BÍ KÍP SINH TỒN TRONG THẾ GIỚI "TRUYỆN LẠ KHẮP NƠI"

Belch hồi tưởng lại sự việc chỉ trong vài phút, trải nghiệm lần này đối với cậu mà nói là một loạt các tình huống gay cấn xảy ra tựa như sóng biển ầm ầm lao tới.

Sau nỗi sợ hãi khi vừa thoát chếc qua đi, cậu còn nảy sinh cảm giác sảng khoái.

Thấy Sydel phớt lờ mình, Belch hơi tủi thân, nhưng trước ánh mắt lạnh lùng của Sydel, cậu vội vàng ngậm miệng và ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Sydel đưa mắt nhìn phía Charlie, nhìn từ trên xuống dưới, dùng lực mạnh hơn một chút, mũi tên trong tay cô vẽ một vết m/áu trên da cổ của người đàn ông.

Nhưng Sydel cũng không ngắt lời Charlie.

Cô nhướng mày, thờ ơ nói: "Nói tiếp đi." Tiếp tục bịa đi, cô thực sự muốn biết Charlie làm thế nào để bao biện cho những việc mình đã làm.

Sydel vẫn còn nhớ như in việc người đàn ông này cầm s/úng trên tay, lợi dụng lúc Belch bị bắt cóc, thừa nước đục thả câu muốn uy hiếp cô.

Tuy rằng cô thích khiêm tốn nhưng không phải là người chịu thiệt mà vẫn nhịn được.

Hiện tại Charlie đã ở trong tay cô, Sydel không còn nhiều kiên nhẫn nên đương nhiên thủ đoạn cũng không nhẹ nhàng cho lắm.

Mặc dù khẩu s/úng vốn thuộc về Charlie, mũi tên cũng của Charlie...

Nhưng có lẽ trước đó giả vờ là một kẻ bắt nạt tồi tệ nên lúc này, Sydel cầm vũ /khí của Charlie chĩa vào anh ta, không những không cảm thấy xấu hổ mà còn có ý chê bai mũi tên không đủ sắc bén.

Trong trận chiến với Vincent, anh ta đã bị ông ta đập tơi tả.

Giờ Charlie chỉ có thể im lặng nghiến răng nghiến lợi, đè nén sự khó chịu trong lòng, nở nụ cười nịnh nọt: “Thề có Chúa, tất cả những gì tôi nói đều xuất phát từ đáy lòng. Tôi chưa bao giờ có ý định làm hại những người vô tội, chỉ là vì tôi nóng lòng muốn đưa Penelope thoát khỏi nơi nguy hiểm này. Dù sao vị hôn thê của tôi cũng là một người phụ nữ yếu đuối… Là một người chồng, tôi phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của gia đình mình…”

"Anh đang nói nhảm cái gì vậy?" Belch ở bên cạnh nghe không nhịn được chen lời phá đám: "Vị hôn thê của anh đánh nhau còn giỏi hơn cả anh. Tôi nghĩ chị ấy mới là người nên lo lắng cho anh mới đúng."

Charlie: "..." Thằng ranh này, tao ghim mày rồi nhá.

Sydel nghe thấy những lời phá đám của Belch.

Cô gái khẽ chế nhạo, hơi giơ tay cầm mũi tên lên rời khỏi cổ Charlie, thong thả xoay mũi tên mảnh dài giữa những ngón tay trắng nõn, cô nghịch nó một lúc, nghiêng đầu ra vẻ suy nghĩ, sau đó đột nhiên cười nói: “Thằng bé bảo anh đang nói dối, anh có nghe thấy không?”

Dù không có mũi tên đe dọa chĩa vào người, Charlie cũng không dám đứng dậy.

Theo anh ta thấy, Belch cũng không hề đơn giản. Trông nó có vẻ dễ dãi vô hại, nhưng lại có thể lẻn vào hang ổ của kẻ sát nhân, lặng lẽ chờ cơ hội ra tay... và điều quan trọng nhất là khi ở cùng Belch, anh ta luôn giả vờ thành thật, sau khi trốn thoát khỏi bảo tàng sáp, Charlie mới lật mặt, quay lại muốn kề con d/ao rựa mà anh ta vô tình nhặt được vào cổ Belch.

Kết quả anh ta quay người lại, vừa giơ d/ao lên đã thấy Belch đồng thời giơ cung tên trong tay lên. Ánh mắt cậu thiếu niên toàn thân dính đầy sáp lạnh lùng, chĩa vũ /khí về phía anh ta.

