BÌNH DƯƠNG CÔNG CHÚA

Chương 55:


Đông Cung.
Thái Tử tâm thần bất an cả buổi sáng.
Thị nữ châm trà, Thái Tử định đưa tách trà lên môi lại run tay làm nước trà sánh ra ướt áo.

Thị nữ vội vàng lau cho Thái Tử lại bị hắn nhất thời tức giận ném tách trà vào người.
"Biến!"
Bình Dương vào Hàm Nguyên Điện, Thôi Tiến Chi cũng vào Hàm Nguyên Điện!
Thái Tử trong lòng hoảng hốt.
Bọn họ nói gì với phụ hoàng mà lâu đến vậy? Có phải cáo trạng hay không?!
Thái Tử hận mình đêm đó quá mức xúc động, giận quá mất khôn không thèm bàn bạc với ai đã sai người hạ sát nàng......!Hắn quá lỗ mãng, quá lỗ mãng!
Thái Tử ngồi trên ghế mà cảm thấy một cơn lạnh lẽo lan lên từ bàn chân, cả người phát run.

Trước mặt hắn hiện ra đôi mắt sáng quắc của Bình Dương, sắc bén như lưỡi dao, dường như có thể lập tức khoét vào tim hắn một nhát.
Hắn nghẹn không thở nổi!
Lúc này chợt nghe tiếng bước chân di chuyển nhẹ nhàng, như sương như gió thổi tới, chạm vào vai hắn khẽ hỏi: "Điện hạ, ngài sao thế?"
Là Thái Tử Phi Trịnh thị.
"Các ngươi đi xuống cả đi."
Sau khi nàng ta phân phó, đám thị nữ người hầu yên lặng không tiếng động lui ra.

Thái Tử quay đầu nhìn Trịnh thị, không nói gì, nhưng Trịnh thị có thể nhìn ra trong mắt hắn sợ hãi.
Thật sâu trong mắt nàng ta lóe lên tia bất mãn, nhưng bị giấu đi rất nhanh.
Nếu hắn không phải Thái Tử, nàng ta đã khinh thường không thèm ngó tới, đã dốt mưu lược lại hay xúc động, làm việc không cân nhắc đến hậu quả.


Nhưng hết cách, nàng ta là nữ chủ nhân của Đông Cung, tổ phụ gả nàng ta tới đây là để nâng đỡ Thái Tử, nàng ta đành cam chịu.
"Bình Dương,"
Thái Tử nói: "Bình Dương tiến cung rồi.

Phụ hoàng sẽ ——"
"—— Phụ hoàng sẽ không!"
Trịnh thị nói: "Thiếp đã phái người xử lí sạch sẽ rồi."
Giọng nói của nàng ta vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn:
"Bình Dương muốn cáo trạng nhưng nàng ta không có chứng cứ."
So với Thái Tử, nàng ta sát phạt quyết đoán hơn nhiều.
Lúc này Thái Tử mới thở phào một hơi, Trịnh thị nhẹ nhàng vỗ vai hắn, giống như an ủi một đứa trẻ.

Trong cung điện yên tĩnh một lát, chợt nghe bên ngoài nội thị kêu lên: "Thôi thị lang, nô tài phải vào bẩm báo với Thái Tử đã......!Ấy..ngài đừng xông vào!"
Nội thị còn chưa dứt lời, cửa đại điện đã bị đẩy ra.
Một thân ảnh xuất hiện ở cửa.
Trịnh thị nhìn thấy Thôi Tiến Chi xông vào, sắc mặt y xám xịt lạ thường, hai mắt đều là tơ máu, y lăm lăm nhìn Thái Tử từ lúc mở cửa đi vào.

Khuôn mặt xưa nay được mệnh danh là chi lan ngọc thụ, giờ đây lại có cảm giác dữ tợn tàn bạo.
Không cần phải nói Thái Tử vốn vô năng, đến Trịnh thị trước giờ luôn bình tĩnh, thấy y như vậy còn hoảng sợ.
Nội thị theo vào còn muốn cản, Trịnh thị trừng mắt, nội thị liền biết ý lui ra, còn cẩn thận đóng cửa.
Bình Dương gặp nạn là Đông Cung có lỗi với Thôi Tiến Chi.

