Suzuki Misa đã chếc.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao với nụ cười rạng rỡ ấy buổi sáng còn vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt Sydel, đến chiều đã gặp tai nạn tử vong.
Buổi tối, Sydel nhận được thông báo tang lễ của Suzuki Misa, lúc ấy cô mới biết tin cô ấy qua đời.
Khi cô nhận được tin, Sydel và đàn chị Suzuki chỉ mới tạm biệt nhau có vài giờ.
Cô ngơ ngác nghe lời mời dự đám tang phát ra từ điện thoại, thậm chí còn chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra.
Mới có mấy tiếng đồng hồ, sao một người có thể đột nhiên qua đời như vậy?
Người gọi cho Sydel là bạn của Suzuki Misa.
Nghe nói Suzuki Misa đã vô tình trượt chân ngã trước cửa một quán cà phê gần TSu khi kết thúc công việc và bị mảnh kính rơi trên mặt đất đâm vào mắt. Lúc đó đã có người gọi cấp cứu, nhưng khi xe cấp cứu tới thì cô ấy đã chếc rồi.
Cảnh sát nhanh chóng xác định cái chếc là do tai nạn.
Thi thể của Suzuki Misa được phủ vải trắng và đưa đến lò hỏa táng. Tối nay, gia đình Suzuki Misa sẽ tổ chức tang lễ cho cô ấy.
Mẹ của Misa Suzuki quá đau buồn và quẫn trí, chỉ kịp vội vàng báo cho nhà trường một tiếng.
Nhưng sau khi phía trường biết tin về cái chếc của đàn chị Suzuki, người hướng dẫn của cô ấy, bạn bè và những người khác cũng đã biết tin này.
Bây giờ đã là sáu giờ tối, tang lễ còn chưa bắt đầu, đầu dây bên kia đã loáng thoáng vang lên tiếng khóc.
“Chị gọi cho em để thông báo về thời gian và địa điểm tổ chức tang lễ của Misa. Bởi vì khi cô ấy qua đời, trong điện thoại của cô ấy chỉ có thông tin liên lạc của em.” Người bạn thân nhất của Suzuki Misa thở dài, “Em có muốn đến tham dự đám tang của Misa không?”
Ký túc xá do Đại học X bố trí cho sinh viên trao đổi là một dãy phòng kiểu căn hộ, trước cửa sổ sát đất khổng lồ, cô có thể nhìn xuống khung cảnh bị bao trùm trong màn đêm tối tăm bên ngoài. Trên con đường cách vài mét lại có một ngọn đèn đường mờ ảo, gió lạnh thổi những chiếc lá lung lay trên ngọn cây.
Cách một tấm cửa sổ, cô vẫn có thể cảm nhận được một cơn ớn lạnh vô cớ.
Sydel nhạy bén đánh hơi được điểm bất thường của chuyện này, cô suy nghĩ một lúc rồi khéo léo đáp: “Em vô cùng đau buồn và đồng cảm về tin tức không may của đàn chị Suzuki, nhưng...”
"Giờ em vẫn đang sắp xếp đồ đạc ở ký túc xá. Hôm nay đã muộn quá rồi, có lẽ em không kịp đến dự đám tang của đàn chị. Thật đáng tiếc. “
“Chao ôi,” Bạn thân của Misa thở dài, “Em thực sự không đến à? Chị, chị nghĩ em nên đến dự đám tang của Misa, dù sao...” Cô ấy có vẻ hơi lúng túng, ngập ngừng một hồi vẫn chưa nói xong một câu.
Tay Sydel cầm điện thoại siết chặt, mắt nhìn xuống sàn, giấu đi cảm xúc trong mắt.
Thật kỳ lạ. Có vẻ như người bạn thân này rất muốn cô đến dự đám tang của Suzuki Misa.
Nhưng nếu cô ấy có thể kiểm tra điện thoại của Suzuki Misa, thì chắc chắn sẽ có thể nhìn thấy ghi chú của Suzuki Misa về Sydel——
Đối với Suzuki Misa, cô chỉ là một đàn em có duyên gặp một lần.
Tại sao người bạn thân này nhất quyết muốn cô đi dự đám tang?
