BÊN DƯỚI ĐÓA HỒNG

Chương 46:


Từ ngày Phó Hành Vân và Văn Thệ Xuyên yêu đương đến nay, anh luôn cảm thấy ham muốn hưởng thụ vật chất của hắn không lớn, cũng không phải người để ý đến tiền tài.

Lúc bọn họ vừa yêu nhau không lâu, Phó Hành Vân làm thuê ở quán bar, Văn Thệ Xuyên nhận một ít công việc quay phim thời vụ.

Thu nhập của hai người đều không nhiều lắm, nhưng trước nay hắn chưa từng để ý, cứ tuỳ ý tiêu tiền theo tâm trạng.

Trong giai đoạn tiết kiệm bọn họ có thể mỗi ngày chỉ ăn một bữa, nhưng hôm nào vui vẻ lên, Văn Thệ Xuyên liền túm Phó Hành Vân đi ăn bò bít tết, tiêu sạch tiền trong túi không còn một đồng, làm anh xót ruột muốn chết.
Lần Phó Hành Vân có ấn tượng sâu sắc nhất là vào ngày sinh nhật anh, Văn Thệ Xuyên dùng 500 tệ bọn họ vừa tích cóp được dẫn anh đi ăn cơm Tây.
Kỳ thật bây giờ nghĩ lại, đó cũng chỉ là kiểu nhà hàng Tây giá rẻ, hình thức cầu kỳ hơn ăn cơm bình thường một chút thôi.

Nhưng khi đó Phó Hành Vân nào đã được ăn qua mấy thứ trịnh trọng như vậy, ngồi trong nhà hàng cả người không được tự nhiên, cứ túm chặt áo thun cũ trên người mình, thấp thỏm nói nhỏ với Văn Thệ Xuyên: "Chắc là đắt lắm, hay là chúng ta đi ăn chỗ khác đi."
Chờ nhân viên phục vụ đến gần, Phó Hành Vân lại nổi tính hiếu thắng tự trấn định, cầm quyển thực đơn chữ thiếp vàng lên đọc như thể mỗi ngày mình đều tới đây.

Văn Thệ Xuyên ngồi cùng bên với anh, hai người dựa nhau rất gần, bả vai kề sát bả vai.

Hắn ghé sát vào tai Phó Hành Vân, bỡn cợt thấp giọng hỏi: "Em nhìn đôi tình nhân ở bàn bên kia, đoán xem họ come-out rồi hay là đang yêu đương vụng trộm..."
Phó Hành Vân sợ nhân viên phục vụ nghe được lời hắn nói, cực kỳ căng thẳng, nhưng lại không nhịn được tò mò liếc nhìn, nhìn tới nhìn lui cũng không ra manh mối gì.
"Cái gì, anh đừng nói bậy..."
Văn Thệ Xuyên lại dựa sát hơn, chóp mũi cọ qua vành tai Phó Hành Vân.
"Em xem, bọn họ đang vụng trộm nắm tay nhau dưới bàn kìa..."
Phó Hành Vân nhìn qua, thấy quả đúng là như thế, cúi đầu nhịn cười, tay Văn Thệ Xuyên ở dưới bàn cũng lén câu lấy ngón tay anh, hai người dùng ngón tay đánh nhau một trận.

Nhân viên phục vụ tới bàn nhận order, Phó Hành Vân lại ngồi nghiêm chỉnh lên, nhưng cảm giác mất tự nhiên đã không còn nữa, chỉ còn lại sự thú vị như đứa nhóc con vừa thực hiện trò đùa dai.
Bít tết được mang lên, Văn Thệ Xuyên cầm dao ăn cắt thịt thành từng miếng nhỏ.


Phó Hành Vân chưa từng ăn qua món này, nhìn động tác của hắn lưu loát như nước chảy mây trôi, dùng dao nĩa rất nhanh nhẹn, không phát ra một chút âm thanh nào, anh cứ nhìn say sưa, thèm đến mức nuốt nước bọt.

Hai người nhanh chóng quét hết bàn thức ăn, đến lúc ăn pudding tráng miệng, Văn Thệ Xuyên giơ tay búng một cái, gọi nhân viên phục vụ kéo đàn violin lại đây.
Phó Hành Vân chưa từng được trải nghiệm cảm giác ăn cơm có người đứng kéo đàn bên cạnh, rất kinh ngạc.