Dù trong lòng nàng ta thầm mắng "Thái Tử là đồ ngu xuẩn, chuyên làm hỏng việc", cũng biết không thể làm vơi cơn giận của Thôi Tiến Chi.

Dẫu sao với y mà nói kia cũng là thê tử.
Trịnh thị có tâm muốn xoa dịu Thôi Tiến Chi, đè vai Thái Tử lại nhắc hắn đừng náo động, bản thân tươi cười tiến lên chào đón:
"Thôi Tam Lang tới rồi, mau ngồi mau ngồi, vừa lúc cung nữ mới pha một bình trà xuân, ta ——"
Cặp mắt đỏ máu của Thôi Tiến Chi khiến Trịnh thị như nghẹn họng, y nhìn chằm chằm Thái Tử, không hành lễ, chỉ hỏi một câu:
"Vì sao ngài lại muốn giết nàng ấy?"
Giọng y khản đặc.
Thái Tử bị bộ dạng hung thần của Thôi Tiến Chi dọa sợ, nhưng càng sợ lại càng muốn làm ra vẻ bề trên, quát mắng:
"Thôi Tiến Chi, ngươi nói chuyện với cô(*) thế à!"
*cô 孤: Tự xưng của vua và thái tử thời xưa.
Nhưng Thôi Tiến Chi lại giống như dính ma chướng, nhìn Thái Tử gắt gao, nhất định phải có được một đáp án:
"Ta đi theo điện hạ lâu như vậy, tự hỏi không có công lao cũng có khổ lao.

Hiện giờ ta chỉ muốn hỏi một câu thôi, nàng ấy là vợ của ta, vì sao ngài nhất định phải giết nàng mới được?"
Y đã nói sẽ lấy lại công bằng cho Bình Dương thì phải lấy lại cho nàng.

Y sẽ không nuốt lời, dù nàng có tin hay không.
Thái Tử cười lạnh một tiếng:
"Ngươi hỏi cô câu đó thì sao không hỏi lại xem, vì sao ả ta lại phản bội cô!"
Trong hoàng cung hắn là đích trưởng tử ngàn vạn sủng ái, những thứ tốt nhất trên đời hắn đều phải có, không thể chấp nhận nhất là sự phản bội.
Ai ngờ Thôi Tiến Chi nghe vậy càng tức giận, hét lên:
"Nhưng lỗi của nàng chưa đến mức phải chết!"
Bình Dương phản bội Thái Tử trong vụ lương thảo kia quả thực là có lỗi với Đông Cung, nhưng nàng không đáng phải chết......
Từng câu Lý Thuật chất vấn còn văng vẳng trong đầu: Nếu ta chết rồi thì sao?.
Nếu nàng thật sự chết? Giữa nàng và Thái Tử y sẽ lựa chọn thế nào.

Y căn bản không dám nghĩ đến, nếu không chắc y sẽ phát điên lên được.
"Lỗi của nàng không đáng chết!"
Thôi Tiến Chi gần như gào lên đầy tuyệt vọng.
"Thôi Tam Lang!" _____ Trịnh thị cũng hét lên, vẻ mặt nghiêm khắc cảnh cáo một câu:
"Ngươi muốn để cả kinh thành biết chuyện đấy à?"
Đôi mắt Thôi Tiến Chi liền ghim lấy Trịnh thị.
Trịnh thị cắn răng, giả bộ trấn định đón nhận ánh nhìn như giết người đó.
"Thôi tam lang có gì bất mãn, nói với ta là được, Thái Tử thân phận tôn quý, ngươi hét như vậy chịu không nổi."
Hai nhà Thôi, Trịnh năm xưa đều là thế tộc đứng đầu thành Trường An.

Đại Nghiệp cởi mở không tị hiềm nam nữ chi phòng, từ nhỏ Thôi Tiến Chi Và Trịnh thị thường gặp mặt ở các bữa tiệc xã giao.

