BIẾT VỊ KÝ

Mã giáo tập tiếp nhận bài thi, thấy công tử không có ý tứ rời đi mới tới tiểu cô nương vừa rồi bộ dáng lanh lợi đáng yêu, thông minh còn tưởng rằng công tử tuy túc trí đa mưu, nói năng già dặn nhưng dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi. Chắc đối với Lâm Tiểu Trúc có ý cho nên mới vì nàng mà thay đổi quy củ còn vì nàng mà tới đây. Nghĩ như vậy, hắn liền có chút không thoải mái. Vì một nữ nhân mà thay đổi nguyên tắc, quy củ là hành động không khôn ngoan, đối với một hạ nhân mà động tâm là không rõ. Công tử từ khi nào lại là người hành động không rõ ràng lại không khôn ngoan như thế chứ.

Trong lòng nghĩ như vậy, hắn liền cầm lấy bài thi của Lâm Tiểu Trúc đọc chăm chú.

Vừa nhìn thấy, dù trong lòng có chút thành kiến với Lâm Tiểu Trúc thì hắn không thể không thừa nhận chữ của nàng rất khá, xinh đẹp phiêu dật, người vừa luyện chữ được một tháng mà có thể viết được như thế thì đúng là thiên phú dị bẩm. Giấy thi lại sạch sẽ, nhìn thấy cũng thoải mái, không như bài thi của những người khác, gạch sửa bôi xóa lung tung, mực dính lem nhem. Nội dung trả lời cũng rất chi tiết, trật tự rõ ràng. . .

Mã giáo tập híp mắt đưa bài thi ra xa để nhìn chữ cho rõ hơn, đọc xong bài thi thì không khỏi ngạc nhiên “ ah “ lên một tiếng rồi ngẩng đầu, hai mắt bừng sáng nhìn Lâm Tiểu Trúc, khiến nàng giật mình, hoảng sợ

“Làm sao vậy?” Du giáo tập không nhịn được nữa, giành lấy bài thi từ tay Mã giáo tập. Lúc Mã giáo tập cầm bài thi của Lâm Tiểu Trúc lên, hắn thấy trên mặt giấy chữ viết chi chít chứ không như mình nghĩ ban đầu, nàng chỉ là đáp qua loa. Hơn nữa nhìn bộ dáng của Mã giáo tập, hắn càng muốn biết tiểu cô nương kia đã viết gì mà khiến cho Mã giáo tập kinh ngạc như vậy.

“ Lọ thứ năm : hàm, hương, cam, tiên, là do dâu ngọt và muối tạo thành, còn có dầu vừng, hoa tiêu. Lọ thứ nhất có hương vị của rau cải, hình như là dùng nước rau cải và muối làm thành. . . “ Du giáo tập càng đọc càng kinh ngạc, cũng ngẩng đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc, hai mắt bừng sáng y như Mã giáo tập, như muốn nhìn xem tiểu cô nương trước mặt có phải do yêu quái biến thành. Chỉ dùng chiếc đũa chấm một cái liền có thể nói rõ từng loại nguyên liệu cùng phương pháp chế biến. . . cái này, quá mức khủng bố ah.

Nhìn tiểu cô nương xinh đẹp, đánh yêu vẫn lẳng lặng đứng yên đó, mở to mắt chờ đợi bọn họ, hắn lại nhịn không được mà nhìn xuống, còn không tự chủ mà cao giọng đọc “ lọ thứ mười ba : vị thơm ngọt, có hương vị của lá đào. Lọ thứ mười bảy : làm từ gạo nếp, hoạt thuận cam hương. . . “

“Khụ khụ khụ. . .” Thái quản sự vừa nghe thấy không ổn, vội chạy tới nhắc nhở Du giáo tập. Đây là cuộc thi, lát nữa còn phải dùng nó để kiểm tra người khác, ngươi đứng đây đọc to đáp án như vậy thì phải làm sao ?

“Khụ khụ. . .” Bị nhắc nhở, Du giáo tập rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, vội vàng câm miệng, không ngờ vội quá làm cho hắn bị sặc, ho khan một tràng.

