BỆ HẠ, NHẬN MỆNH ĐI!

Buổi chiều, gió tuyết lớn, Vương Nghĩa liền đưa hắn vào cung bằng noãn kiệu.

Đến lúc này, Tuyên đế rốt cục nhận rõ, hậu viện tinh xảo tốt đẹp lúc trước của hắn đã hoàn toàn biến mất. Ngay cả thị nữ hầu hạ bên cạnh hắn chất lượng cũng thiệt thấp kém, dưa vẹo táo nứt, nhìn họ còn không bằng nhìn mấy tên thái giám.

Không lẽ trời cao muốn ban A Nhân cho hắn, nên trước khi thành thân hắn không thể có vài cái tiểu thiếp thông phòng ôn nhu hiểu lòng người làm bạn?

Thương tâm một hồi, bỗng nhiên lại thấy có chút may mắn. May mà hắn trùng sinh đến tuổi này, nếu quay về sớm vài năm, chẳng phải là làm hòa thượng càng lâu hơn sao?

Dù sao qua hôm nay, hắn liền muốn ở trong nhà giấu tài giả bệnh, rồi chậm rãi tìm kiếm thị tì Hạ Lạc, nếu tìm không thấy, lại nạp vài người mới cũng giống nhau thôi. Hai năm này, hắn càng phải hoang đường, càng phải bôi đen chính mình thì nhị ca mới càng yên tâm.

Vương phủ cách hoàng cung cũng không xa, nhưng vì trận đại tuyết, quan đạo lầy lội nhấp nhô, thập phần khó đi, chừng hơn một canh giờ mới đến. Đến gần cửa cung, tuyết trên đường đã được dọn dẹp, di chuyển cũng thuận lợi hơn. Kiệu hướng vào đại nội, một đường thông suốt.

Dọc đường đi quả thật còn gặp không ít người quen. Có trọng thần trợ hắn đăng cơ, cũng có tội nhân bị giết. Bọn họ đều mang bộ dáng tuổi trẻ khí phách hăng hái, đối với tương lai của chính mình cùng quốc gia đều không biết điều gì. Tuyên đế tươi cười khách sáo đáp lễ, trong mắt lại là bộ dáng của họ thật lâu về sau.

Thật kì quái, vì sao khi nhớ đến ái phi liền nhớ tới dung nhan kiều diễm của các nàng khi còn trẻ, mà khi nhìn đến các đại thần tuổi trẻ lại xuyên qua hiện trạng nhìn thấy bộ dáng bọn họ lúc về già?

Tuyên đế nghĩ, có lẽ hắn không phải là hạng người nhìn mặt mà bắt hình dong, cho nên so với bây giờ tuổi trẻ tinh thần phấn chấn, bộ dáng mập mạp, lão hủ liền thân thiết hơn đi.

Vì thế thái độ của hắn càng thêm hòa nhã, cùng vài vị sau này là lão thần mà hắn coi trọng một đường bắt chuyện, chậm rãi hướng Tập Anh Điện mà đi. Nửa đường đụng phải Chu Huyên, chỉ thản nhiên chào hỏi một tiếng. Hai người bọn họ thuở thiếu thời có giao tình thâm hậu, nhưng vì sợ nhị ca kiêng kị nên chỉ còn gặp gỡ trong bí mật, mãi đến khi Thành đế băng hà, Chu Huyên ủng lập hắn đăng cơ mới thôi.

Nhưng bọn hắn lại cũng không thể hòa hợp quân thần được bao lâu, Chu Huyên liền khởi binh tác loạn Tây Bắc…

Tuyên đế trong lòng thầm than một tiếng, đạp tuyết đi vào Tập Anh Điện. Trong điện ấm áp, ánh nến lay động, chiếu sáng cả cung yến, thức ăn tinh xảo thuần mỹ, cung nữ hầu hạ tới lui đều tươi đẹp hài hòa, cơ hồ có thể sánh với hậu cung đời trước của hắn.

Tuyên đế một mặt thưởng thức ca múa, một mặt cảm thán Thành đế xa hoa dâm dật. Phụ hoàng vừa qua đời không bao lâu, hắn liền không nghe lời can gián của quần thần, mở yến hội linh đình, này sao có thể trở thành tấm gương cho thiên hạ thần dân? Chẳng trách mới làm Hoàng đế hai năm liền chết bất đắc kỳ tử!

Thành đế cho tu sửa vườn ngự uyển, nạp mỹ nhân, nuôi dưỡng trân thú, một năm tiêu hao mấy trăm vạn lượng bạc trắng. Đến khi hắn kế vị, quốc khố đều trống rỗng. Hắn đành phải đem nội khố của mình ra để mở rộng quân trang, xây thành phòng địch. Hắn nhịn đau cắt giảm một nửa cung nữ, cũng không dám nạp vài cái phi tử.