Hai người xem như quen biết từ nhỏ đến lớn, nên Trịnh thị thường không dùng chức vụ gọi y mà dùng thứ tự trong nhà là Thôi Tam lang.
Như thể muốn gợi lại kỉ niệm năm xưa, những năm tháng trẻ trung niên hoa, toàn thành thế gia giao hảo.
"Chuyện của Bình Dương ngươi trách ta thì ta cũng nhận, nhưng có câu này ngươi nói sai rồi......"
Trịnh thị tiến lên một bước, tới gần Thôi Tiến Chi nhẹ giọng nói:
"Nàng ta không phải thê tử của ngươi nữa rồi."
Tin tức Bệ hạ sai người soạn chiếu hòa li đã lan truyền khắp cung.

Thôi Tiến Chi từ Hàm Nguyên Điện đi ra sắc mặt lụn bại, trên người đầy lệ khí, hẳn là ở Hàm Nguyên Điện bị mắng chửi không nhẹ.
Hòa li.

Hai chữ nhẹ bẫng lại nặng tựa ngàn cân, giống như có một cái chùy sắt đánh cho Thôi Tiến Chi không gượng nổi, y không thể né tránh, chỉ có thể dùng máu thịt chịu đựng.
Đúng vậy, nàng không còn là thê tử của y nữa rồi.

Năm năm hôn nhân, cuối cùng lại kết thúc như vậy.
Thôi Tiến Chi lung lay thân thể, giống như chân cũng mềm, đứng không vững.
Trịnh thị thấy y như thế, biết y còn tình cảm với Bình Dương công chúa.
Tình thì có ích lợi gì, giữa tình yêu và quyền lực y đã lựa chọn rồi, cần gì phải bày ra dáng vẻ không nỡ.

Như vậy không chỉ khiến Bình Dương căm ghét, Đông Cung nhìn vào cũng cảm thấy y không trung thành.
Trịnh thị nhìn Thôi Tiến Chi, quyết định nói cho y tỉnh ra, ổn định lại tâm tình.

Nếu phải cắt đứt với Bình Dương thì phải cắt cho triệt để, rồi một lòng làm việc cho Đông cung.
Vì vậy Trịnh thị lại đến gần Thôi Tiến Chi thêm một bước, thanh âm giống như ma quỷ quanh quẩn bên cạnh y:
"Lần này là chúng ta có lỗi với ngươi, ta thay mặt Thái Tử xin lỗi.

Ban nãy ngươi mạo phạm, Thái tử cũng sẽ không truy cứu."
"Nhưng về sau, Tam Lang phải để ý ngữ khí của bản thân một chút.

Nếu không Thôi gia...chỉ bằng một mình ngươi có thể chống đỡ được sao?"
"Hai vị huynh trưởng của ngươi chết trận như thế nào, Thôi gia vì sao lại thất thế.

Lão Thôi quốc công còn đang bệnh không dậy nổi, thần trí không rõ còn cần thuốc thang cầm cự qua ngày đấy."
"Thôi Tam Lang, ngươi rời bỏ Đông Cung còn có thể đi đâu nữa?"
Giọng của Trịnh thị lạnh lẽo, chui vào tai Thôi Tiến Chi, thổi tới lồng ngực như muốn đóng băng trái tim y:
"Ngươi không có đường lui, con đường duy nhất ngươi có chính là bọn ta."
Trịnh thị dáng vẻ rất ôn nhu, nhưng đến lúc cần, đôi mắt nàng ta cũng rất sắc bén.


Cháu gái của Trịnh bộc xạ, được gả tới Đông Cung để giúp đỡ Thái Tử, vốn là người đứng đầu khuê tú.
Cơ thể Thôi Tiến Chi rõ ràng run rẩy, giống như trên vai y có một tảng đá nặng ngàn cân, y không thể nào chống đỡ nổi.
Trịnh thị nhìn Thôi Tiến Chi một cách thương hại.
Thương hại y không khác gì Lý Thuật và Thanh La.
Trịnh thị không muốn bức Thôi Tiến Chi quá, dù sao y là kẻ có năng lực nhất trong tay, mất đi y thì Đông cung coi như mất đi đoạn xương quan trọng.
Huống chi......!Thế gia còn phải dùng cây đao Thôi Tiến Chi này đối phó Hoàng thượng.
Gia tộc của Thôi Tiến Chi suy tàn, căm hận chính sách nâng đỡ hàn môn của Chính Nguyên Đế, y chính là đại diện cho thái độ của thế gia.

