*tên chương di editor đặt*
Trịnh bộc xạ hỏi, "Bệ hạ nghĩ thế nào?"
Chính Nguyên Đế hiển nhiên rất không vui, ánh mắt càng thêm trầm, nhưng vẫn dằn lại cơn tức, trả lời, "Lĩnh Nam hoang vắng, nào phải đi làm quan, rõ ràng chính là lưu đày, trẫm cảm thấy không thể."
Trịnh bộc xạ nói, "Mũi kiếm nhọn từ đó mới được mài dũa ra, nơi như vậy mới có thể bộc lộ ra tài năng của Trạng Nguyên, nếu không hắn dựa vào cái gì mà làm Trạng Nguyên?"
Chính Nguyên Đế cười lạnh một tiếng, "Trẫm nhớ không lầm thì Trịnh ái khanh đã an bài Bảng Nhãn làm huyện lệnh huyện Tân Bình ở ngay Kinh kỳ, nơi đó gần sát kinh thành, dưới chân thiên tử.
Thế mà quay đầu lại muốn đem Trạng Nguyên cử đến Lĩnh Nam, rắp tâm muốn gì đây? Đơn giản chính là Bảng Nhãn xuất thân huân quý, có quan hệ thông gia với Huỳnh Dương Trịnh thị các ngươi, còn Thẩm Hiếu lại chỉ thuộc giới hàn môn mà thôi!"
Chính Nguyên Đế càng nói càng tức, "Ngươi cần gì phải tới hỏi ý trẫm! Trẫm muốn cho người vào Môn Hạ Tỉnh, ngươi lại có thể đẩy người ta đến Lĩnh Nam.
Nếu triều đình này do Trịnh ái khanh ngươi một mình định đoạt, không bằng giờ ngươi cầm luôn ngọc tỷ của trẫm trực tiếp triện lên tấu chương đi!"
Tiếng Hoàng đế bạo nộ vang vọng đại điện, bọn cung nữ thái giám rào rào đổ xuống quỳ đầy đất.
Lý Thuật vội tiến lên một bước dìu Chính Nguyên Đế, "Phụ hoàng bớt giận, đừng tức giận hại đến thân thể."
Trịnh bộc xạ cũng từ trên ghế tròn đứng lên, run rẩy, thanh âm già nua, "Bệ hạ, lão thần tuyệt đối không có tâm đi quá giới hạn, tất cả những điều thần nói đều là vì tốt cho triều ta."
"Trước đây bệ hạ muốn mở khoa thi, lão thần đã khuyên can rồi, hiện giờ từ khoa cử chọn ra được vài người, bệ hạ cảm thấy triều ta nhân tài đông đúc, nhưng lão thần vẫn ở trong lòng nghĩ thầm —— tương lai trên triều đình chẳng lẽ chỉ toàn những kẻ chỉ biết làm văn, chỉ biết thi cử hay sao!"
"Trạng Nguyên Thẩm Hiếu văn chương viết hay đấy, thần đọc cũng thán phục, nhưng hắn xuất thân hàn vi, có thể làm được Trạng Nguyên, đơn giản chỉ dựa vào gian khổ học tập, công phu khắc khổ đọc sách hai mươi năm.
Thần có câu này không dễ nghe, chỉ sợ hắn đã thành một con mọt sách, hoàn toàn không kham nổi chính sự, làm sao có thể vào Môn Hạ Tỉnh làm Cấp Sự Trung?"
Nói đến chỗ xúc động, Trịnh bộc xạ thế mà thật sự ho khan vài tiếng, "Khụ khụ......!Bệ hạ, lão thần không phải muốn đối đầu với Ngài, lão thần chỉ sợ triều đình ta chọn không đúng người thôi!"
Lý Thuật vội phân phó Tiểu Hoàng Môn, "Không có mắt à, còn không nhanh đỡ Trịnh đại nhân ngồi xuống!"
Một đống tuổi, trong điện xảy ra chuyện gì thật không dễ ăn nói.
Tiểu Hoàng Môn đỡ Trịnh bộc xạ từ từ ngồi xuống, Chính Nguyên Đế giận quá hóa cười, "Ý Trịnh ái khanh là lần khoa cử này cơ bản là vô dụng? Tuyển ra đều là phế vật?"