Nhìn đi, cậu ta đâu có giống một thằng bé mười sáu mười bảy tuổi ở điểm nào.

Về phần chị gái cậu ta...thì càng khỏi phải nói.

Có thể thuần hóa được thằng bé giỏi giả vờ, thực chất lại rất tàn nhẫn này trở nên ngoan ngoãn và yên tĩnh tựa chim cút.

Một cái liếc mắt cũng đủ khiến chân Belch bắt đầu run rẩy.

Charlie không biết rằng tay chân run rẩy là trạng thái bình thường của Belch khi ở cùng Sydel. Nhưng giờ anh ta không muốn nghĩ tiếp nữa, không giành được dây curoa, anh ta tự nhận mình không thể đánh bại hai chị em nhà này, biết rõ tình hình hiện tại, nên cúi đầu cầu xin sự thương xót.

Lúc này, trước câu hỏi có vẻ ôn hòa của Sydel, Charlie không dám lơ là. Đầu óc anh ta nhanh chóng hoạt động, cố gắng tìm ra một lời giải thích hợp lý để giải đáp sự nghi ngờ của hai người trước mặt.

Nhưng trước khi anh ta kịp trả lời.

Nói chính xác hơn là cô gái không cho anh ta thời gian để trả lời.

Sydel xoay mũi tên trong tay vài lần, cô vốn chỉ tiện mồm hỏi một câu, thấy Charlie không trả lời ngay được, cũng chỉ thản nhiên mỉm cười, cầm chắc mũi tên trong tay.

Khoảnh khắc tiếp theo, đầu mũi tên hình tam giác màu bạc đâm mạnh vào giữa vai và cổ Charlie. Cùng với tiếng hét và tiếng mắng chửi vì đau đớn của anh ta, m/áu thấm đẫm lớp áo trong màu trắng, trộn lẫn với nước mưa nhanh chóng vấy bẩn một nửa cơ thể người đàn ông..

"Đệch……"

Charlie cau mày, nghiến chặt răng, trong mắt đầy tức giận, ngẩng đầu nói: "Tôi chỉ muốn sống. Tôi có thể nói cho hai người những gì tôi đã trải qua..."

Chẳng phải mấy người cũng đang làm điều này sao? Làm hại người khác chỉ vì để cho mình một con đường sống… Anh ta không nghĩ mình đã làm gì sai.

Nhưng Sydel phớt lờ anh ta.

Cô gái nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng lười biếng, cô rút đầu mũi tên cắm vào da thịt Charlie ra. Đầu mũi tên hình tam giác màu bạc sáng bóng dính đầy m/áu, dí vào giữa trán Charlie.

M/áu chảy tong tỏng, thậm chí Charlie còn nhìn thấy những giọt m/áu từ cơ thể mình trượt xuống chóp mũi.

Sydel nghiêng đầu, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi từ từ đưa đầu mũi tên đến vị trí thái dương.

Xúc cảm lạnh lẽo và sắc bén của đầu mũi tên từ từ di chuyển trên làn da.

Cô gái tóc vàng mỉm cười với anh ta mà không hề lộ ác ý hay thứ cảm xúc nào khác.

“Anh nói tiếp đi,” Cô nhẹ nhàng nói, giọng điệu hình như còn có chút vui sướng.

Sau đó, cô quay lại hỏi cậu bé bên cạnh: "Lần sau, đâm vào đây nhé?”

Đầu mũi tên chĩa thẳng vào thái dương Charlie.

Belch: "...?" Cậu nhìn lại với vẻ kinh hãi và bối rối.

Tại sao lại hỏi cậu điều đó?! Trông cậu giống người có thể đưa ra lựa chọn cho việc này sao… Hơn nữa nói thế thật sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm chị em họ là những kẻ s/át nhân biến thái có sở thích tra/ tấn người khác đấy!

Thân thể Charlie khẽ run lên. Ngoài trò chơi thảm/ sát của gia tộc, lần đầu tiên anh ta nảy sinh cảm giác sợ hãi tột độ. Anh ta há miệng, một tiếng sấm vang lên, tia sét sáng chói chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông.

"Đừng, đừng giếc tôi..." Cuối cùng anh ta không nhịn nổi nữa, ngã xuống, hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: "Tôi sẽ khai hết..."

Charlie nhắm chặt mắt lại vì đau đớn, yết hầu khẽ cử động. Một lúc sau, người đàn ông hạ giọng bắt đầu kể về lai lịch xuất thân của mình.