Bên cạnh đó vì chuyện riêng của gia tộc, y có thể đánh đổi tất thảy một cách tàn nhẫn để chống đỡ và duy trì Thôi gia, duy trì tôn nghiêm của thế tộc.
Y là cây đao tuyệt hảo, nếu thế gia biết dùng khéo léo thì có thể đối phó với Hoàng thượng rất lâu.
Thôi Tiến Chi siết chặt quyền, thật lâu sau đó mới bật cười: "Thái Tử Phi, ngài nói đúng, ta không còn đường lui."
Tước Nô có đường lui, rời khỏi Thái Tử, nàng vẫn là công chúa, còn có thể được bệ hạ sủng ái; nhưng y thì không, gia tộc phải chấn hưng, y có mối thù cần báo.
Chính Nguyên Đế muốn chèn ép thế gia, được thôi, vậy ông ta sẽ phải chống mắt lên nhìn con trai của mình bị thế gia ràng buộc ra sao, ngoại trừ giết con chẳng có cách nào đánh tiếp với thế gia cả.
Bất luận phải trả giá đắt như thế nào, y cũng phải đẩy Thái Tử lên đế vị, để nhi tử phá hủy tâm huyết cả đời của phụ thân hắn, khiến cho Chính Nguyên Đế dù có xuống suối vàng cũng không thể nhắm mắt xuôi tay.
Đây mới là báo thù.
*
Chính Nguyên Đế làm việc gì cũng nhanh chóng, sang ngày đã ban chiếu hòa li.
Thật ra chuyện công chúa hòa li chỉ cần đôi bên đồng thuận là được, không cần thiết phải soạn chiếu, chỉ cần bẩm báo lên, Hoàng thượng chuẩn là xong.
Lần này chiếu hòa li ban xuống lại có vẻ giống hưu thư —— công chúa muốn bỏ phò mã, chẳng qua muốn để lại chút sĩ diện cuối cùng, gọi là hòa li.
Tin tức này truyền ra làm cả thành náo loạn, chuyện ngoại thất tất nhiên Chính Nguyên Đế sẽ không viết vào chiếu thư, nếu không mặt mũi của Lý Thuật coi như mất hết, trong chiếu thư chỉ nói vài câu "Tình cảm không còn".
Nhưng càng mơ hồ, dư luận xôn xao càng nhiều tin đồn nhảm.
Đến cuối cùng thậm chí còn truyền ra lời đồn Thôi Tiến Chi có bệnh kín —— Bình Dương công chúa thành thân năm năm đều không có một mụn con, đương nhiên chả ai dám nói bụng công chúa có vấn đề, vì thế lời đồn liền áp lên người Thôi Tiến Chi.

Thôi Tiến Chi năm xưa cũng làm không ít chuyện lăng nhăng hoang đường, nên bị truyền ra mắc bệnh hoa liễu gì đó, rồi không thể giao hợp này kia cũng có không ít người tin tưởng.
Thể diện coi như mất sạch.
Tin tức cứ truyền từ người này sang người kia.
Bệ hạ lại hạ chiếu, nói công chúa rơi xuống núi là bị kẻ xấu hãm hại, bởi vậy muốn cả thành giới nghiêm để điều tra.
Tất nhiên chẳng tra được gì, Trịnh thị tay chân dứt khoát, sẽ không lưu lại nhược điểm.

Chỉ là chuyện giới nghiêm thực hiện như sấm rền, khiến dân toàn thành bất an lo lắng.
Cứ tra như vậy suốt nửa tháng, nửa cái bóng cũng không tìm ra.
Chính Nguyên Đế xót nữ nóng ruột, dưới sự giận dữ mắng cho đám quan lại binh lính Binh bộ máu chó đầy đầu, nói bọn họ làm một đám chỉ biết ăn không biết làm!
Thiên tử giận dữ, hậu quả rất nghiêm trọng: Binh Bộ từ trong ra ngoài bị thay máu.
Trước đó Chính Nguyên Đế tín nhiệm Thái Tử, Binh Bộ có Thôi Tiến Chi tọa trấn, trở thành địa bàn sắt của Thái Tử.