Văn Thệ Xuyên lại nghịch ngợm hắng giọng, giả vờ đọc tên một bản nhạc cho người ta kéo, hắn đọc liên tiếp mấy cái tên, nhân viên đều vội vàng xin lỗi nói bọn họ không có nhạc phổ, không biểu diễn được.
Phó Hành Vân vừa nhìn đã biết là hắn cố ý làm khó người ta, bèn duỗi tay ra sau lưng chọc chọc hắn hai cái, nhắc nhở hắn đừng khiến nhân viên không xuống đài được.
Văn Thệ Xuyên dứt khoát lấy đàn violin từ chỗ phục vụ, tự mình kéo một khúc.
Hắn mang diện mạo anh tuấn, đi vào nhà hàng Tây cũng chỉ ăn mặc tùy tiện áo thun không tay với quần jean, lúc dùng sức kéo đàn cơ bắp trên cánh tay căng ra, đầu hơi nghiêng, ánh mắt buông xuống, vài lọn tóc rủ lên mặt, bị hắn nhẹ nhàng thổi bay.

Kéo xong một khúc, mấy vị khách bên cạnh vẫn tiếp tục nhìn hắn, ồn ào muốn hắn kéo thêm một bài nữa.
Văn Thệ Xuyên trả đàn cho nhân viên phục vụ, nhờ chiếc ghế dài che chắn, lén hôn lên má Phó Hành Vân một cái, nói với anh "Sinh nhật vui vẻ".

Phó Hành Vân vui đến choáng váng, trái tim nhảy thình thịch như sắp vọt lên cổ, máy móc cầm thìa múc bánh pudding, suýt nữa thì đưa vào lỗ mũi.
Văn Thệ Xuyên ngồi bên cạnh nhìn anh bật cười, Phó Hành Vân mặt đỏ bừng trừng mắt với hắn.
"Làm sao thế?" Văn Thệ Xuyên hỏi.
Phó Hành Vân ngẩng đầu nhìn, thấy xung quanh không còn ai chú ý, nhỏ giọng trả lời: "Anh đẹp trai quá."
Văn Thệ Xuyên bị anh nhìn đến mức tai hơi nong nóng, vội vàng ăn ba miếng hết cái bánh pudding, mau chóng tính tiền đi về nhà.

Vừa nhìn con số trên hóa đơn, Phó Hành Vân đã sợ đến ngây người, trơ mắt nhìn hắn sảng khoái đốt hết 500 tệ để dành suốt một tuần, thậm chí còn thừa chút tiền tips cho nhân viên phục vụ.
Ra khỏi nhà hàng, Phó Hành Vân càng nghĩ càng nhức nhối vì tiếc tiền, giữ cánh tay Văn Thệ Xuyên cắn một cái.
Văn Thệ Xuyên không để ý chuyện tiền bạc, sinh hoạt ngày thường cũng không hay kén chọn, nhưng một khi hắn sinh bệnh, tính tình thiếu gia đều lộ hết ra ngoài.

Bản thân Phó Hành Vân lúc bị bệnh chỉ ham ngủ như con gấu ngủ đông tích năng lượng, vùi trong chăn mấy ngày không rên rỉ, bệnh tình tự nhiên sẽ tốt lên.

Nhưng hắn thì ngược lại, phát bệnh là bắt đầu muốn cái này đòi cái kia, chê canh nóng chê nước lạnh, vừa nhìn đã biết là bị giúp việc trong nhà chiều hư từ bé.

Phó Hành Vân vừa nhớ lại những chuyện trước kia vừa đi tìm bộ điều khiển điều hòa trong nhà Văn Thệ Xuyên, bỏ qua hệ thống sưởi sàn đã hỏng, anh mở máy sưởi không khí lên, chà xát đôi tay lạnh như băng, gọi điện đặt đồ ăn ngoài, giúp hắn vứt hết rác rưởi trong nhà.

Anh làm việc tạo ra tiếng động không nhỏ, nhưng hắn vẫn không tỉnh lại.
Lúc Phó Hành Vân thăm dò bước vào phòng ngủ của hắn, Văn Thệ Xuyên đang bọc áo phao nằm ghé lên giường không nhúc nhích, chân không đi vớ, đã bị lạnh đến đỏ ửng lên.