“Tôi xuất thân từ một gia đình giàu có, đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh các thể loại board game. Gia tộc chúng tôi đã kiếm bộn tiền nhờ việc in bài poker từ Thế chiến thứ hai và cho đến nay, chúng tôi vẫn đang kiếm được rất nhiều của cải từ loại hình trò chơi này. Nhưng vì gia tộc của tôi giàu lên từ "game" nên chúng tôi...có một truyền thống."

"Nếu một người ngoài muốn gia nhập vào gia tộc đều phải chơi một trò chơi. Họ phải rút một tấm thẻ từ một chiếc hộp đen nhỏ trước đám cưới”.

“Hộp đen đó chứa hàng chục tấm thẻ, mỗi tấm tương ứng với một trò chơi.”

"Nội dung trò chơi trong tấm thẻ có tốt có xấu, nhưng chỉ cần bọn họ hoàn thành trò chơi, bọn họ có thể gia nhập vào gia tộc, trở thành một người thành viên trong chúng tôi."

“Và vợ tôi, Penelope, đã rút ra tấm thẻ tệ nhất trong hộp đen trước khi kết hôn.”

"Trốn tìm."

Charlie cười tự giễu. Anh ta chậm rãi nuốt nước bọt, ngước nhìn Sydel và Belch. “Trò chơi này là để người ngoài chơi trốn tìm với tất cả thành viên trong gia tộc ở nhà cũ của nhà tôi.”

"Thời hạn là từ 12 giờ đêm hôm nay đến trước khi mặt trời mọc vào ngày mai."

“Trong khoảng thời gian đó, Penelope phải trốn trong căn nhà cũ, mọi người trong gia đình tôi sẽ đi tìm người đang trốn…”

Anh ta im lặng.

Một lúc lâu sau, anh ta mới tiếp tục: "Sau đó, nếu tìm thấy Penelope, họ sẽ giếc cô ấy để hiến tế cho quỷ dữ."

"Vậy nếu thời hạn đã trôi qua mà Penelope vẫn chưa bị tìm thấy thì sao?"

Charlie nheo mắt và lắc đầu: "Không ai biết điều gì sẽ xảy ra nếu hết thời hạn."

“Bởi vì trước đây những người rút phải tấm thẻ đó đều chếc dưới tay tôi và thành viên trong gia tộc tôi.”

Belch không nhịn được hỏi: "Tại sao gia tộc của anh lại có truyền thống kỳ lạ như vậy?"

Charlie nói: “Nghe nói ông cố của tôi từng chỉ là một thủy thủ. Trong một lần ra biển, ông ấy đã gặp một quý ông bí ẩn. Sau khi cá cược với ngài Le bel bí ẩn, ông cố của tôi đã thắng, vì vậy ngài Le bel đã tặng ông cố một chiếc hộp đen, nói rằng hộp đen có thể bảo vệ tài lộc của gia đình tôi ”.

"Kể từ đó, cuộc đời của ông cố luôn thuạn buồm xuôi gió, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, tích lũy cho đến nay, gia tộc của chúng tôi đã có vô số của cải."

"Nhưng cái giá phải trả là chúng tôi phải vĩnh viễn đảm bảo với ông ta."

"Mọi thành viên mới đều phải thông qua sự cho phép của ngài Le bel mới được gia nhập vào gia tộc, tận hưởng sự giàu có mà ông ta đã ban cho chúng tôi."

"Cho nên, người ngoài đều phải chơi rút thẻ. Những người rút được thẻ tốt có thể thuận lợi gia nhập. Những người rút thẻ xấu chỉ có thể bị hiến tế coi như thù lao cho ngài Le bel vì đã bảo hộ gia đình chúng tôi."

“Mà thẻ xấu,” anh ta cười khổ, “chỉ có cái thẻ ‘Trốn Tìm’ đó thôi.”

Sydel: "..." Cô rơi vào im lặng.

Có vẻ như vận may của Penelope thực sự rất tệ. Ngay trước khi gả vào một gia đình giàu có, cô ấy lại rút phải tấm thẻ xấu duy nhất trong số hàng chục tấm thẻ.

“Người nhà của tôi sẽ giếc Penelope,” Charlie đau đớn nhắm mắt lại, “Nhưng tôi thề, tôi yêu cô ấy, và tôi không thể sống mà không có cô ấy…”

“Ban đầu tôi không định kết hôn với cô ấy, nhưng Penelope không thể chấp nhận chung sống với tôi cả đời mà không có danh phận. Vì vậy, tôi chỉ có thể nói với cô ấy chuyện đó, và cố thuyết phục gia đình tôi để cô ấy rút thẻ trước một ngày."