Sydel suy nghĩ một lúc rồi lại nói, giọng dịu dàng: “Đàn chị, có phải đàn chị Suzuki còn có điều gì muốn nói với em không? ”
“Không, không, không,” Chị gái bên kia đầu dây nhanh chóng phủ nhận, nhưng sau khi phủ nhận, cô ấy đột nhiên nói: “Thật ra, đúng là chị muốn nói với em một việc, nhưng chị muốn gặp trực tiếp nói với em, nên mới muốn em tham dự tang lễ của Misa.” Đúng lúc cô ấy cũng đang ở địa điểm tổ chức tang lễ của Misa.
“Nếu có việc gấp, chị nói qua điện thoại cũng được.” Sydel nheo mắt, mặt không biểu cảm, nhưng giọng nói dần dần trở nên mềm mại ôn hòa hơn, như thể phân thành hai người khác nhau: “Muộn như vậy, chuyện mà đàn chị muốn nói trực tiếp với em chắc hẳn rất quan trọng.”
“Ừm...” Đàn chị do dự một lát rồi nói: “Đúng là chị có một việc muốn nói với em.”
“Mặc dù em có thể không tin,” Giọng điệu của đàn chị như nghẹn lại và dần dần trầm xuống: “Nhưng cái chếc của Misa không phải là một tai nạn.”
“Cô ấy không phải vô tình chếc vì sự cố.” Khi nói ra lời này, giọng nói của đàn chị tràn đầy sợ hãi, cô ấy nuốt nước bọt, có vẻ vô cùng lo lắng và có chút đau khổ: “Cô ấy bị q/ủy giếc chếc!”
Sydel: “...”
Hóa ra cái chếc của Suzuki Misa còn có uẩn khúc. Nhưng cô không hề ngạc nhiên chút nào khi biết tin này.
Đàn chị cho biết: “Nửa tháng trước, một câu truyện ma bất ngờ xuất hiện tại các thành phố của Nhật Bản. Người ta kể rằng nếu một ngày nào đó, điện thoại của em nhận được cuộc gọi từ số hiện tên của chính em, đó chính là ‘cuộc gọi tử thần’. Nếu em nhận cuộc gọi, lại nghe thấy giọng nói của chính mình phát ra từ đầu dây bên kia——“
“Em sẽ nghe được những lời cuối cùng của mình trước khi chếc.”
“Em là sinh viên trao đổi ngoại quốc mới đến hôm nay, có thể em không biết rằng cách đây vài ngày, một chương trình về các sự kiện siêu nhiên đã đưa tin về việc này, còn mời một thầy trừ tà đến làm lễ. Nhưng thầy trừ tà không hề nhìn thấy bóng dáng con q/ủy đó. Rất nhiều người vẫn đang chỉ trích thầy trừ tà trên mạng, cho rằng ông ta chỉ đang mua danh trục lợi, không có tài năng thực sự ”.
Sydel nghĩ thầm, đúng vậy.
Cô chưa bao giờ gặp một thầy trừ tà hay vị linh mục nào đáng tin cậy. Mấy bậc thầy nắm giữ pháp khí hoặc bùa chú hay tượng, hình như chỉ tồn tại trong phim.
Dù sao thì trên thực tế, Sydel chưa bao giờ gặp.
“Misa nhận được một cuộc gọi như vậy hai ngày trước, nhưng cô ấy không nhận cuộc gọi.”
“Lúc đó chị cũng ở cạnh Misa,” Đàn chị thở dài, “Vậy nên chị đã thấy được cảnh tiếp theo.”
“Misa không nhận cuộc gọi và để nó tự cúp máy. Tuy nhiên, sau đó, điện thoại của cô ấy nhận được một đoạn video. Trong video đó, Misa mặc một bộ đồ thể thao và buộc tóc đuôi ngựa cao, đứng trước cửa một quán cà phê, ở góc video có một đôi chân bé xíu”.
“Sau khi xem video ấy, chị đã rất sợ hãi, nhưng Misa lại nghĩ đó chỉ là một trò đùa và không để tâm. Nhưng hôm nay, cô ấy đã ăn mặc giống hệt trong video và chếc trước cửa quán cà phê... Chị mới biết câu truyện ma đô thị đó là có thật! Nó thực sự sẽ gọi điện thông báo trước về cái chếc của nạn nhân. Ngay cả khi không nhận cuộc gọi, nó sẽ gửi cho nạn nhân video, tin nhắn... Tóm lại, nếu bị ‘nó’ nhắm đến, chỉ có kết cục duy nhất là cái chếc.”