Phó Hành Vân gian nan kéo chăn dưới thân hắn ra, đắp lên người cho hắn, đỡ mép giường ngồi xổm xuống quan sát.
Văn Thệ Xuyên cau mày nhắm chặt mắt, da môi bong tróc, gương mặt ửng hồng rất mất tự nhiên.

Phó Hành Vân duỗi tay sờ sờ trán, quả nhiên phát sốt rồi.
Dưới tác dụng của máy sưởi, trong nhà ấm dần lên, đồ ăn Phó Hành Vân gọi cũng được đưa đến, là món cháo xương mặn thơm ngào ngạt.
Phó Hành Vân đặt cháo lên tủ đầu giường Văn Thệ Xuyên, nắm mũi đánh thức hắn dậy.

Hắn bực bội mở mắt, dường như lúc này mới phát hiện trong nhà mình nhiều thêm một người, nhưng đầu hắn quá đau, căn bản không đủ khả năng suy nghĩ, chỉ phản ứng lại theo bản năng.

Phó Hành Vân đưa cháo cho hắn, hắn cũng không động tay nhận, chỉ yên lặng nhìn anh.
Nhất thời Phó Hành Vân gần như quên mất bọn họ đang chiến tranh lạnh, múc một thìa cháo đưa đến bên miệng Văn Thệ Xuyên.
Hắn dùng môi hơi chạm vào một chút đã khàn giọng chê: "Nóng quá."
Phó Hành Vân chỉ muốn ụp cả bát cháo vào mặt đại thiếu gia này, nhịn một lúc, cuối cùng vẫn thổi nguội bớt rồi lại đút cho hắn, cuối cùng cũng thuận lợi làm cho hắn nuốt xuống.

Phó Hành Vân cởi áo khoác, kéo cao tay áo len bên trong, đo nhiệt độ, bắt hắn uống thuốc, làm một hơi tốn rất nhiều sức lực.
Văn Thệ Xuyên ăn no uống thuốc đổ được mồ hôi, lại tiếp tục ngủ.
Phó Hành Vân nhìn hắn nằm yên ổn trong phòng ngủ một cái, nhẹ giọng nói: "Tôi về đây."
Văn Thệ Xuyên đang nhắm mắt, từ trong chăn vươn một tay ra chuẩn xác kéo lấy vạt áo của anh.

Phó Hành Vân dừng lại, quay đầu nhìn, hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, không biết đang tỉnh táo hay mơ màng.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Phó Hành Vân đành cởi áo khoác lông vũ vừa mặc vào ra, ném sang một bên.
Lúc này anh mới có thời gian nghiêm túc xem xét một vòng phòng ngủ của Văn Thệ Xuyên, bài trí rất đơn giản, trên bức tường trắng treo mấy bức tranh trừu tượng chỉ có vài mảng màu đơn sắc.

Phòng ngủ này được tận dụng một góc đặt bàn làm việc, trên bàn cách giường không xa là máy tính của hắn.

Phó Hành Vân nhẹ nhàng chạm vào con chuột, màn hình đang ở chế độ sleep sáng lên, gương mặt Phó Hành Vân xuất hiện dọa cho anh giật mình hoảng sợ.
Cẩn thận nhìn kỹ, trên máy tính đang chiếu một trong số những đoạn phim bị cắt bỏ, tất cả đều là cảnh quay Phó Hành Vân.
Chương trình phát video vẫn ở chế độ tắt âm lượng, tuần hoàn chiếu đi chiếu lại mấy đoạn phim này, cùng với tiếng hít thở nặng nhọc của Văn Thệ Xuyên, Phó Hành Vân nghiêm túc nhìn dáng vẻ của mình trong màn ảnh.
Giống như Mạnh Thanh đã nói, gần đây hoạt động của vòng fan CP đích xác rất lớn, Phó Hành Vân ôm tâm thái tò mò đi xem qua nên cũng hơi hiểu biết một chút.

