BIẾT VỊ KÝ

Mã Giáo Tập nghe xong, từ chối cho ý kiến, quay đầu hỏi Chu Hòe!” Ngươi thấy thế nào?”

Chu Hòe bị Mã giáo tập nhìn chằm chằm, đỏ mặt, cúi đầu, thấp giọng nói “hai tổ bọn họ đều có người dẫn đầu, phân công có vẻ hợp lý”

Mã Giáo Tập gật gật đầu, liếc mắt nhìn mọi người, biểu tình nghiêm túc ”muốn làm ra một món ăn, phải trả qua nhiều quá trình: rửa, cắt, nấu. . . một người cũng không thể hoàn thành được. Ở những phòng bếp lớn, có người chuyên rửa rau, có người chuyên cắt đồ hay trình bày thức ăn, có người chuyên nấu ăn. Món ăn làm xong, còn cần người giới thiệu, như vậy mỗi một món ăn đến được miệng thực khách đều là kết quả cố gắng của nhiều người. Cho nên trong phòng bếp, việc phân công công việc, sự hợp tác của tập thể rất quan trọng. Tổ ba sở dĩ đứng đầu, không phải chỉ vì bọn họ có nữ tử chiếm đa số, mà như lời Lâm Tiểu Trúc vừa nói: đoàn kết hợp tác, cùng nhau cố gắng. Đây là điều đầu tiên ta muốn nói với mọi người trong hôm nay”

Thấy mọi người như đang suy nghĩ, hắn lại hỏi “vừa rồi khi cắt củ cải, các ngươi gặp phải khó khan gì?” nói xong lại điểm danh vài người

“Nghĩ rằng cắt củ cải rất dễ và nhanh, nào ngờ lại khó”

“Trứng gà rất khó lột cũng khó cắt nữa, không biết tổ ba làm thế nào mà cắt được”

Mấy người kia vội đáp, có điều nói qua nói lại cũng chỉ tập trung vào ba loại nguyên liệu nấu ăn.

Hạ Sơn bị điểm danh cũng chỉ ngắn gọn một câu “đao không đủ bén”

“Xì”, Chu Ngọc Xuân nhịn không được tránh ở sau Lâm Tiểu Trúc bật cười

Mã giáo tập nhìn Hạ Sơn, tươi cười nói “đúng vậy, đao không đủ bén” nói xong lại bày ra biểu tình nghiêm túc “đây cũng là điều ta muốn nói. Đao là dụng cụ rất quan trọng đối với đầu bếp. Cho dù ngươi đao công lợi hại nhưng đao không sắc bén, cũng không thể thi triển công phu. Cho nên tiếp theo là yêu cầu mọi người mài dao của mình cho thật bén, sau này ta sẽ thường xuyên kiểm tra. Đây cũng là điều thứ hai ta muốn nói hôm nay”

“Thứ ba, chính là phương pháp. Có người sẽ cho là không đúng, chẳng phải chỉ là cắt thứ ăn thôi sao, luyện thêm mấy lần thì có thể làm tốt thôi, quen tay hay việc mà. Nghĩ vậy là sai rồi. Tổ ba vì sao có thể lột vỏ trứng gà dễ dàng, cũng cắt rất chỉnh tề. Đó là do dùng đúng cách. Mỗi một loại nguyên liệu nấu ăn đều có đặc tính riêng, phải căn cứ vào đó mà đưa ra phương pháp thích hợp, như vậy mới đạt được hiệu quả mà các ngươi muốn”

Nói xong hắn cầm một củ cải “nguyên liệu nấu ăn giống nhau, chúng ta còn có nhiều phương pháp xử lý như cắt, bào, băm nhuyễn. . . chỉ riêng cắt thì cũng chia làm cắt thẳng, cắt tròn, cắt ngang, cắt miếng, cắt sợi. . .”

Nói xong hắn cầm đao vung lên, đao pháp loang loáng, làm cho người ta không nhìn rõ, trong nháy mắt đã cắt xong một cái củ cải mà sợi củ cải trên thớt nhỏ như sợi tóc lại đều tăm tắp, dựa vào mắt thường không thể phân biệt được sự lớn nhỏ khác nhau.

Mọi người đều nhịn không được mà bật lên tiếng than sợ hãi. Lâm Tiểu Trúc thì hai mắt sáng như đèn. Đây chính là cái nàng muốn học ah. Mấy đứa nhỏ khác có thể không để ý nhưng nàng lại biết rằng đao công rất quan trọng. Giống như hôm nàng ở Thanh Khê trấn làm món lưu can tiêm vậy, nếu gan không được cắt thành những miếng giống nhau thì sao có thể làm ra hương vị ngon như vậy, nếu cắt dày quá sẽ bị cứng, mỏng quá thì bị nhừ, sao mà ăn ngon được. Cũng nhờ kiếp trước nàng thích nấu ăn, cũng có chút bản lĩnh cầm dao, nếu không thì không làm được rồi.

“Vừa rồi ta biểu diễn cho mọi người xem, chính là cắt thẳng” nói xong hắn cầm lấy một cái trứng gà, nhẹ nhàng bóc vỏ “chỉ cần đem trứng ngâm trong nước lạnh một lát là có thể lột vỏ dễ dàng”

Hắn đặt trứng gà lên thớt, tay cầm đao hơi dùng sức một chút, trứng gà đã biến thành hai cánh hoa, trơn nhẵn chỉnh tề

Lâm Tiểu Trúc thật là cảm khái. Làm bất cứ chuyện gì, đều phải chú ý phương pháp. Tuy nàng biết chút bí quyết nhưng có thể cắt được trứng gà thật tốt cũng rất phiền toái. Phương pháp của Mã giáo tập mới chính là bản lĩnh thực sự.

“Lâm Tiểu Trúc.” Mã giáo tập bỗng nhiên kêu lên.

“Dạ” Lâm Tiểu Trúc sửng sốt, vội đáp lại.

Mã giáo tập đặt một khối thịt heo lên thớt, chỉ tay nói “ngươi, cắt thịt đi”

“Dạ” Lâm Tiểu Trúc không phản đối, nhận đao Mão giáo tập đưa cho. Đao này khác hẳn cái hắn vừa phát cho bọn họ, bóng lưỡng, sắc bén.

Quả nhiên, Mã giáo tập nói “đây là đao của ta, cho ngươi mượn dùng một chút, miễn cho cắt không được lại nói là đao không sắc bén”

Bị trêu chọc, Hạ Sơn dù luôn không có biểu tình gì cũng hiếm khi bị đỏ mặt.

Đao bén là tốt rồi. Lâm Tiểu Trúc nhận đao, bắt đầu cắt thịt. Đao này quả thực sắc bén, nhẹ nhàng cắt xuống, thịt liền tự động tách ra, so với đao vừa rồi nàng dùng, tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Lâm Tiểu Trúc cũng không nôn nóng, động tác trầm ổn, cố tập trung vào chất lượng, miệng thịt cắt ra có độ đồng đều, dù vậy chưa đầy nửa nén nhang cũng đã cắt xong miếng thịt. Nàng buông đao, lui về sai vài bước

Mã giáo tập đi lên, cầm lấy miếng thịt nhìn nhìn, không nói gì mà quay sang bảo mọi người “ các ngươi đến xem thử đi “

Mọi người thay nhau đến gần nhìn thử

“ Dương Vũ, ngươi thấy Lâm Tiểu Trúc cắt thế nào ? “ Mã giáo tập lại điểm danh.

Dương Vũ gật gật đầu: “Tốt lắm.”

Mã giáo tập tiếp tục hỏi vài người khác.

“Rất mỏng, mỗi một miếng đều giống nhau “. Vừa rồi mọi người cũng đã cắt thịt heo, tuy thời gian gấp gáp nhưng cắt được như Lâm Tiểu Trúc thì không dễ gì. Mọi người cũng không dám chê bai, tất cả đều khen ngợi, cả Ngô Thái Vân cũng vậy.

Mã giáo tập lại quay sang hỏi Lâm Tiểu Trúc “ Lâm Tiểu Trúc, thịt này ngươi cắt đã hài lòng chưa ? “

“ Ta cảm thấy mình còn có thể hơn nữa “ Lâm Tiểu Trúc không chút khiêm tốn đáp. Nàng không nhận mình làm kém cũng cảm thấy không cần khiêm tốn để hạ thấp bản thân.

“ Còn có thể ? “ Mã giáo tập trào phúng hỏi lại “ cắt như vậy mà dám nói vẫn còn có thể sao ? “

Nhìn nụ cười của hắn, Lâm Tiểu Trúc bỗng nhiên thấy tức giận “ không có ai hướng dẫn, tất cả đều dựa vào bản thân, ở tuổi ta có thể cắt được như vậy, ta đúng là thấy mình vẫn còn có thể. Trình độ như vậy đúng là không thể so sánh với người đã luyện đao công nhiều năm như ngài nhưng ta nói ta còn có thể, cũng không đến nỗi bị Mã giáo tập mỉa mai như thế “

Nàng luôn không thích tranh chấp với người khác, cũng không muốn làm lớn chuyện, hơn nữa tranh luận với lão sư là việc cực kỳ không lễ phép. Vả lại hôm nay là ngày đầu gia nhập tập thể mới, có nhiều người mới gặp lần đầu, nàng cũng mong lưu lại ấn tượng tốt với bọn họ để sau này trong lúc học tập hay làm việc chung cũng thoải mái hơn. Nhưng hôm nay, Mã giáo tập không chỉ một hai mà đã ba lần chống đối nàng. Nàng lại không phải người dễ để cho người khác khinh bỉ, trào phúng, cho nên lửa giận vẫn cố nén trong lòng rốt cuộc cũng phát tác.

Mã giáo tập trầm mặt “ mỉa mai ? ta cứ mỉa mai đó. Ta nói cho ngươi biết, ngươi cắt vậy là không đúng, không đúng chút còn không đúng ở đâu thì tự ngươi nghĩ đi, nghĩ xong rồi hãy đến chỗ ta học đao công “

Đây chính là trả đũa a. Lâm Tiểu Trúc tức giận xung thiên, đang muốn nói thêm vài câu thì Tô Tiểu Thư ở phía sau đã kéo nàng lại rồi nói “ Mã giáo tập, chúng ta vì không biết nên mới đến học chỗ ngài, nếu có thể tự mình nghĩ ra thì có lẽ công tử đã không để ngài đến đây làm giáo tập, chỉ cần để chúng ta tự nghĩ là được rồi. Nói thật, tuy chỉ là cắt thức ăn nhưng cũng rất nhiều vấn đề, không phải chỉ trong chốc lát là học được. Mọi người trong lòng vốn bất an, nếu làm không được thì sẽ không được học, vậy phải làm sao đây ? Công tử nuôi chúng ta cũng tốn nhiều tiền, hiện giờ ở sơn trang ăn không, còn chẳng học được bản lĩnh gì, không thể làm được việc, như vậy chắc công tử không vui đâu “

Ngữ khí của nàng thập phần hòa hoãn ôn nhu, mặt còn mang theo tươi cười chân thành tha thiết, nghe như khuyên giải Mã giáo tập nhưng lại rất có đạo lý, làm cho người ta không thể phản bác nhưng nội dụng, ý tứ thì mang đầy tính chất vấn.

“Tiểu Thư. . .” Lâm Tiểu Trúc trong lòng chấn động. Nàng không ngờ trong lúc này, Tô Tiểu Thư lại ra mặt bênh vực nàng, ép buộc giáo tập.

Nếu nàng cùng đồng học tranh cãi, giúp đỡ một chút cũng không sao, cho dù quản sự biết thì cùng lắm chỉ bị quở trách mà thôi. Nhưng đây là đang chống đối giáo tập a. Cổ đại đặt nặng chuyện tôn sư trọng đạo, huống chi sơn trang cũng đã có quy định rõ ràng. Giáo tập là thượng cấp, các nàng là thuộc hạ. Thượng cấp nói, thuộc hạ phải nghe, không cần lý do. Cho nên chống đối với giáo tập, kết quả có thể bị bán đi ah.

Tấm chân tình của Tô Tiểu Thư làm nàng rất cảm động.

“Ta không bằng Lâm Tiểu Trúc, nàng không được học, ta cũng không có tư cách học.” Hạ Sơn vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng.

Mặt của Mã giáo tập xanh như đít nhái, cảm thấy phong ba sắp nổi lên, Lâm Tiểu Trúc vội nói “ các ngươi đều hiểu lầm, Mã giáo tập không phải người như vậy ? “

Mọi ánh mắt đều nhìn về phía Lâm Tiểu Trúc, không biết nàng nói vậy là có ý gì. Vô duyên vô cớ bị Mã giáo tập gây khó dễ, còn dám cùng hắn tranh chấp, ai nấu đều bội phục nàng. Lúc này Tô Tiểu Thư và Hạ Sơn đều nói giúp cho nàng, nàng lại mềm xuống, còn giải vây cho Mã giáo tập. Có ý gì chứ ?

Mã giáo tập nghe Lâm Tiểu Trúc nói xong cũng ngạc nhiên, tức giận cũng giảm bớt phân nửa. Chẳng lẽ mình hiểu lầm nàng. Nàng thực ra không có kiêu ngạo tự mãn, là do mình tự cho là đúng. Nếu là vậy, chẳng phải mình hôm nay đã là tiểu nhân oan uổng người khác sao ?

Bình luận

Truyện đang đọc