BÊN DƯỚI ĐÓA HỒNG


Nhịp tim Phó Hành Vân đập cực nhanh, trái tim giống như muốn phá tung lồng ngực nhảy ra ngoài.
Thời điểm hạ xuống khỏi xích đu trên không, toàn thân anh choáng váng, không rõ là vì quá cao hay là vì Văn Thệ Xuyên.

Ngại ống kính camera và những người khác còn đứng ở đó, hắn không nắm tay anh, chỉ cầm chặt khuỷu tay đỡ anh xuống.

Tổ tiết mục chuẩn bị cacao nóng cho bọn họ, Phó Hành Vân uống một hơi hết nửa ly mới cảm thấy hoàn hồn.
Trên tay Bạch Lộ cũng ôm một ly cacao, muốn uống lại không dám uống vì sợ mập.
Dư Hướng Vãn tùy tiện nói: "Cô gầy như que củi rồi còn sợ mập chỗ nào."
Bạch Lộ trừng mắt với cô nàng, sau đó mất tự nhiên cầm ly lên uống mấy ngụm.
Nhân viên của tổ tiết mục tuyên bố: "Hôm nay mọi người đều mệt rồi, tối nay không còn hoạt động nào khác, khách mời có thể trở về phòng nghỉ ngơi hoặc ra ngoài đi dạo, nhớ chú ý an toàn.

Lúc đi ra ngoài có thể mang theo nhân viên của chúng tôi để dẫn đường."
Phó Hành Vân và Văn Thệ Xuyên vô ý liếc nhìn nhau, ánh mắt vừa chạm vào đã vội vàng tách ra.
Ai lại muốn mang theo người dẫn đường chứ?
Mọi người sôi nổi giải tán, Phó Hành Vân đi phía trước, Văn Thệ Xuyên nhét tay vào túi quần đi sau lưng anh, giẫm lên từng bước chân anh đi qua.

Sau đó hắn rảo bước nhanh hơn, sóng vai đi cùng anh, nhỏ giọng hỏi: "Đi dạo không?"
Hương vị và không khí ở dị quốc rất khác biệt, so với hoàn cảnh sống quen thuộc có nhiều thêm một chút mê hoặc và khiêu khích.
Phó Hành Vân dùng bàn tay bị gió thổi lạnh che lại vành tai nóng bừng, vờ vịt nói: "Không, tôi muốn về đi ngủ..."
"Đi dạo đi," Văn Thệ Xuyên nhỏ giọng, "Còn sớm lắm."
Phó Hành Vân bước nhanh hai bước vượt qua hắn đi lên phía trước, cố nhìn thẳng, sợ chỉ cần bị hắn nhìn vào mắt thôi sẽ bại lộ bí mật.

"Vậy thì có thể ngủ sớm một chút."
"Thật không?" Văn Thệ Xuyên cũng nhanh chân đuổi theo, dùng bả vai đụng vào vai anh, "Đừng ngủ, đi dạo đi, yêu em."
Đột nhiên bước chân Phó Hành Vân ngừng lại, mặt đỏ lên, toàn thân như con mèo nhỏ dựng lông, hạ giọng: "Nói nhảm cái gì thế!"
Văn Thệ Xuyên vẫn đút tay vào túi, thoáng tươi cười, hưởng thụ sự xấu hổ buồn bực và căng thẳng của Phó Hành Vân, lại thấp giọng nói một câu nữa: "Tôi yêu em."
Phó Hành Vân chỉ hận không thể xông lên bịt miệng hắn, anh nhớ tới lần sinh nhật mình trước kia, Văn Thệ Xuyên dẫn anh đi ăn cơm Tây, cố ý làm khó dễ nhân viên phục vụ kéo đàn violin, trên mặt hắn cũng mang theo nụ cười tinh quái này.

Đã lâu rồi anh không được nhìn thấy nụ cười thuần tuý hồn nhiên như vậy, khiến hắn có vẻ hết sức thoải mái, vô cùng có mị lực.
Anh chưa kịp nói thêm gì, kẻ chuyên phá hoại bầu không khí Dư Hướng Vãn không biết ở đâu thình lình xông tới.
"Hai người ra ngoài đi dạo phải không, cùng đi đi, tôi cũng muốn đi dạo!"
Cô nàng quá sức thản nhiên, thái độ trực tiếp thẳng thắn này có thể lập tức đánh tan bầu không khí giằng co đầy ái muội.