Tất cả các fan đều nói, anh đã hồi sinh một lần nữa trong màn ảnh của Văn Thệ Xuyên, tựa như một đóa hoa hồng tỉnh giấc khỏi mùa đông, chậm rãi nở rộ trong gió xuân ấm áp.
Anh không thích cách nói này.
Vào lúc anh nhận ra mình không có tư chất hơn người, kỹ thuật diễn cũng không tốt, thì vẫn còn chút phương hướng để nỗ lực, đóng phim thất bại bị chê trách cũng thấy không quá mất mát, tự an ủi dù sao thiên phú là thứ có cầu cũng không được.

Rồi anh phát hiện hoá ra mình cũng có thể làm được, nhưng nhất thiết phải dựa vào ống kính của Văn Thệ Xuyên, anh lại cảm thấy cực kỳ mất mát.
Đây cũng là lý do anh nhạy cảm với xô nước lạnh hắn tạt vào người anh đến thế.
Phó Hành Vân chưa bao giờ biết được, dù là ai thì trong tình yêu cũng sẽ mang lòng dạ hẹp hòi giống anh.

Quay người lại, nhìn thấy Văn Thệ Xuyên đang ngủ say, anh vươn tay, nhẹ nhàng đẩy mớ tóc mái đang rũ xuống của hắn, lòng bàn tay khẽ vuốt ve lên nốt ruồi ở đuôi mắt.

Văn Thệ Xuyên ở trong mộng cũng theo bản năng tìm kiếm nhiệt độ cơ thể của anh, dùng gương mặt cọ lên tay anh.
Phó Hành Vân đá giày ra, xoay người chui vào ổ chăn của Văn Thệ Xuyên.


Cơ thể hắn vẫn phát sốt nóng bừng, rất khao khát nhiệt độ lạnh lẽo trên người Phó Hành Vân, kéo anh ôm vào lòng mình.

Anh dán gương mặt hơi lạnh của mình lên cần cổ nóng bỏng của hắn, thở một hơi thật dài.
Bọn họ cứ như vậy ngủ qua một đêm.
Buổi sáng tỉnh lại, đầu Phó Hành Vân hơi choáng, lơ mơ có cảm giác không biết hôm nay là hôm nào.

Anh nghe bên cạnh có tiếng sột soạt, phỏng chừng Văn Thệ Xuyên cũng tỉnh rồi.

Không bao lâu sau, Văn Thệ Xuyên ôm anh chặt hơn, gần như là ấn anh vào trong ngực, bốn chân ở trong chăn quấn vào nhau.
Phó Hành Vân vẫn chưa tỉnh hẳn, cho rằng hai người vẫn đang ở cùng với nhau như mấy ngày trước, mỗi buổi sáng bọn họ ôm nhau tỉnh lại trong ổ chăn đều sẽ hưng phấn làm một pháo.

Bàn tay Văn Thệ Xuyên bắt đầu kéo vạt áo len của anh mò vào trong, Phó Hành Vân vẫn nhắm hai mắt, tay nắm lấy ga trải giường rên lên một tiếng, giọng không hề nhỏ.
Hai người đều hoàn toàn bừng tỉnh.
Toàn thân Văn Thệ Xuyên cứng đờ, vội vã thu tay về, hai người cùng ngồi dậy, hoàn cảnh trở nên cực kỳ xấu hổ.
Phó Hành Vân luống cuống tay chân nhảy xuống giường, tóc tai còn đang vểnh ngược lộn xộn.

Văn Thệ Xuyên trông đã khá hơn nhiều, bọn họ cứ như vậy nhìn qua nhìn lại, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

Phó Hành Vân xoay người xỏ giày, không giữ được thăng bằng, đỡ mép giường nhảy lò cò một lúc lâu.
"Tôi đến đây vốn dĩ muốn hỏi anh về chuyện tham gia chương trình giải trí..." Phó Hành Vân lẩm bẩm, đơn giản nói rõ sự việc, "Tôi vẫn đang suy nghĩ, anh có muốn tham gia không? Tham gia cũng được, không đi cũng..."
"Tham gia chứ." Giọng Văn Thệ Xuyên vẫn hơi khàn khàn, "Tôi và em còn chưa bao giờ ra ngoài đi chơi chung."
Ngữ điệu của hắn mềm đến đòi mạng, Phó Hành Vân quẫn bách lung tung đáp lại mấy câu, bỏ chạy ra khỏi nhà Văn Thệ Xuyên.
—--
Lời tác giả:
Quả nhiên! Mấy chương cãi nhau bình luận nhiều hẳn! Các bạn ngoài miệng nói muốn ăn đường, kỳ thật ai cũng thích xem ngược!.