Viên Thiên Dã nghe Du giáp tập đọc cũng liếc nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái, ánh mắt như hồ sâu không đáy, làm cho người ta không thấy được cảm xúc của hắn. Sau đó Viên Thiên Dã chậm rãi xoay người đi lên đài cao ngồi xuống, nơi này cách trù nghệ ban không xa, xem ra là chuẩn bị để hắn xem cuộc thi ở chỗ này.

Mã Giáo tập lấy lại bài thi trong tay Du giáp tập, híp mắt, từ chối cho ý kiến, rồi lại tiếp tục xem bài thi của người khác. Kinh ngạc qua đi, hắn cảm thấy mình nên suy nghĩ cẩn thận. Công tử là người rất thích mỹ thực, ham mê ăn uống cũng có yêu cầu với đồ ăn rất cao, vì thế mà rất am hiểu về ẩm thực. Hắn lại cả ngày ở trong sơn trang, nếu hắn thực thích tiểu cô nương kia, đem mỹ thực của mình thưởng cho nàng còn nói cho nàng biết cách chế biến thì nàng giải được bài thi cũng là bình thường. Dù sao những nam hài, nữ tử được mua về đây cũng không có ai ngu ngốc cả. Ăn qua cái gì, còn không biết hương vị của nó sao ?

“Lão Mã, lão Mã. . .” Du giáo tập thấy Mã giáo tập như vậy thì cò chút nóng nảy.

Bài thi xuất sắc như vậy, tài năng tương lai như thế, không thể vì nàng la nữ nhân, vóc dáng lại nhỏ bé mà đối xử lạnh lùng với nàng nha. Công tử nhìn như không thèm để ý, ngồi yên tĩnh một chỗ nhưng vừa rồi hắn đã tự mình tới đây xem xét nha, có thể thấy được công tử cũng nhìn ra tiểu cô nương này thích hợp học nấu ăn, mới coi trọng như vậy

“Ta biết, ta biết. Dù sao cũng phải xem hết các bài thi khác rồi mới tuyên bố chứ “ Mã giáo tập khó chịu liếc Du giáp tập một cái, sau đó đem những bài thi khác nhét vào tay hắn “ ta xem xong rồi, ngươi mau xem đi “

Công tử ở bên kia nhìn chằm chằm, cũng không thể qua loa. Du giáo tập liền chăm chú đọc. Trả lời chính xác còn giải thích rõ ràng mới chứng tỏ người đó có vị giác mẫn cảm, như thế mới có thể là một đầu bếp tốt được.

Mã giáo tập lúc này mới tuyên bố “ trong đám này, Lâm Tiểu Trúc thông qua “. Tuyên bố xong liền nhìn Lâm Tiểu Trúc, muốn xem tiểu cô nương nghe xong sẽ lộ ra vẻ áy náy hay là đắc ý đưa tình nhìn công tử.

“A, thật tốt quá!” Chu Ngọc Xuân và Chu Nhị Ny nghe Lâm Tiểu Trúc được thông qua liền reo lên vui mừng. Nàng có thể thì bọn họ cũng có hi vọng, điều này chứng tỏ không phải chỉ nam sinh mới được học nấu ăn.

Thôn qua là đương nhiên, không thông qua mới là lạ ah, Lâm Tiểu Trúc chỉ mỉm cười thản nhiên. Nàng tuy tệ nhưng lúc trước ở Thanh Khê trấn đã bị lão đầu nhi kai kiểm tra qua. Lúc đó nàng cũng chỉ dựa vào đầu lưỡi của mình mà phân biệt từ loại gia vị rồi miêu tả cặn kẽ, khi đó người có kiến thức ẩm thực như hắn còn khen nàng nha. Cho nên nàng không có gì phải áy náy, nếu có thì phải là Mã giáo tập có thành kiến, cố ý làm khó dễ nàng nha.

Thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn bình thản, cũng không hề nhìn về phía công tử, Mã giáo tập thầm nghĩ : chẳng lẽ mình đoán sai ? nàng thực sự là tự mình nếm được ? quay sang nhìn công tử thì thấy hắn đang dùng cặp mắt xinh đẹp như bảo thạch nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, Mã giáo tập lại suy nghĩ : hay là công tử thích tiểu cô nương này mà nàng thì lại ngây thơ không biết ?

