BỆ HẠ, NHẬN MỆNH ĐI!

Đêm trừ tịch, hoàng cung mở yến tiệc.

Khi Minh Đế còn tại thế, hoàng tử bọn hắn đều phải cùng dự tiệc. Các hoàng tử dắt theo nữ quyến, gia yến hoà hợp êm thấm, thập phần náo nhiệt.

Yến tiệc bây giờ chỉ còn lại một mình hắn là hoàng thân, bên người cũng không có thê thiếp, trống không chỉ có mấy tên thái giám hầu hạ, cảm giác có chút cô độc.

Chỗ hắn ngồi tự nhiên vẫn là bên cạnh Thành đế. Khi Thành đế còn là Bình Thành vương, Vương phi của y bất hạnh mất sớm, nay lại đăng cơ không lâu, vẫn chưa lập hậu, bởi vậy chúng phi tần đều chỉ có thể ngồi ở dưới điện. Theo vị thứ mà nhìn, Lâm Xuyên vương cơ hồ là đang ngồi tại vị trí của hoàng hậu.

Thành đế tại yến tiệc liên tiếp chiếu cố hắn, đem thức ăn mà mình thấy ngon đều ban thưởng cho hắn nhấm nháp. Tuyên đế trong lòng mệt mỏi, đối với sơn hào hải vị không hề hứng thú, ngược lại ánh mắt thỉnh thoảng nhìn xuống phía dưới, lén xem các vị hoàng tẩu xinh đẹp. Mục đích của hắn thực thuần khiết, chính là muốn tìm ra vị tiểu hoàng tẩu cứu hắn đời trước. Đáng tiếc ánh mắt hắn nhìn khắp cả điện vẫn không tìm thấy vị giai nhân trong trí nhớ.

Rượu quá ba tuần, nhạc công tấu nhạc, phía dưới liền đi lên một đội vũ cơ, một mỹ nữ quần áo mỏng manh thướt tha, uyển chuyển lả lướt tiến đến giữa đại điện, vây quanh nàng là đoàn vũ cơ xinh đẹp, tạo thành đội hình như chúng tinh phủng nguyệt. Chỉ nhẹ nhàng nhấc tay dậm chân, dáng người liền lộ ra tuyệt vời khó tả, dẫn tới ánh mắt toàn trường đều rơi xuống trên người nàng.

Tuyên đế cũng không khỏi chú mục đến trên người nàng kia, một bàn tay bỗng nhiên rơi xuống trên tay hắn, nương theo che dấu của ống tay áo mà cầm giữ thật chặt. Tuyên đế cảm thấy cả kinh, giật giật tay, bàn tay kia lại nhanh hơn vài phần mà nắm lại.

Thanh âm của Thành đế vang lên bên tai hắn: “Nàng kia tư thái tuy đẹp, nhưng hoàng đệ khi ở trong màn trướng, phong tư lại càng vượt xa nàng.”

Tuyên đế vừa sợ vừa giận, trước nhìn lướt qua phía dưới, thấy không có ai chú ý bọn họ, mới mang theo vài phần khẩn cầu nhìn về phía Thành đế, tay cũng nhẹ nhàng tránh đi vài cái. Thành đế tuy rằng lời nói ngả ngớn, động tác ám muội, trên mặt vẫn là một mảng quan tâm ân cần, nhìn xuống dưới điện mà nói: “Lâm Xuyên vương tính tình cao thượng, luôn không yêu thích ca múa. Đêm nay yến hội cũng là gia yến, có thể miễn đi màn tục vật này, chỉ gọi người đánh đàn trợ hứng là được.”

Tuyên đế trong lòng cơ hồ chảy xuống huyết lệ, nhưng cũng chỉ có thể ngồi nhìn đoàn giai nhân lui ra ngoài.