Chương 47:

Đội hình tham gia chương trình truyền hình thực tế "Nhất kỳ nhất hội" rất nhanh đã được công bố, dựa theo địa vị danh tiếng, Bạch Lộ xếp hàng đầu, Dư Hướng Vãn đứng chót bảng. Địa điểm du lịch quyết định sẽ đi Hà Lan, toàn bộ hành trình sơ lược đã được gửi đến tay mỗi người để tiến hành xác nhận, chờ sang xuân thời tiết đẹp lập tức có thể khởi hành quay chụp.


Phó Hành Vân xem qua đại khái, lịch trình rất bình thường, nhưng anh cũng không còn lo lắng chuyện mình lên sóng không được đẹp nữa, chỉ cần có đạo diễn biên kịch đủ mạnh, đoàn đội biên tập kỹ năng tốt, dù cả đám bọn họ không động tay làm gì, chắc chắn tiết mục phát ra vẫn đẹp long lanh không tì vết. Dư Hướng Vãn rơi vào trạng thái cuồng nhiệt chờ mong, mỗi ngày chỉ nghĩ đến chuyện rục rịch xếp hành lý, còn háo hức muốn chuẩn bị quà gặp mặt cho Bạch Lộ. Phó Hành Vân hoài nghi, ai là nhân viên công tác phụ trách liên lạc với Dư Hướng Vãn có lẽ sẽ bị cô ta làm phiền đến chết.


Công việc cuối năm không nhiều lắm, Phó Hành Vân nhận lại mấy đại ngôn quảng cáo mình từng từ chối, chụp mấy bộ ảnh. Trong số đó có một đại ngôn quảng cáo đồng hồ, nhãn hàng tặng cho anh vài cái, Phó Hành Vân vẫn chưa mở hộp niêm phong, nhét toàn bộ vào ngăn kéo trong phòng để quần áo.


Mấy năm trước quá bận rộn, Tiểu Giang đã lâu rồi không có kỳ nghỉ Tết Âm lịch, năm nay Phó Hành Vân cho cậu ta về nhà. Trước khi đi Tiểu Giang lải nhải như bà mẹ già, lấp kín thức ăn vào tủ lạnh nhà Phó Hành Vân, cứ như sợ anh ở nhà một mình sẽ chết đói.


Tiểu Giang: "Anh, nghỉ tết người ta không giao đồ ăn đâu, anh phải ăn uống tử tế đấy."


Phó Hành Vân cạn lời: "Tôi biết nấu cơm."


"Đừng cứ ở nhà một mình, được thì gọi bạn bè đến nhà chơi, ăn tết phải náo nhiệt mới tốt."


"Biết rồi biết rồi," Phó Hành Vân mất kiên nhẫn, "Cút đi."


Cho đến khi về đến nhà chỉ còn một mình, anh mới cảm thấy yên tĩnh đến đáng sợ, bèn vội vàng mở máy hát đĩa than lên. Đến dịp cuối năm anh đều không có cảm xúc tốt, ngày còn nhỏ ở trại mồ côi, mỗi dịp tết đến xuân về luôn có mấy hội nhóm hảo tâm từ thiện đến quyên tặng quần áo và bánh kẹo, Phó Hành Vân xinh xắn, mỗi lần có khách đến đều phải đứng ra làm đại diện ôm quà người ta tặng cho, giả vờ cười với camera chụp ảnh.


Có lẽ người không có gia đình đối với ngày lễ tết luôn đặc biệt nhạy cảm.


Trước kia mỗi lần đến Tết, anh và Văn Thệ Xuyên đều rơi vào trạng thái căng thẳng lẫn nhạy cảm, vì thế luôn luôn cãi nhau.


Vào lúc Phó Hành Vân sắp chìm đắm vào hồi ức, Dư Hướng Vãn gọi điện thoại đến.


"Thầy Phó à, ngày mai ở phòng làm việc có bữa cơm tất niên, bọn này ăn lẩu ——"


Phó Hành Vân cảnh giác: "Có những ai?"


