay thánh chỉ, lại ỷ vào sự sủng ái của Thành đế, không ai dám cản hắn. Phóng ngựa chạy như điên, gió lạnh thổi ào ạt tới trên người hắn, bao nhiêu kích động, lo lắng, oán hận dần dần có chút tiêu tan, tâm tư sáng ngời kiên định, một đường hướng thẳng cửa cung mà đi.

Tới trước cửa cung, hắn đem thánh chỉ giơ ra, muốn mang theo thân kỵ binh vào trong. Thị vệ canh gác muốn cản hắn, lại bị hắn vung roi ngựa quát: “Trong cung khẩn cấp triệu ta hồi kinh, chính vì muốn ta tiễn trừ gian nịnh, miễn cho thánh thượng bị gian thần quản thúc, ai dám ngăn cản ta!”

Một tiếng quát to chấn động đến trong lòng người, khí phách tỏa ra bốn phía, đám thị vệ đều bị hắn làm cho kinh sợ, không có ai dám tiến lên cản hắn. Cửa cung đã mở, hắn liền quất roi, cưỡi ngựa, mang theo thân binh của Chu Huyên xông thẳng vào trong cung.

Hoàng cung này hắn từng ở hơn mười mấy năm, Phúc Ninh cung cũng từng là tẩm cung của hắn, nhắm hai mắt hắn cũng biết nên đi đường nào càng nhanh càng tiện. Vừa vào cung, hắn liền theo ước định trước kia bắn ra ám hiệu thông tri cho Chu Huyên.

Thành Đế bị tin tức hắn trở về làm cho kinh động, đứng ở cửa tẩm điện cùng đám cung nhân vây quanh, trên người mặc thường phục, đưa mắt nhìn hắn cưỡi ngựa tiến vào trong sân.

Gió lạnh tàn sát bừa bãi bên trong, vạt áo của Tuyên đế bị thổi đến phất phơ rung động, hai mươi thân vệ mặc giáp theo sát ở phía sau.

Thành Đế hướng hắn vẫy tay cười nói: “Hoàng đệ rốt cuộc đã trở lại. Trẫm trong lòng vẫn luôn nghĩ đến ngươi, chỉ tiếc ngươi trong lòng có vẻ không hướng về trẫm. Trẫm từ đêm Thượng Nguyên bị ám sát liền suy nghĩ, hiện giờ thiên hạ thái bình, trẫm cũng là một thế hệ minh quân, sao lại có người quyết tâm đưa trẫm vào chỗ chết như thế?”

Tuyên đế ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, cũng không hành lễ, càng không xuống ngựa, nhàn nhạt đáp: “Hoàng huynh nói cái gì, thần đệ không rõ. Thần đệ hôm nay tới đây chỉ vì hầu bệnh, nhưng theo thần đệ thấy, sức khỏe của hoàng huynh cũng không có trở ngại gì……”

Thành Đế cười ngạo nghễ, tự phụ như hết thảy mọi chuyện đều nắm giữ trong lòng bàn tay: “Trẫm thân mình có khỏe hay không, hoàng đệ lát nữa liền biết. Nhưng thật ra trẫm có một chuyện không rõ, ngươi đã dám làm chuyện đại nghịch như vậy, sao lại chỉ dẫn theo vài tên thị vệ liền dám vào cung?”

Thành đế ho nhẹ một tiếng, từ hành lang liền tràn vào đông nghịt binh sĩ toàn thân mang giáp. Cùng lúc đó cửa cung cũng được mở rộng, trong lúc vô thanh vô tức, bên ngoài đã bao vây kín kẽ bởi một đoàn Ngự lâm quân tay cầm trường cung.

Thành Đế thản nhiên nói: “Không được làm bị thương Lâm Xuyên vương, đem vũ khí trên người hắn lấy xuống, đưa tới bên cạnh trẫm. Còn những kẻ đi theo hắn…… một tên cũng không để sống sót.”

Tuyên đế không nói không rằng, khóe miệng ngầm lộ ý cười, cũng không để ý tới Ngự lâm quân, quay đầu nhìn về hướng đông bắc. Chân trời đã dần sáng tỏ, không trung lộ ra sắc trời đông u ám lạnh lẽo, xa xa còn bốc lên nhè nhẹ từng đợt khói đen đặc.

Bình luận

Truyện đang đọc