Trịnh bộc xạ đáp, "Cũng không thể nói là vô dụng, cuối cùng thì cũng chọn ra mấy kẻ hàn môn viết văn hay, làm thơ phụ xướng, tu sửa kinh thư cũng tốt.
Còn làm những việc thiết thực, thì thôi quên đi."
Chính Nguyên Đế quăng tấu chương trong tay đi, vỗ bàn đứng bật dậy, "Đây mới là lời thật lòng của ngươi! Ngươi quả là không để Trẫm cho hàn môn một con đường ra! Nếu Trẫm hôm nay nghe lời ngươi nói, tống Thẩm Hiếu đến Lĩnh Nam, sau đó lại mở khoa cử, trên đời này còn con cháu hàn môn muốn đi thi nữa chắc? Ngươi đây là muốn Trẫm thất tín với sĩ tử khắp thiên hạ!"
Mắt thấy Chính Nguyên Đế càng ngày càng giận tợn, Lý Thuật sợ hai người cãi đến mức không quyết xong việc được, lúc này cũng không rảnh để ý quy củ, vội tiến lên một bước đỡ cánh tay Chính Nguyên Đế, "Phụ hoàng đừng nóng, giận quá thân thể không tốt đâu ạ."
Nàng bưng một chén trà nhỏ lên, hầu hạ Chính Nguyên Đế uống một ngụm, cười nói, "Lưỡi với răng con người ta còn có lúc đánh nhau, huống hồ chúng ta đều là người một nhà, va chạm là chuyện thường, va chạm không sao cả, nhưng đừng để ảnh hưởng đến tình cảm."
Chính Nguyên Đế lạnh mặt uống một ngụm trà, bỗng nhiên hỏi, "Tước Nô con cảm thấy nên cho Thẩm Hiếu chức quan gì mới thích hợp?"
Lại chuyển đích ngắm sang chỗ Lý Thuật.
Chính Nguyên Đế nghĩ rằng, Lý Thuật từ trước đến nay thông minh, có con mắt chính trị, lại đứng ngoài chuyện này, có lẽ kiến nghị nàng đưa ra có thể đánh vỡ cục diện bế tắc trước mắt.
Trịnh bộc xạ cũng ngay lập tức nói, "Nguyện nghe cao kiến của công chúa."
Trịnh bộc xạ cũng nghĩ, phò mã gia Thôi Tiến Chi là bạn bè tốt của Thái Tử, Bình Dương công chúa nhất định sẽ đứng về phía mình.
Lý Thuật:......!
Khe hở hẹp này, mỗi bên đều là đao quang kiếm ảnh, vượt qua ranh giới một chút sẽ làm mình vỡ đầu chảy máu.
Trong lòng Lý Thuật nháy mắt hiện lên rất nhiều suy nghĩ, trên mặt vẫn mỉm cười, chậm rãi nói, "Nhi thần ngu muội, nghe xong nửa ngày, lại cảm thấy phụ hoàng với Trịnh đại nhân ai nói cũng đều có lý."
Một câu ba phải mơ hồ chỉ chọc cho hai bên đều ghét.
Lý Thuật nói tiếp:
"Phụ hoàng yêu thích tài hoa của Trạng Nguyên, muốn để hắn vào Môn Hạ Tỉnh hành tẩu; nhưng Bộc xạ lại sợ Trạng Nguyên bên trong thối rữa, muốn cho hắn đi Lĩnh Nam rèn luyện.
Nhi thần cảm thấy......!không bằng thỏa hiệp một chút, để Trạng Nguyên lưu lại kinh thành, chỉ là để hắn làm một tiểu quan cấp thấp.
Nếu hắn làm tốt, phụ hoàng thăng hắn lên Môn Hạ Tỉnh; nếu làm không tốt, liền giáng hắn đến Lĩnh Nam."
Chính Nguyên Đế hỏi ngay, "Tước Nô cảm thấy chức quan nào thích hợp?"