Dư Hướng Vãn tùy tiện nói: "Thì vài người bọn tôi thôi, lũ cẩu độc thân không nhà để về, phải ôm nhau sưởi ấm huhuhu..."


Phó Hành Vân: "......"


Đôi khi anh cảm thấy, Dư Hướng Vãn có thể sống được đến tuổi này đúng là không hề dễ dàng.


Ngày giao thừa trời đặc biệt lạnh, bầu trời âm u xám xịt, dự báo thời tiết nói có khả năng tuyết rơi. Phó Hành Vân vốn sợ lạnh, bọc mình lại kín mít, áo len màu đen cổ lọ, áo khoác lông cừu, bên ngoài lại thêm một cái áo phao nữa, khăn quàng màu mận chín quấn quanh cổ ba vòng, trên đầu đội mũ len.


Lúc anh lái xe đến phòng làm việc, ngoại trừ Văn Thệ Xuyên và Dư Hướng Vãn đã biết từ trước, không ngờ còn bắt gặp cả Đàn Tử Minh.





Dư Hướng Vãn đang bày bàn ăn trong đại sảnh phòng làm việc, nồi lẩu đã được bật lửa nhưng chưa sôi. Đàn Tử Minh để chân trần ngồi trên ghế sô pha chờ ăn, ánh mắt chăm chú nhìn vào cái nồi, không rảnh đi để ý đến Phó Hành Vân, quả thực là như con chó lớn ngồi xổm chờ cơm. Phó Hành Vân cởi toàn bộ áo khoác khăn quàng treo lên cái giá trước cửa ra vào, nhỏ giọng hỏi Dư Hướng Vãn: "Mấy người thân nhau lắm à?"


"Thì cũng tàm tạm," cô nàng nói, "Không phải cậu ta hát nhạc phim của chúng ta sao?"


Điện thoại của Đàn Tử Minh đặt bên cạnh chân, không ngừng báo có người gọi đến nhưng cậu ta không nhận, Phó Hành Vân thoáng nhìn qua màn hình thấy tên Mạnh Thanh, vì thế lắm miệng hỏi: "Không nghe à?"


"Không."


Đàn Tử Minh bướng bỉnh trả lời, nhưng không quá hai giây sau lại cầm di động lên, gương mặt thúi hoắc ấn nút, "Không nói cho anh biết. Ai cần anh quản tôi đi đâu, không phải anh không muốn nhìn thấy tôi sao?"


Phó Hành Vân đứng bên cạnh thấy xấu hổ đến mức ngón chân cuộn lên, bèn lớn tiếng: "Bọn em đang ở phòng làm việc của đạo diễn Văn ăn lẩu ——"


Đàn Tử Minh vội vội vàng vàng cúp điện thoại, hung tợn trừng Phó Hành Vân.


Phó Hành Vân nói: "Ừm, trước khi anh ấy tới thì cậu nhanh chạy đi..."


Đàn Tử Minh tiếp tục trừng mắt nhìn nồi lẩu, nhỏ giọng: "Còn chưa kịp ăn, làm sao mà đi..."


Để không làm hắn ngượng, Phó Hành Vân phải cố nhịn cười, hắng giọng đứng lên, đúng lúc Dư Hướng Vãn bưng rổ rau vừa rửa sạch ra bày lên bàn, anh nói: "Tôi đi toilet."


Trên hành lang dẫn vào nhà vệ sinh, Phó Hành Vân tình cờ đụng mặt Văn Thệ Xuyên vừa bước ra từ văn phòng hắn.


Hình như bệnh tình của hắn đã ổn, nhìn qua không còn chỗ nào khác thường, chỉ là lại gầy thêm một chút, dáng người càng thêm góc cạnh. Máy sưởi trong phòng làm việc mở đầy đủ, hắn chỉ mặc một chiếc áo dài tay màu xám đậm, tay áo rất dài, che khuất đến nửa mu bàn tay. Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời lại mất đi năng lực ngôn ngữ. Oan gia ngõ hẹp thì người gan hơn thường chiến thắng, Phó Hành Vân tự thấy mình không phải người có gan, liền cúi đầu tránh ánh mắt hắn, nhỏ giọng chào hỏi.