Vũ cơ đã đi xuống, lại có vài vị cung phi bắt đầu thích thú trò chuyện, tâm Tuyên đế như sống lại vài phần, vừa nghe vừa liên tiếp mỉm cười. Ánh mắt Thành đế thỉnh thoảng quét về phía hắn, thấy được nét mặt hắn toả sáng, dưới ánh đèn chiếu rọi, càng thêm mỹ lệ tinh xảo, liền có chút ngây ngốc: “Sắc trời không còn sớm, trẫm về Văn Đức điện nghỉ ngơi trước, các khanh cứ tùy ý đi.” Dứt lời liền đứng dậy thong thả ung dung mà rời khỏi.

Thành đế vừa đi, khắp điện chỉ còn lại phi tần, hắn cũng không thể ở lại, vội vàng đứng lên cáo lui. Vừa ra khỏi điện, đã thấy Lý Đức mang theo vài tiểu thái giám nâng noãn kiệu chờ sẵn.

Cỗ kiệu rẽ trái rẽ phải một hồi trong cung, Tuyên đế vẫn chưa xốc rèm che lên đã cảm thấy không giống đường đi Văn Đức điện. Noãn kiệu rốt cục hạ xuống, có thái giám thay hắn đẩy ra rèm kiệu, ân cần nói: “Điện hạ, Thánh Thượng phân phó, về sau ngài liền ở tại Cảnh Phúc điện này.”

Cảnh Phúc điện…… Tuyên đế đời trước ngại cung điện này hoang vu, cũng không dùng đến nó. Đỡ tay thái giám bước vào trong điện mới giật mình hoảng sợ, trong điện trang trí so với Văn Đức điện chỉ hơn chứ không kém, bốn phía lượn lờ hương khí, phòng ốc tầng tầng lớp lớp xa xỉ, trên giá đều đặt đồ vật quý giá, thật giống như bước vào thiên cung.

Hôn quân như vậy mà đến giờ vẫn chưa có người chống đối?

Tuyên đế càng nghĩ càng thấy khó chịu, đuổi nội thị, trực tiếp bước vào nội thất, nằm ngã trên giường. Tối nay Thành đế đã nói y sẽ ở tại Văn Đức điện, hắn cuối cùng có thể bình an qua một đêm. Cũng không biết Chu Huyên khi nào tìm được thích khách, nếu tới quá muộn, hắn sợ chính mình một ngày  nào đó nhịn không được liền ra tay tự hành thích vua.

Mấy ngày nay hắn bị ép buộc quá thảm khốc, đầu vừa chạm gối liền nặng nề ngủ. Trong mộng còn trằn trọc, ngủ không an ổn, cảm thấy cả người càng ngày càng trầm trọng, ngực bị đè ép, giận mà không thể phát ra ngoài.

Hắn bất đắc dĩ tỉnh giấc mở to mắt, bên trong giường ánh sáng hôn ám, nhất thời không thấy rõ mọi thứ, đợi đến khi phục hồi tri giác, liền thấy trên thân mình đè nặng một người.

Người nọ không chỉ đè nặng trên người hắn, còn đem đầu vùi vào giữa ngực hắn tinh tế nhấm nháp, thấy hắn tỉnh mới ngẩng đầu lên, tay vuốt ve nhu niết đầu nhũ của hắn, thản nhiên cười nói: “Trẫm còn đang đoán ngươi khi nào mới tỉnh lại. Thế nào mà ngủ say như vậy, may là trẫm tiến vào, nếu bị người khác khinh bạc, thì phải làm sao ?”

Tuyên đế đen mặt, trong lòng phẫn nộ nghĩ, ngoại trừ tên hôn quân này, trên đời còn có ai dám khinh bạc hắn ?

Thành đế lại không thấy được thái độ cự tuyệt của hắn, cúi đầu tại môi hắn hôn lên, thân mật hỏi: “A Chí, trẫm vì ngươi mà trùng tu Cảnh Phúc điện, ngươi có thích không? điện này đều là dùng đồ tốt nhất trong cung, đặc biệt là tường của tẩm điện này…… ngươi ngửi thử xem, hương vị thấy thế nào?”