Nghĩ nghĩ, Mã giáo tập cảm thấy thái độ công tử đã như thế thì trù nghệ ban nhất định phải có mấy nữ học trò, liền đi qua phía Viên Thiên Dã, thi lễ nói 'công tử, lão Mã cảm thấy để nữ hài tử ghi danh vào trù nghệ ban, chiếm lấy vị trí của các nam sinh hình như không ổn lắm, chi bằng cho trù nghệ ba tăng thêm ba người, biến thành mười lăm, ngài thấy thế nào ? “

“ Được, cứ làm vậy đi “ bộ dáng Viên Thiên Dã như là sao cũng được.

Cuộc thi lại tiếp tục, có Viên Thiên Dã giám sát, Mã giáo tập cũng không cố ý khó xử đám con gái khác. Mà mấy nữ tử dù sao cũng tinh tế hơn các nam sinh, cho nên việc nếm hương vị chiếm được ưu thế hơn, cho nên Chu Ngọc Xuân, Tô Tiểu Thư,Ngô Thái Vân, còn có một người tên Lê Thu Vũ đều được thông qua.

Du giáo tập đọc tên ba mươi người thông qua cuộc kiểm tra đầu tiên, trong đó có Ngô Bình Cương và Hạ Sơn, Lâm Tiểu Trúc rất cao hứng. Có thể học nấu cùng Hạ Sơn thật tốt, thiếu niên kia tuy trầm mặc nhưng thực lòng quan tâm nàng.

Tiếp theo Mã giáo tập lên tiếng “ kế tiếp la cuộc khảo nghiệm thứ hai :chước công. Cũng năm người một tổ, trong hai mươi tiếng đếm, sẽ xem trình độ và tốc độ, số lượng nhiều thì thắng “

Vừa dứt lời, Triệu Hổ đã đem năm cái nồi có tay cầm bằng sắt, còn Lý Duy Trụ thì đem ra một thùng gỗ chứa đầy cát, sau đó chia đều ra năm cái nồi. Sau đó tiến lên làm mẫu, hắn bốc một nắm cát, dùng sức ném lên, làm cho hạt cát bay lên không trung rồi lại dùng nối tiếp lấy, lặp lại nhiều lần nhưng hắn làm rất tự nhiên, một hát cát trong nồi cũng không rơi ra ngoài.

Lâm Tiểu Trúc vừa nhìn thấy thì chạnh lòng. Nàng rốt cuộc biết vì sao Viên Thiên Dã nói con gái không thích hợp học nấu ăn, cũng biết vì sao đầu bếp đa phần là nam.

Không có khí lực, không cầm nổi cái muôi để xào rau thì trình độ cao tới đâu cũng chẳng ích gì. Ở Thanh Khê trấn, vì nàng bộ dạng gầy yếu, khí lực không bao nhiêu nên lão đầu nhi cũng không bắt nàng phải đảo thức ăn trong nồi, bận rộn nên nàng cũng quên đi vấn đề này.

Ai, chậm đã, chậm đã. . . trong đầu linh quang lóe lên, bỗng nhiên nhớ tới “ hình phạt “ của Viên Thiên Dã. Đầu tiên hắn bắt nàng dọn rửa nhà vệ sinh, sau đó thì múc nước đổ đầy mấy cái bồn, chẳng lẽ là vì biết nàng sắp đối mặt với cuộc thi này nên cho nàng cơ hội luyện lực tay.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Viên Thiên Dã, đối diện với ánh mắt đen như hắc ngọc của hắn,cảm nhận được một tia lo lắng trong đó, làm như sợ nàng không qua nổi cuộc thi. Lâm Tiểu Trúc thu hồi ánh mắt, nếu hắn thực muốn cho nàng học nấu ăn thì nói một tiếng là xong, Mã giáo tập dám làm trái ý hắn sao, lo lắng có tác dụng gì chứ ?

Bình luận

Truyện đang đọc