Nhưng Văn Thệ Xuyên không hề có ý nhường đường, hành lang không quá rộng, Phó Hành Vân không đi qua được.


Cuối cùng hắn là người mở miệng trước: "Chuyện Bạch Lộ kia ——"


Phó Hành Vân nghe hắn nói câu đầu tiên đã cảm thấy không ổn. Từ sau khi danh sách khách mời được công bố, mọi người đều liên tục đồn đoán. Một hàng năm người trong nhóm này, ngoại trừ cô ta, tất cả những người khác đều có liên hệ với nhau. Trước đó hai ngày, tài khoản cá nhân của Từ Vị đăng ảnh ông ta chụp chung với Bạch Lộ, mọi người đều biết Bạch Lộ sắp sửa diễn bộ phim tiếp theo của đạo diễn Từ, thế là lòng hiếu kỳ càng dâng cao thêm một tầng nữa.


Ngày hôm qua, tài khoản cá nhân của Từ Vị lại follow tài khoản chính thức của Phó Hành Vân. Anh không thể không cảm thán, Từ Vị và đoàn đội marketing của ông ta đúng là thiên tài tranh thủ, nhưng đồng thời cách làm này cũng khiến anh không mấy dễ chịu. Phó Hành Vân vẫn chưa trả lời dứt khoát chuyện vào đoàn phim, mà bây giờ vô luận anh có vào hay không đều là đi PR cho phim mới của Từ Vị, nói theo nghĩa rộng hơn, tất cả khách mời tham gia chương trình lần này đều đang đi PR không công cho phim của ông ta.


Người không thoải mái nhất trong chuyện này đương nhiên là Văn Thệ Xuyên.


Loại không thoải mái này trộn lẫn rất nhiều tâm tình phức tạp, ghen ghét, bị phản bội, hối hận, phẫn nộ, khổ sở, phức tạp đến nỗi hắn không muốn nhớ lại.


Hắn nói: "Kỳ thật em không cần phải gấp gáp như thế."





Phó Hành Vân hỏi: "Tôi gấp chuyện gì?"


"Những thứ ông ta cho em, tôi cũng có thể cho em, em không cần phải làm như vậy, hiểu không?"


Phó Hành Vân mím môi, bàn tay đang nhét trong túi quần nắm chặt lại, móng tay hơi dài đâm vào lòng bàn tay nhức nhối.


"Tôi không muốn dựa vào ai cho tôi cái gì hết." Anh nói, "Trước khi anh xuất hiện tôi vẫn sống rất tốt."


Văn Thệ Xuyên bị anh nói cho phát đau, muốn mở miệng nói tiếp thì Phó Hành Vân đã chen người vượt qua hắn đi vào toilet. Qua một hồi lâu, chờ đến khi anh đi ra đã ngửi được mùi lẩu thơm nồng, là lẩu uyên ương nửa cà chua nửa dầu cay, hương vị cay rát xông vào mũi Phó Hành Vân, làm anh đánh ra ba cái hắt xì.


Mạnh Thanh tới rất nhanh, còn xách theo thịt và đồ nhúng lẩu, có thể nói là cực kỳ biết làm người.


Mọi người ngồi xuống quanh bàn, bây giờ Phó Hành Vân mới muộn màng nhận ra thành phần trên cái bàn này thật sự đủ kỳ quặc. Anh và Mạnh Thanh quen biết nhau nhiều năm, vẫn chưa bao giờ ăn lẩu cùng nhau, vì lẩu là một món ăn quá mức thân mật. Đàn Tử Minh một hai phải ngồi bên cạnh Mạnh Thanh, nhưng vẫn biệt nữu không thèm nhìn anh ta. Cuối cùng chỉ còn một vị trí bên cạnh Văn Thệ Xuyên, Phó Hành Vân đành rũ mắt ngồi xuống.


Khẩu vị mấy người ngồi trên bàn cũng không giống nhau, Dư Hướng Vãn ăn cay rất tốt, là trình độ hận không thể múc hết ớt được thả trong nồi lên nhai luôn, Văn Thệ Xuyên ăn cay tạm được, Đàn Tử Minh không thể ăn cay nhưng thích ăn, vừa ăn vừa sụt sịt nước mắt nước mũi, Mạnh Thanh có thể ăn nhưng không thích ăn, luôn tuân thủ theo lời bác sĩ dặn phải ăn uống thanh đạm, Phó Hành Vân là hoàn toàn không thể ăn cay.