Hai người kia chưa kịp trả lời, Dư Hướng Vãn đã hào hứng điên cuồng quay đầu lại, dùng một tay kéo theo Bạch Lộ đang cực kỳ không tình nguyện nhập bọn.

Vừa rồi cùng nhau trải qua trò đánh đu trên không dường như đã làm các cô đột nhiên trở thành chị em tốt —— mà cũng có thể chỉ mỗi Dư Hướng Vãn nghĩ như vậy.
Bạch Lộ vừa làu bàu "Đừng kéo nữa, nhăn hết đồ tôi rồi" vừa không tình nguyện bị cô nàng lôi kéo, xụ mặt hỏi: "Đi đâu?"
Nói đến Amsterdam, nơi nổi tiếng nhất đương nhiên là khu đèn đỏ.

Hai người Phó Hành Vân và Văn Thệ Xuyên không có hứng thú gì mấy, còn Dư Hướng Vãn thì hứng thú bừng bừng muốn đi trải đời, dù sao cũng không xa nơi này, mọi người coi như đi dạo một vòng.

Trên đường đi qua khu đèn đỏ, người càng ngày càng nhiều lên, du khách cũng đông đúc, tuy bây giờ không phải mùa cao điểm du lịch, nhưng Phó Hành Vân và Bạch Lộ vẫn sợ bị người ta chụp được, đêm hôm phải đội mũ mang khẩu trang, dưới đèn đường mờ mịt có lẽ cũng không ai nhận ra nữa.
Càng đi đến gần khu đèn đỏ, cái bầu không khí rục rịch xao động và mờ ám càng thêm rõ ràng, mùi hương ngọt đến phát ngấy cứ quanh quẩn bên mũi, Phó Hành Vân nhạy cảm xoa mũi, đánh cái hắt xì.


Du khách đủ loại quốc tịch đến đây đều mang theo nụ cười trên mặt, hoặc là tò mò ngượng ngùng, hoặc là nóng lòng muốn thử.
Bầu không khí quá mức phóng khoáng này khiến người ta vô thức lâng lâng theo.
Vừa đi vào khu đèn đỏ không đến năm phút, số lượng những bộ ngực trần mà Phó Hành Vân nhìn thấy có khi còn nhiều hơn hai mươi mấy năm cuộc đời người ta cộng lại, các cô gái yến sấu hoàn phì đủ mọi màu da đứng ngay ngắn trong tủ kính phô bày thân thể của mình, nháy mắt đưa tình với khách qua đường.

Ánh đèn màu đỏ chiếu lên thân thể bọn họ, cũng chiếu vào mắt mỗi vị khách bước đến nơi đây.
Dư Hướng Vãn và Bạch Lộ đi phía trước, Văn Thệ Xuyên và Phó Hành Vân đi sau các cô, nhân viên công tác cố ý căn dặn bọn họ cẩn thận kẻo gặp trộm cắp móc túi.
Tuy Phó Hành Vân không có chút hứng thú gì với thân thể phái nữ, nhưng vẫn không thích ứng nổi với loại mời mọc trắng trợn này, tò mò muốn nhìn lại không dám nhìn quá kỹ.

Anh trông thấy có vài bức màn đỏ trong tủ kính đã bị kéo lại, bèn nhỏ giọng hỏi Văn Thệ Xuyên.

Vì xung quanh rất đông người, bọn họ phải đi gần sát nhau, Văn Thệ Xuyên cúi đầu nói nhỏ vào tai anh: "Nếu khách chọn được người vừa ý sẽ đi vào bên trong tủ kính, kéo màn lên là bắt đầu hành sự được rồi.

Màn bị kéo lại nghĩa là bên trong có người đang làm tình đấy."
Hắn vừa nói xong, Phó Hành Vân liền để ý thấy vài bức màn trong tủ kính hơi đung đưa, không biết là bị gió thổi lay động hay là do động tác trong tủ kịch liệt quá nên đụng vào.
Phó Hành Vân nóng cả tai, cảm thấy nếu cứ đi giữa bầu không khí này, chính mình cũng trở nên nóng nảy khẩn trương theo.
Trong mắt Văn Thệ Xuyên, vành tai của Phó Hành Vân chỉ lộ ra một chút bên dưới mũ, nhưng đã đỏ như sắp bốc cháy.