“Ai mà ngờ được, cô ấy lại rút phải tấm thẻ Trốn Tìm.”

Belch lại không nhịn được: "Anh và người nhà anh chưa được phổ cập giáo dục hả? Anh không thấy câu chuyện cổ hủ về ma quỷ bảo vệ vận mệnh ấy rất buồn cười sao?!"

Mặc dù chưa bao giờ nghe giảng nhưng Belch, người đã đi học nghiêm túc hơn mười năm, vẫn phải bật ra câu hỏi với vẻ không thể tin nổi.

Cậu không thể tin được một nhà tài phiệt lớn nằm trong danh sách những người giàu nhất nước Mỹ lại tin vào những lời lố bịch nực cười như vậy.

Sydel liếc nhìn cậu, Belch ngay lập tức im lặng.

Charlie cười lạnh: “Tôi cũng không tin những lời lố bịch ấy, mặc dù lúc nào họ cũng bảo rằng không thể trái lời ngài Le bel, nếu không sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp. Nhưng trên đời không thể có ma quỷ được!”

“Nhưng gia đình tôi sẽ không tin,” anh ta thở dài, “Hơn nữa, không giấu gì hai người, tôi… cũng đã từng tham gia vào những vụ thảm/ sát đó. Gia tộc của tôi có mấy chục nhân khẩu, và luôn có một số người không may mắn rút phải thẻ xấu.

Nhưng giờ đây, nạn nhân đã trở thành vợ anh ta, Charlie không thể chấp nhận điều đó vì liên quan đến lợi ích của mình.

Trong những đêm thảm/ sát trước đây, thực ra, anh ta còn rất hưởng thụ nữa.

Nhưng đương nhiên không thể nói ra những lời như vậy. Charlie ho hai tiếng rồi nói: “Ban đầu tôi định mua một cô gái có hình dáng cơ thể và màu tóc giống Penelope, và rất dễ để tìm thấy người phù hợp ở chợ đen...”

Anh ta không dám giấu nữa, khô khan nói: “Tôi tốn rất nhiều tiền, người bán rất nhanh đã tìm được một cô gái đáp ứng đủ điều kiện cho tôi. Chỉ là địa điểm giao dịch ở một thị trấn hẻo lánh. Tôi thoát khỏi sự theo dõi của người nhà, nói dối họ rằng tôi đưa Penelope đi hẹn hò lần cuối, thực ra là cùng cô ấy đi đón người..."

“Tôi định giếc chếc cô gái đó, sau đấy để Penelope đổi quần áo với cô ta, trước 12 giờ đêm, tôi sẽ quay lại nhà cũ, sắp xếp hiện trường.... Trong lúc chơi trốn tìm, phải tắt hết tất cả các các thiết bị giám sát, đó cũng là thời cơ để tôi ngụy tạo mọi việc. Tôi có thể phá hủy khuôn mặt cô gái, rồi treo thi thể cô ta lên trần nhà, hoặc treo lên quạt trần....tóm lại là bất cứ xó xỉnh nào có thể treo xác lên. Trươcd khi trò chơi bắt đầu, lắp đặt thiết bị để phá công tắc điện...”

“Trong bóng tối, tôi hoàn toàn có thể ngụy tạo hiện trường Penelope bị giếc, ngã xuống cầu thang và mặt bị biến dạng.”

“Nhưng anh vẫn chưa đón được cô gái từ tay kẻ buôn người đó.” Sydel thản nhiên lên tiếng.

Charlie đơ ra, sau vài giây, anh ta gật đầu, thẫn thờ đáp: “Quả thực là tôi chưa lấy được hàng từ tay bọn buôn người.”

Vẫn chưa đến được thị trấn kia thì mưa bão càng lúc càng lớn, đất đá đã chặn đứng con đường phía trước, Charlie và Penelope chỉ đành quay lại, định xem trong thành phố có thể tìm được một cô gái phù hợp không...Nhưng không ngờ, đường quay lại cũng bị chặn.

Sau khi Charlie giải thích xong, Belch hoảng hốt đến đờ đẫn.

Hóa ra là vậy, thế thì...cô gái trong cốp xe anh ta tới từ đâu?

Bình luận

Truyện đang đọc