Sydel đứng trước cửa sổ sát đất, trong đôi mắt xanh của cô gái không chút gợn sóng. Nếu như theo lời vị đàn chị này nói thì con q/ủy ấy thực sự khá đáng sợ.
Người nhận cuộc gọi sẽ nghe được những lời cuối cùng của mình trước khi chếc. Nếu đó không phải là một câu truyện ma đô thị được bịa ra để dọa người thì có nghĩa là——
Con q/ủy này tự định ra cái chếc của người bị nó ám theo quy tắc.
Đầu tiên xác định nguyên nhân cái chếc, sau đó mới phát triển quá trình chếc của nạn nhân. Bởi vì nó đã định trước thời gian nạn nhân chếc, không hề có sự sai lệch nào, nên nó mới biết được khi chếc nạn nhân sẽ nói điều gì.”
Thật sự khó hiểu.
Nhưng...tại sao đàn chị này lại muốn nói những điều ấy với cô?
Chẳng lẽ là vì có ý tốt sao? Hơn nữa, giọng điệu của chị gái này cứ như người tiếp theo bị vướng vào sẽ là cô vậy.
Sydel có chút thắc mắc, ngay sau đó cô nghe thấy đàn chị giải đáp nghi vấn của mình.
“Chắc hẳn em đang thắc mắc tại sao chị lại nói với em, một đàn em không thân thiết với Misa, về chuyện này.” Đàn chị cười cay đắng, “Bởi vì có một quy tắc khác trong câu truyện ma này.”
“Người tiếp theo bị con q/ủy đó tìm đến sẽ là chủ nhân của bất kỳ số điện thoại nào trong danh bạ của người đã chếc trước đó.”
“Mà trong điện thoại của Misa chỉ có thông tin liên lạc của em.”
Sydel: “??”
À?
“Cho nên mục tiêu tiếp theo của con q/ủy đó chắc chắn sẽ là em.”
Sydel: “...” Cô nhớ ra rằng vì Suzuki Misa đã đổi điện thoại nên có lẽ cô ấy chỉ kịp trao đổi thông tin liên lạc với cô trước khi bị con q/ủy đó giếc chếc.
Trong giây lát, bầu không khí trong ký túc xá trở nên khó xử. Sydel không nói nên lời nhìn cô gái phản chiếu trên cửa sổ sát đất, trong đôi mắt lạnh lùng xa cách đó lộ ra một thứ cảm xúc hiếm hoi.
Như thể đã quá hiểu cách thế giới này hoạt động.
Sydel lặng lẽ thở dài.
Cô quay lại chiếu tatami, tìm một tư thế thoải mái để ngồi xuống, đồng thời dịu giọng an ủi đàn chị vẫn còn sợ hãi qua điện thoại: “Đừng sợ, nếu tiếp theo nó sẽ đến tìm em, điều đó có nghĩa là chị an toàn.”
“Ngoài ra,” Sydel hỏi: “Giờ vẫn có thể xem được đoạn video mà số điện thoại đó gửi cho đàn chị Suzuki chứ ạ?”
Sau một khoảng thời gian.
Vị đàn chị kia không dám trao đổi thông tin liên lạc với Sydel, cô ấy tìm máy tính, dùng ổ USB chuyển đoạn video từ điện thoại của mình sang điện thoại của Suzuki Misa đã chếc, sau đó dùng điện thoại của Suzuki Misa để gửi cho Sydel.
Nghe cô ấy nói, lúc đó, khoảnh khắc cô ấy thấy đoạn video đã cảm thấy vô cùng khó chịu. Vì vậy, khi Suzuki Misa định xóa nó đi, cô ấy đã bảo Misa gửi video cho mình.
Sydel bấm vào xem.
Sau đó, cô chợt phát hiện ra một việc.
Trong mắt những người bình thường như đàn chị không nhìn thấy ma, đây chỉ là một đoạn video kỳ quái. Đàn chị nói rằng cô ấy nhìn thấy một đôi chân của trẻ em ở góc video.
Nhưng cô ấy cũng chỉ nhìn thấy một đôi chân.
Sydel thì khác. Cô thấy trước khi Suzuki Misa bước tới cửa quán cà phê, một cô bé mặc váy trắng đột nhiên xuất hiện từ trong góc tường.
Cô bé chỉ mới tám chín tuổi, dáng vẻ thanh tú, trông sạch sẽ, đứng chắp tay sau lưng.