Vốn dĩ mọi người rất yên lặng ăn, chỉ có một mình Dư Hướng Vãn là người hoạt bát, nói chuyện không ngừng, Mạnh Thanh là người tinh tế cẩn thận, thi thoảng tiếp lời cô nàng, mấy người còn lại cho dù đều không nói lời nào thì không khí cũng không đến mức lạnh lẽo. Sau đó có một chuyện xảy ra, Mạnh Thanh lấy đôi đũa dùng chung gắp một miếng huyết vịt bên ngăn lẩu cay định cho vào bát Đàn Tử Minh, không biết cậu ta lại nổi máu biệt nữu kiểu gì, nói không muốn ăn, đẩy tay Mạnh Thanh ra, miếng huyết vịt trượt từ trên đầu đũa xuống nồi, dầu sa tế bị bắn lên tung tóe, lạc đạn vào Phó Hành Vân đang vùi đầu ăn.


Phó Hành Vân kêu lên một tiếng sợ hãi, đột ngột đứng lên, suýt nữa còn làm rơi hết chén đũa, đôi mắt vừa đau vừa nóng rát không mở ra nổi.


Đàn Tử Minh cũng bị dọa sợ, ngơ ngác nói xin lỗi. Phó Hành Vân không mở được mắt, lại không dám dụi vào, anh cảm giác được Văn Thệ Xuyên vội vàng kéo tay anh dẫn đường đi vào toilet. Phó Hành Vân vẫn nhắm chặt mắt, nước mắt trào ra, anh cảm nhận được Văn Thệ Xuyên đang lôi anh đi, cầm tay anh sờ vào khóa vòi nước.


Anh vặn vòi, cúi người dùng tay hứng nước lạnh rửa mắt, nước mắt lẫn nước mũi đều chảy ào ào, không ngừng khịt mũi.


Rửa một lúc lâu, cuối cùng cảm giác nóng rát trong mắt cũng giảm đi không ít. Văn Thệ Xuyên vẫn đứng sau lưng anh, đỡ anh đứng thẳng dậy, nâng gương mặt đang ướt đẫm lên, "Ngửa lên nào, để tôi nhỏ thuốc nhỏ mắt cho."


Phó Hành Vân miễn cưỡng mở to mắt, cách một đôi mắt đang ngập nước nhìn gương mặt mơ hồ của Văn Thệ Xuyên. Hắn trông phá lệ nghiêm túc, dùng một bàn tay nhẹ nhàng đỡ mặt anh. Thuốc được nhỏ vào mắt làm toàn thân Phó Hành Vân rụt lại, lưng dựa vào mép bồn rửa tay, thuốc hòa lẫn cùng nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, chảy dọc theo đường cong gương mặt.


Ánh mắt Văn Thệ Xuyên bị ghim chặt, không có cách nào rời khỏi gương mặt ướt đẫm của Phó Hành Vân.


Anh đang nhắm mắt, bất an ngửa mặt lên, nhỏ giọng hỏi: "Được chưa? Còn nhỏ nữa không? Hơi đau..."


Lúc này Văn Thệ Xuyên đã sinh ra vô số ý nghĩ hoang đường, ví dụ như, nếu Phó Hành Vân biến nhỏ lại bằng lòng bàn tay, hắn sẽ dễ dàng giấu anh vào trong túi luôn luôn mang theo bên người, lại ví dụ như, gương mặt Phó Hành Vân khóc thật đẹp, còn xinh đẹp hơn cả lúc cười, hắn hy vọng anh thường xuyên khóc, nhưng cũng hy vọng anh càng thường xuyên cười hơn.


Đủ loại suy nghĩ quanh quẩn trong đầu hắn, quá khó khăn, chiến tranh lạnh với anh thật sự quá khó khăn.


Trước khi Phó Hành Vân kịp tránh thoát khỏi tay, hắn cúi đầu, chuẩn xác ngậm lấy đôi môi ướt át của anh, nếm được hương vị cất chứa cả nước mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc