BIẾT VỊ KÝ

Nghe Mã giáo tập hỏi vậy, Lâm Tiểu Trúc liền giật mình cả kinh, biết mình chỉ muốn làm tốt nhiệm vụ lại để xảy ra vấn đề nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, ngước mắt, nghi hoặc hỏi “ không phải cắt vậy sao ? ngày đó phòng bếp làm món thịt xào củ cải, ta có ăn qua, nhìn thấy miếng thịt khi đó cắt rất dễ ăn thầm nghĩ, nếu cắt sớ ngang thì thịt sẽ dai, nếu theo sớ đứng chắc sẽ rất mềm. Vừa rồi Mã giáo tập nói là tiểu hoạt thịt, đương nhiên càng trơn càng tốt, cho nên ta cứ vậy mà cắt, không đúng sao ? “ nói xong còn nhíu mày, cầm lấy miếng thịt săm soi nghiên cứu.

Có một chủ tử thông minh dị thường như Viên Thiên Dã nên có một đứa nhỏ ngộ tính cao như Lâm Tiểu Trúc cũng không có gì lạ.

Vì vậy Mã giáo tập cũng không nghi ngờ lời giải thích của nàng, gật đầu đáp “ coi như đúng. Ngươi quan sát cẩn thận, suy nghĩ như vậy, quả thực rất tốt “

“Cảm ơn Mã giáo tập.” Lâm Tiểu Trúc đã biết dụng tâm của Mã giáo tập nên cũng không để ý thái độ lạnh nhạt của hắn. Tới đây, xem như có thể được học đao công rồi, tâm tình của nàng cũng thả lỏng hơn. Kiếp trước chủ yếu chỉ lo học hành, lại sinh trưởng trong môi trường yên ổn, nàng lại không thích tranh chấp với người khác, càng không có chuyện phát sinh mâu thuẫn với lão sư. Nếu chuyện này thuận lợi qua đi thì đã quá tốt, dù Mã giáo có cho nàng sắc mặt không tốt trong một khoản thời gian thì tính là gì.

“ Đây là trả lời của Lâm Tiểu Trúc ? “ Chu Ngọc Xuân vẫn không suy nghĩ cẩn thận, nghe vậy liền khó hiểu hỏi Tô Tiểu Thư

“ Đương nhiên “ Tô Tiểu Thư thở phào nhẹ nhõm.

Mã giáo tập không để ý tới Lâm Tiểu Trúc, quay sang hỏi Ngô Bình Cường “ Ngô Bình Cường, ngươi nói xem, sau chuyện vừa rồi, ngươi lĩnh hội được gì ? “

Lâm Tiểu Trúc giải được nan đề kia một cách hoàn mỹ, làm cho Ngô Bình Cường cảm giác thất bại lần nữa. Được Mã giáo tập điểm danh, hắn như được khích lệ tinh thần, chắp tay đáp “ làm thức ăn khác nhau thì hình dáng nguyên liệu nấu ăn cũng không giống nhau. Tỷ như củ cải, nếu dùng để xào thì thái sợi là đúng, nếu để nấu canh thì phải cắt khúc. Qua chuyện này, giáo tập muốn nói cho chúng ta biết, đao công không chỉ có rèn luyện bằng tay mà còn dùng đầu óc để suy nghĩ. Nếu không, dù làm nguyên liệu đẹp như một đóa hoa mà không phù hợp với món ăn thì cũng như không “

Mã giáo tập rốt cuộc cũng nở nụ cười, có chút tán thưởng “ đúng vậy, nói rất khá. Chúng ta làm việc gì, không chỉ có biết làm mà còn phải biết suy nghĩ “

Nói xong lớn tiếng nói “ được rồi, mỗi người mau lấy bốn củ cải, ta sẽ chỉ cho mọi người cách cắt thẳng “

“ Hừ, nói hay mà không có nội hàm thì có ích gì ? “ Chu Ngọc Xuân liếc Ngô Bình Cường một cái, thấp giọng lầu bầu rồi mới theo tổ của mình đến trước án đài. Rõ ràng Lâm Tiểu Trúc làm rất tốt, Mã giáo tập vẫn mặt nhăn mày nhó, Ngô Bình Cường chỉ nói hai câu, hắn liền tươi cười khen ngợi. Rõ ràng là bất công mà, chẳng phải là trọng nam khinh nữ sao ?

Cũng may Mã giáo tập cũng không để ý tới Lâm Tiểu Trúc hay làm khó dễ nàng nữa, làm mẫu cho mọi người cách thiết thẳng như thế nào rồi cho mọi người tự luyện tập. Lâm Tiểu Trúc tỉ mỉ suy ngẫm cách làm củ Mã giáo tập, sau đó bắt đầu thực hành, cảm thấy tốt hơn trước kia nhiều thì không khỏi vui mừng.