Sáng nay Thôi Tiến Chi truyền lại mệnh lệnh của Thái Tử, nếu mình không nghe lời, sau này chỉ sợ không dễ sống.
Nhưng lại không thể làm phụ hoàng cảm thấy hai cha con cách lòng, nếu không sau này liền mất đi ân sủng.
Lý Thuật chậm rãi cười nói, "Nhi thần chỉ là giới nữ lưu, không hiểu rõ chuyện triều chính, nào biết chức quan nào thích hợp chứ ạ?......!A đúng rồi, nhi thần mơ hồ nhớ có cái chức quan gọi là gì mà...giám sát ngự sử gì đó...!hình như là tiểu quan bát phẩm, có lẽ sẽ thích hợp......!Không biết phụ hoàng cảm thấy như thế nào? Nếu lời nhi thần có chỗ nào không ổn, phụ hoàng coi như nhi thần buông câu bông đùa, đừng trách phạt nhi thần."
Nói xong Lý Thuật tỏ vẻ ủy khuất lắc lắc tay áo Chính Nguyên Đế, bày ra dáng vẻ cô gái nhỏ.
Giám sát ngự sử, đây là phương án duy nhất giải quyết khốn cục này.
Tuy chỉ là chính bát phẩm, phẩm giai tuy thấp nhưng quyền hạn lại rộng, giám sát đủ loại quan lại, tuần án quận huyện, coi sát hình ngục, chỉnh lý triều nghi, một chức quan tuy khiêm tốn nhưng lại có thực quyền, phụ hoàng nhất định sẽ vừa lòng.
Nhưng đồng thời......!Quản lý Ngự Sử Đài không phải người khác, vừa hay là Lan Lăng Tiêu gia Tiêu Hàng, Tiêu gia cũng là thế gia tồn tại hơn trăm năm, giống với Trịnh bộc xạ, Tiêu Hàng coi hàn môn như giày rách.
Cứ cho là Thẩm Hiếu vào Ngự Sử Đài, chỉ sợ ở đó ngày tháng trôi qua cũng không an ổn, chứ đừng nói có thể hết khổ.
Thái Tử và thế gia nhất định cũng rất hài lòng với an bài này.
Chính Nguyên Đế quả nhiên vô cùng vừa ý với đề nghị của Lý Thuật, chọc chọc mũi nàng, cười nói, "Chú mèo mù như con thế mà có thể bắt được chuột chết đấy! Trịnh ái khanh cảm thấy như thế nào?"
Trịnh bộc xạ tất nhiên cũng không có ý kiến gì.
Tiêu Hàng chính là người coi trọng nhất dòng dõi, đoán rằng Thẩm Hiếu ở Ngự Sử Đài cũng không xốc lên nổi sóng gió gì, qua mấy năm nữa chờ bệ hạ quên người này đi, lại một chân đá hắn ra khỏi kinh thành cũng được.
Vì thế Trịnh bộc xạ không hề cãi cọ, chắp tay nói: "Thần cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ."
Như thể vừa đi qua sợi dây giăng cao trăm trượng, sau lưng Lý Thuật đều đổ mồ hôi lạnh.
Thật vất vả hóa giải một hồi phong ba, thoạt nhìn tâm tình Chính Nguyên Đế rất tốt, dùng bữa cùng Lý Thuật.
Sau khi xuất cung, Lý Thuật lại đi dạo một chuyến trên phố, thẳng đến khi sắc trời đem đặc mới hồi phủ.
Lý Thuật mới vừa xuống xe ngựa, đứng trên bậc thang định đi qua cổng, chợt nghe tiếng vó ngựa phi nhanh tới, nàng xoay người, liền thấy một con Ðại Uyên lương mã đỏ tươi như lửa phi đến ghìm lại trước cổng phủ nàng.
Con ngựa hí vang một tiếng, còn chưa đứng vững, lập tức người đã nhảy xuống ngựa.
Người đến đúng là Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử Lý Viêm một thân hồng y thường phục của hoàng tử, trên tay còn siết roi ngựa, nhảy vài bước đã đi lên bậc thang.
Lý Thuật nhíu mày, nhưng thực nhanh treo lên nụ cười, "Nhị ca, chuyện gì mà vội thế?"
Nhưng Lý Viêm chỉ căm tức nhìn Lý Thuật, khuôn mặt dữ tợn dường như muốn đánh người, "Ngươi còn biết ta là nhị ca của ngươi!"
Lý Viêm thượng võ, người lại to lớn oai hùng, còn từng xông pha chiến trận, hiện giờ căm tức nhìn Lý Thuật thật giống như là Tu La chốn nhân gian.
Hồng Loa thanh âm run rẩy, nhưng vẫn to gan hỏi, "Nhị hoàng tử điện hạ, ngài muốn làm gì......"
Lý Viêm không kiên nhẫn, một tay ném Hồng Loa đi, tiến lên một bước cơ hồ muốn áp sát lấy Lý Thuật, hắn cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi, "Lý Thuật, có phải ngươi muốn ép ta đến chết mới vừa lòng?!"
Hắn phóng ngựa như bay đến, trên người phủ nhiệt khí cùng mồ hôi mỏng, hơi thở nóng cháy nam tính.
Lý Thuật hơi hơi quay đầu đi, nhàn nhạt nói, "Nhị ca nói gì vậy, Bình Dương không rõ."
Lý Viêm cười lạnh một tiếng, cơ hồ nghiến răng, "Không rõ? Được, ta đây nhắc ngươi bốn chữ, dĩ lương đại tiền! Giờ đã rõ chưa? Có phải ngươi muốn ép chết ta mới thôi?!"
Nghe bốn chữ đó, Lý Thuật liền biết ý kiến sáng nay mình nói với Thôi Tiến Chi đã có hiệu lực, đoán rằng buổi chiều Thái Tử đã dâng sổ con cho phụ hoàng.
Lý Thuật biết bốn chữ này đối Nhị hoàng tử có ảnh hưởng lớn thế nào, nhưng nàng lại không có một chút cảm thông hay hối hận, như cũ đạm mạc nói, "Nhị ca, huynh nhỏ tiếng thôi.
Đây là cửa lớn phủ ta, không ít thì nhiều công huân thế gia đều đi ngang qua, nếu huynh muốn ở đây làm chuyện mất mặt thì cũng đừng lôi ta vào."
Dứt lời liền xoay người sang, muốn đi vào trong phủ.
Nhưng Lý Viêm đã kịp túm lấy cổ tay nàng, cách ống tay áo cơ hồ muốn bóp nát nó.
Lý Viêm cả giận nói, "Mất mặt? Ta sợ gì mất mặt nữa, ta sắp bị ngươi bức chết rồi, còn sợ mất mặt sao?!"
"Dĩ lương đại tiền, thật là ý kiến hay! Ngươi thật sự đã đưa cho Thái Tử một chiêu bài tốt! Kênh Vĩnh Thông đã sửa ba tháng, nhưng dân công biếng nhác không thích làm việc, vì cái gì? Còn không phải là vì giá lương thực tăng, tiền công mua không được mấy hạt gạo sao! Ngươi thì hay rồi, nói Thái Tử không cần phát tiền công, trực tiếp lấy lương thực thay thế, thật là ý kiến hay, kênh Vĩnh Thông nhất định có thể tu sửa nhanh chóng, Thái Tử trước mặt phụ hoàng lại có mặt mũi rồi.
Nhưng ta thì sao! Dĩ lương đại tiền, mà lương từ chỗ nào ra? Cuối cùng còn không phải Hộ Bộ của ta cấp!
Nhưng Quan Trung từ lúc đông hạn đến đầu xuân, tiệm gạo toàn thành đều bị đào rỗng, Hộ Bộ muốn mua lương còn mua không được, Tuy ở Thái Thương có lương thực, nhưng đó là phụ hoàng ban quân lương cho quân đội biên thùy, một phân một hào đều không được động.
Hộ Bộ nghèo đến mức kêu leng keng, ngươi bảo ta tìm lương ở đâu ra! Đến lúc đó không có lương để phát, chẳng phải là khiến triều đình thất tín với dân?"
"Lý Thuật, hay cho Lý Thuật ngươi, ngươi đây là đang đẩy ta vào đường cùng!".