BÊN DƯỚI ĐÓA HỒNG


Phản ứng đầu tiên của Phó Hành Vân là muốn nghiêng mặt tránh đi, nhưng Văn Thệ Xuyên lại chơi xấu khẽ cắn môi dưới giữ lại, anh càng muốn tránh, môi càng bị hắn cắn đến phát đau.

Phó Hành Vân không tránh nữa, dưới sự kích thích của sa tế và thuốc nhỏ mắt, trong hốc mắt vẫn chảy ra nước mắt sinh lý, khiến nụ hôn này vừa ướt át vừa có vị rỉ sắt.
Phó Hành Vân chưa mở mắt ra được, chỉ có thể tiếp tục nhắm chặt, thắt lưng chống vào cạnh bồn rửa tay, bị cấn hơi đau.

Nụ hôn của Văn Thệ Xuyên mang theo phẫn nộ và bất lực, hôn cho Phó Hành Vân không ngừng lùi về sau, anh lùi một bước, Văn Thệ Xuyên liền tiến thêm ba bước, hắn hôn cho cằm anh mỏi nhừ, há miệng thở hổn hển.
Vất vả lắm mới kết thúc được, Văn Thệ Xuyên dựa đầu lên vai Phó Hành Vân, thở phì phò: "Em đừng nói chuyện với tôi như vậy."
Phó Hành Vân đẩy đầu hắn ra, "Anh cũng không thể nói chuyện với tôi như thế này được."
Văn Thệ Xuyên muốn kéo tay anh, Phó Hành Vân nheo mắt, miễn cưỡng mở ra được một chút, gạt tay hắn muốn đi ra ngoài, suýt nữa vấp vào bồn cầu ngã chổng vó.

Văn Thệ Xuyên muốn đỡ anh đi, anh lại gạt ra, hai người lôi lôi kéo kéo cùng ra khỏi toilet.
"Đừng ăn nữa, để tôi đưa em về trước." Văn Thệ Xuyên nói.
Phó Hành Vân nhịn ham muốn dụi mắt xuống, làu bàu: "Tôi tự đi được."
Hắn vội đánh đòn phủ đầu, nói vọng ra với mấy người đang còn ngồi ăn: "Cứ ăn đi nhé, tôi đưa em ấy về trước đã."
"Tôi còn chưa ăn no đâu..." Phó Hành Vân chưa từ bỏ ý định, ngầm muốn mấy người kia giữ anh lại một chút.
Mạnh Thanh khôn khéo cẩn thận nói: "Hay để anh gói lại cho em mang về, đừng để bị đói."
"Thôi, em không ăn nữa."
Anh nheo đôi mắt vẫn còn bỏng rát đi ra ngoài, suýt nữa còn đụng đầu vào cửa.

Văn Thệ Xuyên ôm vai anh, mở cửa dẫn anh đi ra.

Hai người vào thang máy đi xuống, anh đang ở bên cạnh Văn Thệ Xuyên, hơn nữa tay hắn còn đặt trên vai mình, tuy Phó Hành Vân không muốn thừa nhận, nhưng anh cảm thấy cực kỳ an toàn, một lần nữa yên tâm nhắm mắt lại.
Trước khi ra khỏi thang máy, Văn Thệ Xuyên giúp Phó Hành Vân mặc lại áo khoác và áo phao như đối xử với một đứa nhỏ không thể tự gánh vác sinh hoạt, còn giúp anh quấn khăn quàng lên cổ, cẩn thận quấn kín không để hở ra một phân nào.


Phó Hành Vân theo bản năng ngẩng đầu, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Văn Thệ Xuyên dùng chóp mũi cọ nhẹ lên cằm anh.
Phó Hành Vân không tự nhiên trốn ra sau, tùy ý để Văn Thệ Xuyên dắt ra khỏi thang máy.

Ngoài trời rất lạnh, gió rất lớn, thổi cho Phó Hành Vân rụt cổ lại, tự giác đưa chìa khóa xe cho Văn Thệ Xuyên.
"Em đứng chờ chỗ này, tôi đi lái xe đến ngay."
Phó Hành Vân cảm giác Văn Thệ Xuyên buông lỏng bàn tay đang nắm ra, một khi rời khỏi lòng bàn tay hắn, độ ấm liền biến mất rất nhanh.

Phó Hành Vân vội vàng nhét tay vào túi áo, đột nhiên trên chóp mũi chợt lạnh, anh duỗi tay ra sờ, hóa ra tuyết đã rơi.

Anh mờ mịt nhắm mắt ngẩng đầu, cảm nhận được vài bông tuyết đang đáp xuống mặt mình, lại nhanh chóng bị nhiệt độ cơ thể hòa tan thành nước.
Mùa đông thật sự tới rồi.
Phó Hành Vân không khỏi nhớ tới sáu năm trước, cũng là vào một mùa đông tuyết rơi khắc nghiệt, anh và Văn Thệ Xuyên chia tay trong không vui.

Một lần từ biệt ròng rã sáu năm, cũng không biết lần này bọn họ sẽ như thế nào, đi được đến đâu.
Chỉ một lát sau, Phó Hành Vân liền nghe thấy tiếng động cơ xe dừng trước mặt mình, đang muốn hé mắt lần mò tự đi qua, Văn Thệ Xuyên đã từ trên xe bước xuống, dẫn anh đi sang ghế phụ, nhìn anh ngồi vào rồi khom lưng giúp anh cài dây an toàn.

Phó Hành Vân ngồi ngoan ngoãn, nhắm mắt lại dựa vào ghế, nghe tiếng xe lại chậm rãi nổ máy.
Rất nhanh đã đến nơi, nhanh đến ngoài dự kiến của Phó Hành Vân, hơn nữa Văn Thệ Xuyên lái xe khá chậm, anh có thể cảm nhận được.
Anh bèn hỏi: "Đến nhà tôi rồi à? Không phải chứ, đi nhanh như vậy sao?"
Văn Thệ Xuyên lưu loát đỗ xe, giúp Phó Hành Vân cởi dây an toàn: "Đến dưới lầu nhà tôi, em như thế này làm sao ở nhà một mình được, đừng để lát nữa lại té ngã."
Phó Hành Vân không muốn xuống xe, ôm tay ngồi lì tại chỗ: "Tôi không phải bị mù.


Nếu không thì tôi gọi xe tự về, anh giúp tôi khóa xe lại đi, hôm khác tôi sang lấy."
Văn Thệ Xuyên hỏi ngược: "Gọi xe? Em còn đang mở không được mắt kia kìa."
Phó Hành Vân mím môi, sờ soạng kéo cửa xuống xe, miễn cưỡng mở to mắt ra.

Đôi mắt bị gió đập vào vẫn còn nóng rát, nước mắt chảy ròng ròng, chứng tỏ nguyên liệu Dư Hướng Vãn mua thật sự cay.

Phó Hành Vân sợ đau đến không chịu được, đặc biệt còn là nơi mẫn cảm như đôi mắt, anh vội vàng nhắm mắt lại, vươn tay lau nước mắt, lại cương quyết không chịu nói chuyện.
Văn Thệ Xuyên kéo tay, anh còn làm bộ muốn hất ra, hắn phải kéo hai ba lần nữa anh mới để yên cho hắn đưa đi.
Đêm giao thừa nên trên đường rất im ắng, đến cả một chiếc xe chạy qua cũng không có.

Phó Hành Vân cảm giác tuyết đang rơi nhiều hơn, không ngừng chạm lên người mình, trên đường phố tĩnh lặng còn có thể nghe được tiếng tuyết lạo xạo, bàn chân đạp trên mặt đất cũng phát ra tiếng kẽo kẹt.

Bọn họ cứ như vậy nắm tay đi một trước một sau, cũng không ai nói gì.
Sau khi mất đi thị giác, mọi âm thanh xung quanh Phó Hành Vân đều được phóng đại, thậm chí anh còn nghe được tiếng Văn Thệ Xuyên hít thở.

Thời khắc này quá tốt đẹp, hết thảy đều không cần suy nghĩ, chỉ cần nhắm mắt đi theo hắn, bàn tay nắm cũng mãi mãi không muốn tách ra.
Văn Thệ Xuyên nhỏ giọng nhắc nhở anh chú ý cầu thang, bọn họ chậm rãi bước lên từng bậc.

Trên đường đi anh còn nghe thấy tiếng hàng xóm đi ngang qua đang nói chuyện phiếm, bọn họ thấy rõ hai người đang nắm tay, cũng thấy Phó Hành Vân đang nhắm mắt.

Anh không rảnh đi lo lắng người ta nghĩ thế nào về bọn họ, chỉ nghiêm túc lên cầu thang, sợ mình bất cẩn té ngã.
Mấy đề tài kiểu như "Thanh niên đang sống một mình trên kia thì ra là gay, còn nắm chặt tay cậu người yêu tàn tật" gì đó đột nhiên chợt lóe qua đầu Phó Hành Vân.
Hai người đi vào nhà, hệ thống sưởi sàn vẫn chưa được sửa chữa, Văn Thệ Xuyên vặn nhiệt độ máy sưởi lên cao hơn, chờ độ ấm trong nhà vừa đủ, hắn mới duỗi tay giúp Phó Hành Vân cởi áo khoác.


Vừa nãy mặc vào không thấy có vấn đề gì, lúc này bọn họ ở nhà, không có thêm ai khác, hành động cởi quần áo lập tức có chút mờ ám.
Phó Hành Vân gạt tay hắn ra, quay lưng nhỏ giọng: "Để tôi tự làm."
Cũng không biết Văn Thệ Xuyên bị chạm nọc vào chỗ nào, khăng khăng muốn giúp anh cởi áo và khăn quàng cổ, hắn càng muốn cởi, Phó Hành Vân càng không cho hắn cởi.

Anh đang nhắm hai mắt, bắt được bàn tay Văn Thệ Xuyên duỗi đến cằm mình, lập tức nhe răng cắn một cái, hắn rút tay ra, Phó Hành Vân cắn trượt, hàm trên hàm dưới đập vào nhau vang lên một tiếng.
Phó Hành Vân dứt khoát đứng lên khỏi sô pha, sờ tường, "Tôi đi rửa mắt."
Văn Thệ Xuyên đứng lên theo, kéo tay anh, "Để tôi giúp em cởi áo ra đã, ngoan một chút."
Hôm nay Phó Hành Vân bị hành vi một đường làm theo ý mình của hắn chọc cho phát hỏa, trên mắt vẫn còn hơi nóng rát càng làm anh bực bội hơn.

Đột nhiên anh lại hất tay Văn Thệ Xuyên, đánh ra một tiếng ""bốp"" thanh thúy, hai người lập tức rơi vào im lặng.
Nhất thời trong nhà chỉ nghe được tiếng máy sưởi chạy ù ù.
Phó Hành Vân nói: "Nếu anh muốn tìm người ngoan ngoãn thì đi tìm Trần Hân đi, chỉ cần anh làm kim chủ, đảm bảo cậu ta vô cùng nghe lời, anh chỉ bên đông chắc chắn không dám đi hướng tây."
Phó Hành Vân đứng đỡ tường, trên mặt là nước mắt vẫn chưa khô, khuôn miệng cách đây không đến một tiếng còn bị hôn cho đỏ lên, môi mím lại, đầu hơi hơi ngửa.

Văn Thệ Xuyên bị anh đâm chọc vừa đau vừa giận, hắn không tự chủ được nhớ đến hồi đó Trần Hân liều mạng đeo bám hắn, nhưng hắn không hề dao động.

Cho dù có đôi khi, đặc biệt là những lúc hắn nhớ người yêu đến cực hạn, Trần Hân lại giống Phó Hành Vân như thế, nhưng hắn chưa từng động lòng.
Trần Hân không biết nghe được ở đâu chuyện về Phó Hành Vân, đoán mò chuyện năm xưa giữa bọn họ, cậu ta nhắm chuẩn thời điểm đào tim móc phổi bộc bạch với hắn, nói sẽ mãi mãi ở bên hắn.
Lúc ấy Văn Thệ Xuyên càng tỉnh táo hơn, Phó Hành Vân tuyệt đối sẽ không như vậy.
Trần Hân là dây tơ hồng, còn Phó Hành Vân tuy cũng là hoa, nhưng anh là đóa hoa giãy giụa sinh trưởng trên vách đá, toàn thân mọc đầy gai nhọn, là loại hoa dùng hết tàn lực hướng về phía bầu trời.