Mọi chuyện đã qua, buổi chiều, đến lúc lượm củi, nhớ tới Tiết lão gia tử, Lâm Tiểu Trúc quyết định đi đến Thanh Khê trấn một chuyến.

Khi nàng tới nơi, đã thấy trong tiểu viện của Tiết lão gia tử có thêm vài gương mặt xa lạ. Trương Đông đã bị sai đến phòng bếp pha trà, sau đó bị người ta điểm huyệt, không biết trời trăng gì nữa.

Tiết lão gia tử ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị ở đại sảnh, không còn vẻ hiền lành, hành vi lại có chút tùy ý như trước nữa. Lúc này hắn tuy vẫn mặc áo xanh vải thô nhưng giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí độ uy nghiêm, làm người ta không tự giác mà sợ hãi, không dám nhìn thẳng.

Hắn nhìn mấy người quỳ trước mặt, lạnh lùng hỏi “ Bắc Yến xảy ra chuyện lớn gì mà tra đến mười ngày cũng không xong ? “

Một người lập tức dập đầu “ bệ hạ bớt giận, là thần vô năng để bệ hạ phải đợi lâu, xin bệ hạ trách phạt “

Hắn cũng biết rõ tính lão gia tử, nên không có nhận tội suông mà vội bổ sung 'hồi bệ hạ, quốc vương Bắc Yên bịnh tình nguy kịch, không lâu sau thì tạ thế. Mặc dù đã lập Đoan vương kế vị nhưng thử tử của quốc vương là An vương lại đề cử ấu tử thiên tài Viên Dương. Hắn lúc năm tuổi đã từng bị Đoan vương độc hại, không cam lòng, vẫn luôn ngầm hoạt động, trong vòng mười năm đã tạo nên thế lực trong triều đình, khống chế rất nhiều đại thần. Có lẽ không lâu nữa Bắc Yến sẽ xảy ra chính biến lớn, có lan đến dân chúng hay không thì chưa biết. Sở dĩ thần tra xét lâu như vậy là vì thần phát hiện ra, dù năm đó An vương tuyên bố ấu tử Viên Dương đã chết nhưng thật ra là giả. Thần âm thầm điều tra được biết, Viên Dương sau khi trúng độc đã được người cứu thoát, vì an toàn, An vương đưa hắn đến Tây Lăng quốc nuôi dưỡng cũng mời danh sư dạy dỗ. Kẻ này cực kỳ trí tuệ, năm đó quốc vương Bắc Yến rất yêu thích, từng nói sau này sẽ truyền ngôi cho hắn. Cho nên Đoan vương mới hạ độc. Viên Dương ở Tây Lăng đến năm mười tuổi thì vụng trộm về nước, ngầm thu dưỡng nhân tài, dùng đủ loại phương pháp, nắm trong tay rất nhiều đại thần, ý đồ giúp cha anh mưu đồ đại vị để báo thù hận năm xưa. Mà doanh địa gần nhất của hắn ở trong sơn cốc cách trấn này chỉ có hai dặm “

Lão gia tử nhíu mày “ Lưu Nguyên “

Từ trên nóc nhà liền đáp xuống một hắc y nhân, quỳ xuống chắp tay nói “ có thuộc hạ “

“ Ngươi đem tin tức tra được từ Viên Thiên Dã nói cho Trương Tòng Chính biết “

“ Dạ “ Lưu Nguyên đáp “ Viên Thiên Dã, mười lăm tuổi, trong phạm vì trăm dặm cho hai sơn trang bí ẩn nhưng không có tên để phòng ngừa bị tra ra. Sơn trang gần nhất có hai mươi giáo tập và quản sự, mua hơn sáu mươi lăm đứa nhỏ từ trong núi về cho học đủ các nghề. Ở Thanh Khê trấn còn có hơn mười gian hàng của Viên Thiên Dã, kinh doanh tửu lâu, quán trà, tiệm gạo. . . vừa thu thập tin tức vừa kiếm tiền cho chi dùng hàng ngày của hai cái sơn trang “

Trương Tòng Chính nghe xong thì giật mình, ngẩng đầu nhìn Tiết lão gia tử “ Viên Thiên Dã này đúng là Viên Dương rồi. Tên Thiên Dã có lẽ do hắn sau khi bị độc hại phải đào tẩu ra nước ngoài mới dùng đến. Hiện giờ hắn có nhiều người trong trấn như thế, vậy hành tung của bệ hạ “

Lão gia tử khoát tay: “Vô phương, ta không tính gạt hắn. Lưu nhị gia, lão bản của tửu lâu lớn nhất trên trấn chính là thuộc hạ Viên Nhị của hắn. Hắn đã biết thân phận ta lại biết điều không đến quấy rầy, xem ra Viên Thiên Dã cũng là một người thức thời. Vương thất các quốc gia, không ai không biết, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của lê dân bách tính, không cầm quyền bạo ngược vô năng thì ta sẽ không nhúng tay vào chuyện nội bộ của bọn họ. Bởi vậy ta không nói, hắn liền làm như không biết. Hắn hiểu ý ta cũng không làm ảnh hưởng tới dân chúng, vậy là được rồi “

Nói xong lại phân phó 'ngươi chỉ cần bố trí người lưu ý cục diện chính trị của Bắc Yến là được, không cần quá mức khẩn trương “

“ Dạ “, Trương Tòng Chính đáp, ngẩng đầu nhìn lão gia tử “ bệ hạ, tiết trời còn sớm, chúng ta có cần ngay lập tức khởi hành đi Tây Lăng không ? “

Lão gia tử nhìn ra ngoài cửa, nhíu mày nói “ đợi một, hai ngày nữa rồi tính “, quay sang hỏi Lưu Nguyên “ tối qua ngươi có nghe được gì không ? nha đầu kia thế nào rồi ? “

“Tiểu Trúc cô nương đã được vào trù nghệ ban, có điều nàng thân mình gầy yếu, khí lực không đủ, không điên chước được, có giáo tập không muốn nhận nàng nên đưa cho nàng nan đề “.

“ Không phải Viên Thiên Dã là người rất thông minh sao ? xem ra mắt nhìn không được tốt lắm “ Lão gia tử hừ một tiếng, thấy mấy người vẫn còn quỳ trên đất liền vung tay lên “ đứng lên hết đi, ở trong phòng bực bội quá, ta muốn ra ngoài một chút “ nói xong cũng không quản mấy người kia có theo kịp không liền sải bước đi.

Mấy người kia nhìn nhau cười khổ rồi cũng đứng lên đi theo hắn

Cũng vì thế nên khi Lâm Tiểu Trúc tới nơi thì thấy cửa viện mở lớn, bên trong không có ai, cũng không thấy Trương Đông bận rộn quét dọn như ngày thường.

“Lão gia tử, lão đầu nhi. . . Trương Dông. . .” Lâm Tiểu Trúc tìm từ ngoại viện đến nội viện cũng không thấy ai, cuối cùng mới thấy Trương Đông đang bất tỉnh trong bếp. Nàng liền bật khóc.

Nhiều tiền như vậy, nàng luôn lo xảy ra chuyện, chẳng lẽ lại thành sự thật ?

“Trương Dông, ngươi tỉnh tỉnh, ngươi tỉnh tỉnh.”

Trương Dông hô hấp bình thường, sắc mặt hồng nhuận, trên người cũng không có vết thương, vậy sao mà bất tỉnh ? Lâm Tiểu Trúc đi đến bên thùng nước, múc nước tạt vào hắ nhưng hắn vẫn bất động.

Lâm Tiểu Trúc lau nước mắt, vén tay áo nhưng Trương Đông quá nặng, nàng không di chuyển được, làm sao đi báo quan, làm sao đi mời đại phu

Vừa chạy ra ngoài cửa, đã đụng trúng một người, té nhào trên đất còn bị khiển trách “ chạy lung tung đi đâu ? “

“A, nha đầu, ngươi không sao chứ?” thanh âm quen thược vang lên.

“Lão gia tử.” Lâm Tiểu Trúc nghe được, bất chấp đau đớn, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy khuôn mặt quen thuộc của Tiết lão gia tử.

“Nha đầu, ngươi làm sao?” thấy Lâm Tiểu Trúc nước mắt giàn dụa, Tiết lão gia tử sửng sốt, quay đầu nhìn Lưu Nguyên vừa rồi đã làm nàng té ngã “ngươi làm gì vậy? tự nhiên ra tay nặng vậy?”

“Ta. . .” Lưu Nguyên nhìn tay mình, có chút khó hiểu. Hắn là hộ vệ, đương nhiên không để ai đụng tới bệ hạ rồi. Hơn nữa vừa rồi hắn cũng đã dùng lực đạo nhẹ nhất, tiểu nha đầu này ngã có thể hơi đau nhưng cũng không tới mức bị thương nha.

Bình luận

Truyện đang đọc