Giữa từng đợt hương thơm ngọt ngấy phảng phất, mùi nước hoa thanh lãnh nhẹ nhàng trên người Phó Hành Vân càng rõ ràng hơn, làm hắn không khỏi ghé sát vào người anh cẩn thận ngửi.
Phó Hành Vân bị hơi thở của hắn cù hơi nhột, rụt vai lại, tai cọ qua sống mũi cao thẳng của Văn Thệ Xuyên, phảng phất như là vành tai chạm tóc mai, đến cả làn da chạm nhẹ cũng tê dại như có dòng điện, bọn họ tựa như hai ngọn lửa tẩm trong dầu sôi, bốc khói xèo xèo.
Dư Hướng Vãn quay đầu lại, hai người giật mình nhanh chóng nhìn sang hai bên, làm như không liên quan gì đến nhau.

Cô nàng nhỏ giọng hỏi: "Sao toàn là mấy chị đẹp thế này, không có mấy anh sao?"
Câu hỏi này của cô làm hai người không biết trả lời như thế nào, bỗng dưng chột dạ một cách khó hiểu, hai mặt nhìn nhau rồi từng người lại lúng túng sờ mũi không nói gì.

Bọn họ cứ tùy tiện dạo vòng quanh, càng đi người xung quanh càng ít dần, không khí cũng trở nên khác hẳn.

Phó Hành Vân kinh ngạc nhận ra những thân thể trần trụi triển lãm trong tủ kính đã đổi giới tính, các thanh niên đứng bên trong chỉ mặc độc một chiếc quần lót hơi mỏng, hình dạng thứ bên dưới quần có thể nhìn thấy rõ ràng, cơ bắp bôi dầu sáng bóng, một đống hormone nam tính như muốn ập vào mặt.
Dư Hướng Vãn suýt nữa thì kích động hét lên, Bạch Lộ rụt rè hơn một chút, hai mắt cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng.
Lúc này Phó Hành Vân thật sự là đỏ mặt tía tai, may mà có khẩu trang miễn cưỡng che lại.

Anh muốn xem lại không dám xem cho thoải mái, cảm giác tồn tại của Văn Thệ Xuyên ở bên cạnh quá mức mãnh liệt, rõ ràng du khách đi trên đường còn rất ít, đường cũng không chật hẹp, nhưng hai người bọn họ vẫn dựa sát vào nhau, tay buông tự nhiên xuống đùi, mu bàn tay thi thoảng cọ xát, ngón tay cố ý vô tình vừa chạm vào lại tách ra.
Dư Hướng Vãn nhỏ giọng hô: "Ngực lớn quá đi ——"
Bạch Lộ suýt nữa thì nổi điên: "Cô nói nhỏ chút được không, mất mặt quá..."
Văn Thệ Xuyên kề sát bên tai Phó Hành Vân hỏi: "Lớn lắm à?"
Nếu như không nghe thấy câu trước đó của Dư Hướng Vãn, phỏng chừng Phó Hành Vân sẽ miên man nghĩ bậy.

Thấy bọn họ đến gần, mấy người trong tủ kính bắt đầu đưa mắt mời mọc, còn có người đặc biệt khiêu khích dùng tay lắc lắc "vũ khí" trong quần lót, kiểu trắng trợn lộ liễu gì cũng có.

Phó Hành Vân muốn ra vẻ bình tĩnh, làm bộ không thèm để ý: "Cũng tạm..."
Đi hết phố đèn đỏ trở lại đường lớn, cả bốn người đều mặt đỏ tai hồng.
Giống như bị thiếu dưỡng khí hô hấp không thông, Dư Hướng Vãn vừa thở phì phò vừa nói: "Đi chỗ nào hóng gió đi, mệt chết rồi, mau tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ."
Vừa lúc đằng trước có một quán bar nhỏ lộ thiên bên bờ kênh, chỉ đặt mấy cái bàn khá ít khách.