Chuyện đó khiến Văn Thệ Xuyên không hề có cảm giác an toàn, hắn sợ rằng mình không thể trở thành nền đất kiên cố nhất dưới chân bông hoa, mà cho dù có trở thành đất bằng, đóa hoa ấy vẫn tiếp tục nỗ lực muốn vươn đến bầu trời, một ngày nào đó sẽ rời bỏ hắn.
(*Dây tơ hồng - 菟丝: một loại thực vật có hoa thuộc họ Bìm bìm, thân thảo dây leo dạng sợi nhỏ.

Cây không có chất diệp lục nên có màu vàng và sống ký sinh trên cây khác do nó không có khả năng quang hợp.)
Mỗi khi nghĩ như vậy, hắn lại cảm thấy mình quá ti tiện ích kỷ, không có một người yêu hoa nào muốn ngăn cản đóa hoa của mình nở rộ.
Đau đớn và giận dữ đang tả xung hữu đột trong lồng ngực hắn, còn có cả tâm trạng căng thẳng cùng sợ hãi tận sâu bên trong.


Hắn đi qua, dang rộng tay ôm lấy Phó Hành Vân, tựa như người thiếu oxy ôm chặt bình dưỡng khí, lại giống như kẻ khát khô nâng niu dòng nước mát.

Phó Hành Vân đang tức điên, liều mạng đẩy hắn ra, hai người ôm mà như đang muốn đánh nhau.
Phó Hành Vân lại muốn cắn người, Văn Thệ Xuyên dùng đôi môi lấp kín miệng anh lại, anh liền cắn môi hắn, cắn chảy cả máu, trong miệng toàn là vị rỉ sắt.

Văn Thệ Xuyên vẫn không chịu buông ra, Phó Hành Vân dựa lưng vào tường, tay còn đặt trên ngực hắn, cảm giác trái tim dưới lồng ngực kia đang nhảy lên thình thịch.
Văn Thệ Xuyên tiếp tục hôn lên miệng và cằm anh, cuối cùng cởi được khăn quàng ra, hôn xuống cổ, rồi hầu kết.
Phó Hành Vân bị tra tấn đến khó chịu, thúc giục hắn: "Nhanh lên ——"
"Nói em yêu tôi đi," Văn Thệ Xuyên nỉ non, "Nói em yêu tôi..."
Phó Hành Vân khóc nấc lên, đại não bị khuấy thành một mớ hồ nhão, "Em...!em yêu anh..."
Phó Hành Vân mất hết sức lực theo mặt tường trượt xuống, ngồi trên sàn nhà.
Mặt đất lạnh, Văn Thệ Xuyên bế anh đi vào phòng ngủ.
Bọn họ lăn lộn suốt một buổi tối, Phó Hành Vân hung hăng hơn hẳn ngày thường, mắt vẫn nhắm, nhưng để lại trên vai Văn Thệ Xuyên không ít dấu răng, lưng hắn cũng toàn là vết cào; đương nhiên trên người Phó Hành Vân cũng toàn dấu hôn và dấu cắn.

Trong lúc làm tình không biết đã chảy ra bao nhiêu nước mắt, còn tốt hơn là dùng nước rửa, hôm sau lúc tỉnh lại mắt anh không còn đau nữa.
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, trong phòng yên ắng, tối như mực.
Phó Hành Vân xoay người xuống giường, máy sưởi mở cả đêm, trên sàn nhà cũng ấm hẳn.

Anh chịu đựng cơn nhức mỏi nhặt mớ quần áo nhăn dúm dó dưới đất lên, lần lượt mặc vào, thả nhẹ bước chân ra khỏi phòng ngủ.
Trước khi đi, anh đối diện với cánh cửa phòng ngủ khép hờ, cực kỳ nhẹ giọng nói một câu "Năm mới vui vẻ".
Văn Thệ Xuyên ở trong phòng mở mắt ra, ngồi dậy, lúc đỡ cái bàn xỏ giày thì vô tình đụng phải con chuột, màn hình sáng lên, trên đó vẫn đang phát những đoạn phim ngắn đặc tả Phó Hành Vân.

Mấy ngày nay hắn luôn xem, xem đi xem lại, Phó Hành Vân trong màn ảnh đẹp đến nao lòng, mỗi một giọt nước mắt rơi xuống đều có tình.
Khắp nơi yên lặng.
Văn Thệ Xuyên lại một lần nữa suy nghĩ, không một người yêu hoa nào muốn ngăn cản đóa hoa của mình nở rộ..


Bình luận

Truyện đang đọc