Tuyên đế cẩn thận ngửi ngửi, quả nhiên hương khí ấm áp ngọt ngào, hương vị không giống huân hương bình thường. Nhìn kỹ chung quanh vách tường, không phải màu trắng đơn thuần mà là một tầng phiếm hồng phấn……

“Tiêu phòng!”

Hai chữ này đập cho hắn choáng váng mặt mày, trong lòng kịch liệt nhảy dựng lên. Thành đế cười ha ha, đưa hắn ôm vào lòng: “A Chí hiểu được sao? Mấy ngày nay trẫm vẫn gạt ngươi, chính là vì cái này. Đêm nay là đêm trừ tịch, khắp chốn vui mừng, coi như là mừng tân hôn của trẫm cùng hoàng đệ đi.”

Tuyên đế thân mình chấn động, cắn răng quỳ gối trên giường, dập đầu thật sâu xuống: “Hoàng Thượng, tiêu phòng là nơi dành riêng cho hoàng hậu, thần đệ vạn lần không dám đi quá giới hạn……”

“Trẫm nói ngươi ở thì ngươi cứ ở” Thành đế không có ý nâng hắn dậy, theo đầu giường cầm bộ quần áo thay hắn phủ thêm. Trên người Tuyên đế không có mặc gì, thấy quần áo tự nhiên liền mặc vào, lại không biết tại sao tay xỏ hoài không ra, cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện đây là một bộ vũ y trường bào xuyên thấu.

Hắn thật sự có chút kinh hãi quá độ, nhìn ống tay áo dài thường thượt kia một lúc, mới nhớ tới phải cởi ra. Thành đế liền đè lại tay hắn, tự mình đem vạt áo kéo lên, cách lớp quần áo chậm rãi vuốt thẳng eo lưng hắn: “Hoàng đệ mới vừa rồi không phải rất thích kiểu quần áo này sao? Trẫm nhìn thấy ánh mắt của ngươi cơ hồ đều dính trên người vũ cơ kia, đặc biệt sai người đem quần áo của nàng đến cho ngươi, như thế nào hiện tại không chịu mặc?”

Vô sỉ! Trên đời sao lại có thể có người vô sỉ như vậy?

Tuyên đế bị nộ khí công tâm, trong một lúc nói không ra lời, duỗi tay liền xé lớp áo. Thành đế nắm chặt lấy cổ tay hắn, đem thân mình đè lên: “Hoàng đệ không phải thích ca múa sao? Liền tại nơi này múa cho trẫm xem một đoạn, huynh đệ chúng ta cùng vui, chớ để phụ ngày lành giờ tốt thế này.”

Quần áo trên người Tuyên đế đã sớm cởi hết, chỉ còn lại có mỗi vũ y này, vạt áo cũng chưa xỏ tốt, đều luộm thuộm tại bên hông. Thành đế đưa tay kéo ống tay áo quấn chặt lấy cổ tay hắn, tại những nơi da thịt lộ ra mút hôn đi xuống, từ ngực đến eo, cuối cùng dừng lại ở phân thân của hắn.

Tuyên đế đã quen với việc này, tuy rằng trong lòng phẫn uất không vui, nhưng bị ngón tay của Thành đế nhẹ nhàng đụng chạm, liền không thể tự kiềm chế mà chậm rãi cứng rắn, cánh tay cũng bắt đầu mềm yếu vô lực, không cách nào lại cởi bộ quần áo kia ra.

Thành đế thấy hắn đã dần dần tiến vào trạng thái, trên mặt ửng hồng, liền cố ý nhu niết một phen, đem ngón tay đút vào vị trí giữa hai mông. Thời gian gần đây thân thể hắn đều bị Thành đế khai phá huấn luyện đến mềm mại ướt át, ngón tay nhẹ nhàng thử vài lần, liền có một cỗ chất lỏng trơn mịn chảy ra.

Thành đế đem ngón tay giơ lên trước mặt hắn, vui vẻ cười nói: “thân thể này của A Chí thật đáng yêu, ngay cả nữ nhân trong hậu cung của trẫm cũng không được tham hoan thế này, A Chí, cơ thể ngươi như vậy chẳng lẽ còn muốn ôm nữ nhân sao?”