Sau khi bọn họ ngồi xuống order xong, Phó Hành Vân vẫn có chút nhấp nhổm, gió đêm lạnh lẽo không thể làm anh hạ nhiệt độ, âm thanh ầm ĩ từ khu phố đèn đỏ ở cách đó không xa làm trái tim anh nhảy lên thình thịch, đột nhiên đứng lên nói: "Tôi đi vệ sinh một chút."
Phó Hành Vân cảm thấy mình như bị đặt trên giàn thiêu, đến máu trong người cũng sôi ùng ục, anh đi đến vài trăm mét mới nhận ra mình căn bản không biết toilet công cộng nằm ở chỗ nào, muốn quay đầu lại, thình lình đâm vào Văn Thệ Xuyên cũng đang đi ở phía sau.
Anh thở phì phò hỏi: "Anh đi theo làm gì?"

"Đi toilet." Văn Thệ Xuyên nói như đương nhiên.
Rõ ràng là không ai có nhu cầu đi vệ sinh, Văn Thệ Xuyên dắt tay Phó Hành Vân, mười ngón đan vào nhau, khe hở ngón tay ma sát, kéo anh đi vòng trở về.

Bên này đã rời khỏi phạm vi khu đèn đỏ, so với đầu bên kia náo nhiệt thì yên tĩnh hơn nhiều, nước chảy róc rách, ánh đèn mờ nhạt, thi thoảng có con chim bay ra từ bụi rậm, lướt qua mặt nước kêu lên.
Không ai chủ động, cũng không cần có ai chủ động.
Được bóng cây và bóng đêm yểm hộ, trong con hẻm nhỏ không người bên bờ kênh, âm thanh náo nhiệt đã ở xa cuối chân trời, bầu không khí mờ ám vẫn dâng trào khiến bọn họ không còn bao nhiêu lý trí.

Phó Hành Vân dựa lưng lên tường, Văn Thệ Xuyên cúi người chống tay nhìn anh.

Hai người lại không gấp gáp, vừa kiên nhẫn vừa kiềm chế như những khách làng chơi kinh nghiệm phong phú, trong lòng biết rõ bữa tiệc sau khi chờ đợi sẽ càng ngon miệng hơn.
Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi chạm vào chóp mũi, khẽ hé môi, tựa như hai con thú đang đùa nghịch, cắn cũng không phải cắn thật.

Hốc mắt Phó Hành Vân ửng đỏ, thở hổn hển câu lấy cổ Văn Thệ Xuyên, thăm dò hôn lên cằm hắn, Văn Thệ Xuyên cúi đầu ngậm lấy môi anh.
Hôn môi trong hẻm tối nhiều thêm vài phần kích thích, bọn họ không dám làm gì quá mức, chỉ dám hôn nhau, đầu lưỡi chống đỡ lẫn nhau, bàn tay Văn Thệ Xuyên đang ở trong áo khoác Phó Hành Vân, cách một lớp áo xoa nắn vùng thịt mềm trên người anh.
"Chỉ nhìn tôi," Văn Thệ Xuyên khàn giọng, "Đôi mắt em chỉ được nhìn tôi thôi."
Phó Hành Vân treo trên người hắn, siết chặt cánh tay, ngửa đầu tựa như một kẻ hiến tế thành tín nhất, nhắm mắt lại thở hồng hộc, vong tình dán lên người Văn Thệ Xuyên, đầu lưỡi câu lấy môi dưới của hắn.
"Được," anh nỉ non đáp lời, "Được."
—--
Lời tác giả:
Sẽ không có cốt truyện bị chụp lén hay bị lộ chuyện tình cảm gì đó đâu, mọi người cứ yên tâm xem.
( chương này hình như hơi vấp hay sao đó)
Hồi tôi đi khu đèn đỏ thì không thấy nam đâu, chỉ toàn mấy cô đẹp đẹp thôi.

Lúc tôi đi đúng vào Pride Month, ngày hôm sau còn đi du thuyền, cho nên trong khu đèn đỏ cuồng nhiệt lắm, thật sự trong không khí luôn luôn có mùi ngọt ngọt, bạn tôi bảo mùi đó là mùi người ta hút sà-cân đấy (.


Bình luận

Truyện đang đọc