Đoạn video chỉ kéo dài khoảng ba mươi giây. Sau khi cô bé mặc váy trắng xuất hiện, một chiếc bình thủy tinh cạnh quán cà phê đột nhiên vỡ tan, các mảnh thủy tinh vương vãi khắp mặt đất. Suzuki Misa có vẻ giật mình ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Video kết thúc ở đây.
Ở khung hình cuối cùng, một bóng người màu trắng bất ngờ xuất hiện phía sau Suzuki Misa đang bối rối.
Cô bé mặc váy trắng lặng lẽ xuất hiện phía sau Suzuki Misa, đặt hai bàn tay nhỏ bé lên lưng cô ấy.
Sydel tắt điện thoại và bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Suzuki Misa không hề vô tình mất mạng. Từ đoạn video, có vẻ như cô bé mặc váy trắng chính là kẻ đã s/át hại cô ấy.
Nhưng thời lượng đoạn video có hạn, không biết liệu trích xuất camera giám sát đoạn đường đó, có thể xem đầy đủ quá trình giếc người của nữ q/ủy không.
Các mảnh thủy tinh từ hốc mắt đâm vào não, cách chếc quá đau đớn.
Nữ q/ủy gần như tra tấn đến chếc Suzuki Misa.
Nữ q/ủy này nhìn chỉ mới tám chín tuổi nhưng cực kỳ độc ác, tiếp theo nó sẽ đến tìm cô.
Sydel nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh, mất vài giây để ổn định tâm trạng.
Sau đó, trước tiên cô cảm ơn đàn chị đã tốt bụng nhắc nhở mình, đàn chị cảm thấy có chút được yêu thương mà vừa mừng vừa lo: “Chị muốn nói trực tiếp với em chỉ vì chuyện này quá khủng khiếp, nhưng nghe có vẻ nực cười, chị sợ em sẽ không tin...”
Đàn chị sợ Sydel không tin, coi lời nhắc nhở như một trò đùa nên muốn nói trực tiếp để bày tỏ sự nghiêm túc của cô ấy. Nhưng cô ấy không ngờ Sydel lại dễ tiếp thu như vậy, không do dự mà tin vào một câu truyện ma có vẻ nực cười.
Điều cô ấy không biết là Sydel không chỉ tin mà còn trực tiếp tìm ra con q/ủy giếc người đó.
Sau khi cảm ơn xong, Sydel đã xóa thông tin liên lạc của những người khác trong điện thoại của mình.
Sau khi làm xong tất cả mọi việc, cô đứng dậy và bắt đầu dọn dẹp phòng, bao gồm cả việc tìm kiếm một số dụng cụ lặt vặt.
Mười phút sau, Sydel phát hiện chiếc đèn pin nhỏ của cô đã bị hỏng.
Cô giơ tay lên xem giờ.
6:54.
Vẫn chưa quá muộn.
Bình thường, có lẽ Sydel sẽ không tùy tiện ra ngoài sau khi trời tối, nhưng hôm nay thì khác.
Tình huống đặc biệt nên cô rời khỏi ký túc xá mà không nghĩ nhiều. Thay vì đi thang máy, Sydel chọn cầu thang bộ. May mắn thay, tầng cô đang ở chỉ là tầng ba, không quá cao, nên nhanh chóng xuống đến tầng 1.
……
Ngoài cổng trường.
Gần trường đại học vốn nên có lượng người qua lại đông đúc vào buổi tối.
Nhưng tối nay, không biết có phải do tin tức về cái chếc của Suzuki Misa đã lan truyền hay không, khu buôn bán và phố ăn vặt cạnh trường không có nhiều người, dòng người đi từng đôi, ba người dần dần tản đi theo thời gian.
Trời tối rồi.
Sydel nhìn sắc trời, tìm một cửa hàng gần trường nhất.
Cô liếc nhìn điện thoại, động tác chợt khựng lại.
Ồ.
Đó có thể coi là một siêu thị nhỏ, nhưng thật trùng hợp, vị trí của nó lại nằm ngay đối diện quán cà phê nơi Suzuki Misa qua đời.
Sydel đứng tại chỗ một lúc, miệng nở nụ cười.
Vốn dĩ cô định ngày mai đến quán cà phê để kiểm tra camera giám sát, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa.
……Mấy phút sau.
Cô rẽ vào một con hẻm và nhanh chóng tìm thấy cửa hàng đó...cùng với quán cà phê đối diện cửa hàng.