Nhớ lại chuyện cũ càng thêm oán niệm, Tuyên đế hung hăng trừng mắt nhìn đám vũ cơ mặc tơ lụa quý giá nhảy múa, trên đầu cắm đầy trang sức bằng vàng, sau đó lại so sánh dung mạo kiều diễm cùng bộ dáng tinh xảo của họ, liền cảm thấy không sao đẹp bằng Lục Kiều của hắn.

Thành đế đứng dậy nâng cốc chúc mừng, mọi người liền đều đứng dậy theo. Lời ca tụng vang lên khắp cung điện. Sau ba tuần rượu, ánh mắt Thành đế bỗng nhiên rơi xuống người Hạ Chí, mỉm cười hỏi: “Tại sao sắc mặt hôm nay của Thất đệ có vẻ không được tốt ? phải chăng gió tuyết bên ngoài quá lớn, bị cảm lạnh?”

Tuyên đế vội vàng đứng dậy đáp: “Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần không việc gì.”

Thành đế cười nói: “Đều là huynh đệ, không cần quá giữ lễ tiết. Lý Quý, đem Lâm Xuyên Vương đến bên cạnh trẫm, để trẫm cùng hoàng đệ gần gũi trò chuyện.”

Tuyên đệ vội vàng tạ ơn, nhìn người hầu dời bàn, trong lòng nghi ngại không yên. Thật không đúng, đời trước Thành đế cũng không cho hắn dời bàn, vẫn ngồi giữa chúng thần, cùng mọi người nói chuyện uống rượu. Hạ độc cũng là sau chính yến, Thành đế lưu một mình hắn lại tại Thiên điện để đối ẩm, rồi hạ độc vào trong rượu.

Lúc này dời bàn, chẳng lẽ là đem việc hạ độc tiến hành sớm, chờ độc phát tác liền gọi người đem hắn đưa vào Thiên điện, ăn tươi nuốt sống?

Nhưng mà cái này cũng không quan trọng, quan trọng là nếu hắn bị hoàng huynh kê đơn sớm, vậy hắn làm sao gặp được tiểu hoàng tẩu ôn nhu kia đây?

Ngay khi bàn hắn được dời đến bên cạnh Thành đế, liền có thái giám đến thay hắn châm rượu. Tuyên đế làm bộ như mải mê xem ca múa, chỉ ngẫu nhiên gắp một đũa đồ ăn, rượu cũng chỉ nhấp môi liền buông, không uống vào bụng.

Thành đế nhìn hắn hồi lâu, thấy ly rượu thủy chung không vơi đi, liền mở miệng hỏi: “Hoàng đệ hôm nay không có hứng thú, hay là rượu trong cung không hợp khẩu vị, nên ngươi mới không muốn uống?”

Tuyên đế cả kinh trong lòng, đứng dậy cúi đầu tạ tội: “Thần đệ hôm nay có chút cảm lạnh, lồng ngực khó chịu, không dám uống nhiều rượu. Làm bệ hạ mất hứng, là tội của thần đệ.”

Hắn thủy chung cúi đầu, ánh mắt rơi trên mặt đất, lại thấy một đôi giày thêu kim long thông thả đến trước mặt, một bàn tay vươn ra hơi dừng lại tại khuôn mặt hắn một chút, rồi chuyển hướng rơi xuống trên vai hắn: “Thất đệ không cần cẩn thận như vậy, chẳng lẽ trẫm vì một điểm nhỏ ấy mà trách phạt ngươi ? Ngươi không thể uống liền không miễn cưỡng, nơi này của trẫm liền giống như nhà của ngươi. Lý Quý, sai người mang lên cho Lâm Xuyên Vương một bát sữa nóng để xua khí lạnh.”

Quái lạ, nhị ca hắn từ bao giờ lại biết diễn tiết mục huynh hữu đệ cung ? Tuyên đế tự nhiên cũng không thể không phối hợp, càng hạ thấp eo lưng: “Thần sợ hãi, thật không dám nhận.”

Thành đế nâng cánh tay dìu hắn đứng dậy, thân thiết hòa nhã nói: “Sau khi phụ hoàng băng hà, trẫm mải bận rộn triều chính, sợ cô phụ sự nhắc nhở của phụ hoàng, không chiếu cố tốt cho thất đệ, trẫm là huynh trưởng thật cảm thấy thẹn trong lòng. Hoàng đệ về sau không cần cẩn thận như vậy, hoàng cung này của trẫm, chẳng lẽ không phải cũng là nhà của đệ hay sao?”

Tuyên đế nháy mắt liền rưng rưng lệ, chân thành đáp tạ một hồi, một lần nữa ngồi xuống, đem bát sữa nóng từng ngụm từng ngụm mà uống. Đợi không ai chú ý, liền phun ra trên khăn, nhét vào trong tay áo.

Tuy rằng không tránh khỏi một phần độc uống vào trong bụng, nhưng một ly rượu độc đời trước còn không giết được hắn, chút này thì có là gì. Chỉ cần qua giờ Dậu là có thể đến ngoài điện thử thời vận, nếu gặp được tiểu hoàng tẩu, liền không cần kêu nàng cứu mình, quan trọng là phải hỏi cho được thân phận của nàng, để mà về sau chiếu cố.