Tuyên đế xấu hổ không chịu nổi, sắc mặt bị thiêu đốt đến đỏ bừng, dưới thân đột nhiên bị xâm nhập, mang theo từng đợt tiếng nước dính nhớp hòa lẫn tiếng va chạm mạnh mẽ, nghe vào khiến hắn càng thêm khó chịu. Thành đế chính diện nhìn thấy hắn một trận khốn quẫn, liền xoay cả người hắn lại, từ sau lưng tận lực vùi vào trong cơ thể hắn, đâm đến tận gốc.

Tuyên đế bị Thành đế làm cho khắp người đau nhức, cơ thể bị va chạm liên tục, trong đầu một mảng trống không, cả người vô lực, chỉ biết dựa cái nắm giữ bên hông của y mới không hoàn toàn xụi lơ. Thành đế ôm hắn ngồi dậy, hai tay đỡ hai chân hắn, để hắn dựa vào trên người mình tiếp tục tiến công.

Thành đế hứng trí rất mạnh, lại vì sự kiện hắn xem vũ cơ, cố ý muốn phạt hắn, nên so với bình thường làm càng thêm ngoan độc. Tuyên đế thần trí đã không rõ, chỉ nằm trong lòng y thấp giọng nức nở, vũ y trên người đã sớm bị dày vò đến không ra hình dạng, dính dấp toàn mồ hôi.

Đến khi Thành đế đạt tới thỏa mãn, hắn đã muốn khóc cũng khóc không được, chỉ thất thần ngẩn mặt thở hổn hển.

Đợi cho hắn lấy lại tinh thần, Thành đế liền ôm hắn ngồi vào trong lòng mình, một tay vuốt tóc của hắn, kêu hắn nhìn đến trong tay kia. Tuyên đế vừa ngẩng đầu nhìn, liền thấy một chiếc gương đặt ngay trước mặt, bên trong phản chiếu ra gương mặt hắn ướt đẫm tình dục, đôi môi sưng lên, hai má ửng đỏ, cả người nhè nhẹ thoát ra từng cỗ mị thái.

Hắn không đành lòng xem nhiều, nhắm mắt lại quay đầu đi. Thành đế đem gương đặt ra xa, lại để cằm mình tựa lên đầu vai hắn, chớp mi nhìn về phía bóng hình hai người phản chiếu trong gương. Tuyên đế trên người còn mặc bộ vũ y kia, nửa nằm trên người y, một bộ dáng vừa mới mây mưa xong.

Thành đế buộc hắn nhìn thẳng vào trong gương, đè ép hỏi: “A Chí, ngươi xem bộ dạng của chính mình, cái vũ cơ kia nào có được mị sắc câu nhân như ngươi? Nàng có xứng để ngươi bỏ vào trong mắt, đáng để ngươi xem đến nhập tâm như vậy. Vừa rồi A Chí tại trên người trẫm mà ca múa mới thật là thiên hạ khó tìm, về sau cơ thể này của A Chí chỉ có thể để trẫm làm, trong lòng cũng chỉ có thể nghĩ về trẫm……”

Y bỗng nhiên lại nôn nóng, dùng lực ôm Tuyên đế, năm ngón tay cắm sâu vào bên trong da thịt hắn.

Tuyên đế vô lực thét lớn một tiếng, Thành đế thấy bản thân dùng lực quá mức, liền buông tay ra, thương tiếc vỗ về dấu tay xanh tím bên hông hắn: “Là trẫm nóng vội, nhưng mỗi lần trẫm nghĩ đến A Chí coi trọng nữ nhân nào đó, trong lòng trẫm liền hận không thể đem nữ nhân kia giết đi, lại hận không thể đem ngươi giam cầm vĩnh viễn không cho người bên ngoài nhìn thấy…… A Chí, trẫm phải làm sao bây giờ ? Làm sao để ngươi vĩnh viễn không mơ tưởng đến nữ nhân ?”

Bình luận

Truyện đang đọc