Thân hình nhỏ nhắn mềm mại như phảng phất trước mặt. Trong đầu một mảng hỗn độn, hắn thầm nghĩ giữ chặt ống tay áo của nàng, tay vừa quơ ra, liền nghe loảng xoảng dưới chân. Định thần nhìn lại, không thấy tiểu hoàng tẩu đâu, chỉ thấy ly rượu trên bàn rơi trên mặt đất.

Thành đế tự nhiên cũng thấy được tình huống của hắn, thân thiết xoay người lại hỏi: “Thất đệ làm sao vậy? thân mình không được khỏe?”

Tuyên đế cảm giác tám phần là bản thân trúng độc, bát sữa vừa rồi khẳng định có vấn đề, chỉ là lúc này độc cũng không giống như đời trước, hắn đời trước chỉ đau bụng, thần trí vẫn thanh tỉnh.

Tuyên đế đứng dậy trả lời, cảm thấy di chuyển có vài phần như nhũn ra: “Thần đệ mới vừa uống vài chén liền thấy say, vào bên trong điện nghỉ ngơi một lát, thỉnh bệ hạ thứ tội.”

Hắn nói xong liền bảo Vương Nghĩa dìu đi ra ngoài. Thành đế thân thiết hỏi hắn hai câu, kêu hai tên thái giám: “Đưa Lâm Xuyên Vương đến Thiên Điện nghỉ ngơi, mang chút canh giải rượu tới.”

Hai tên thái giám nhận lệnh một tiếng, vội vàng tách Vương Nghĩa khỏi bên người Tuyên đế, một trái một phải mang hắn lui ra ngoài. Tuyên đế phát run lui bước, trong lòng thầm nghĩ, nếu lại uống thêm một chén thuốc độc, mạng hắn đến Ngọc Hoàng đại đế cũng không cứu được.

Đến Thiên Điện, hắn liền dựa vào trên tháp nghỉ ngơi, kêu Vương Nghĩa đem chút nước sạch đến, nhắm mắt lại, mặc cho mấy tên thái giám khuyên thế nào cũng không uống canh giải rượu.

Bọn thái giám không dám động chân động tay với hắn, khuyên nhủ vài lần liền tùy hắn nằm đó. Mùa đông, lò sưởi trong Thiên Điện được đốt đầy đủ, không gian cũng ấm áp hơn nhiều. Gió thổi nhè nhẹ làm đầu óc hắn có chút mê mang mụ mị, mãi đến khi Vương Nghĩa trở về, hầu hạ hắn uống xong chén nước mát, mới cảm thấy tốt hơn chút.

Ngây ngốc không biết bao lâu, bên ngoài tiếng sáo trúc cũng nhỏ dần. Tuyên đế đoán yến hội đã tan, liền kêu Vương Nghĩa đỡ đi ra ngoài. Nếu vận khí tốt, nói không chừng vị tiểu hoàng tẩu kia đã đến. Chẳng may không gặp được nàng, thì cũng thừa dịp này mà ra khỏi cung.

Vài tên thái giám trong điện muốn ngăn cản hắn, bị hắn phóng ra khí thế giận dữ trấn nhiếp tinh thần, không dám tiến lên dây dưa, chỉ đành đi theo phía sau hắn.

Ngoài điện gió Bắc lạnh lẽo thổi dữ dội. Lúc đi ra, Tuyên đế không khoác áo choàng lông cừu, bị gió lạnh thổi một cái, liền thấy buốt giá tận xương tủy, liên tục hắt xì, lúc bước qua đoạn hành lang gấp khúc, mém trượt chân té ngã vào bụi hoa.

Hắn bất chấp bọn Vương Nghĩa theo phía sau, vội vã tiến về phía trước. Đi không bao lâu, liền thấy một nhóm cung nữ cầm đèn đang hướng về phía bên này, trong đó có một người tách ra, thẳng hướng về phía hắn mà đến.

Tuyên đế đứng tại chỗ nhìn chằm chằm thân ảnh kia, là tiểu hoàng tẩu mà hắn tưởng niệm sao? không biết là do ánh trăng mông lung hay do hắn trúng độc quá lâu, lại nhìn không rõ bộ dáng của người nọ, chỉ cảm thấy dưới ánh trăng da thịt trắng tựa tuyết, hai mắt sáng ngời, tóc đen mềm mại, trâm cài tựa mũ ô sa, quần áo có vẻ hơi dày, không hiện rõ dáng người.

Còn chưa kịp tỉnh táo, Tuyên đế đã vươn tay chạm trúng ngực nàng, đè ép tới. Đột nhiên hắn giật mình một cái, ý nghĩ trong đầu lướt qua không kịp đề phòng mà thốt lên: “Hoàng tẩu, ngực của ngươi sao kì vậy!”

Bình luận

Truyện đang đọc