Hiện giờ Binh Bộ trực tiếp bị bệ hạ thu hồi, Thôi Tiến Chi vì làm việc tắc trách bị cách chức trong Binh bộ, may được Thái Tử và thế gia hết sức bảo vệ, nên chỉ bị tước bổng lộc một năm và điều chuyển sang bộ khác.
Thái Tử và thế gia bỏ ra bao nhiêu công sức xây dựng Binh bộ nhiều năm, chớp mắt đã bị Chính Nguyên Đế thu về.
Giương đông kích tây, giết gà dọa khỉ, Chính Nguyên Đế lấy danh nghĩa vì ái nữ mà thu lại binh quyền, thủ đoạn đúng là cao tay..

Chương 56:

Tin tức Lý Thuật rơi xuống núi sau đó hòa li nhanh chóng truyền khắp thành, không rõ người khác nghĩ ra sao chứ An Lạc công chúa thì kinh ngạc vạn phần.


Sao cô ta tự dưng lại rớt núi thế nhỉ! Sao đang không lại hòa li với Thôi Tiến Chi rồi!


An Lạc không thể ngồi yên, muốn đến hỏi cho ra lẽ.


An Lạc hấp tấp, nói làm thì phải làm ngay, sáng sớm ăn xong liền sai người chuẩn bị xe ngựa.


Dương Phương vội khuyên:


"Bình Dương công chúa bị kinh hãi, thương tích cũng không nhẹ, giờ đang là lúc người ta an tĩnh dưỡng thương. Nếu nàng lo lắng cho nàng ấy thì đợi tình trạng thân thể người ta khởi sắc hãy đi thăm."


An Lạc không nghe, làm việc trước giờ tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm cái đó, lắc đầu:


"Ngự y không phải nói chỉ có vết thương ở tay nghiêm trọng thôi sao, cũng có phải cô ta bị mất trí đâu, sao ta không đến được? Ta cũng không định chọc cô ta."

Dương Phương nghe xong hận không thể ôm đầu.


Không cần biết Bình Dương công chúa bị thương nặng hay không, tốt xấu gì người ta cũng bị thương, nàng với Bình Dương luôn luôn như nước với lửa, ai biết được nay nàng muốn đi thăm bệnh hay đi làm con người ta tức chết.


Bình Dương đã đủ đáng thương rồi, vợ chồng ta không nên bỏ đá xuống giếng.


Dương Phương trong lòng nghĩ như thế nhưng ngoài miệng lại không dám nói ra.


Lại khuyên:


"Thời tiết âm u như này là sắp mưa đấy, hay là nàng ở nhà đi. Vừa đúng hôm nay ta được nghỉ hưu mộc (*), hay để ta thay nàng đi thăm Bình Dương công chúa nhé!."


* Hưu mộc 休沐: chỉ thời gian nghỉ phép tắm gội. Theo chế độ nhà Hán, các quan trong triều cứ mỗi 5 ngày có thể về nhà tắm gội một lần. Nghĩa rộng là ngày nghỉ trong tuần.

Ai ngờ An Lạc đang bận cài trâm hoa nghe được lời này liền biến sắc mặt, rất không vui:


"Cô ta là nữ quyến, về tình về lý ta mới là người nên đi, chàng đi thăm kiểu gì, đi vào tận nội trướng của cô ta xem thương tích chắc?"


Từ ngày Lý Thuật nói cô ta có hứng thú với Dương Phương, An Lạc liền vô cùng cảnh giác, sợ Lý Thuật thực sự âm thầm động tay động chân, quyến rũ Dương Phương đi mất. Bây giờ lại nghe thấy Dương Phương chủ động muốn đi thăm Lý Thuật, An Lạc tất nhiên tức giận rồi.


Chàng ấy đi thăm Lý Thuật làm gì! Hừ!


Khi hai người nói chuyện hạ nhân đã bị xong xe ngựa, An Lạc liền xúng xính ra cửa, Dương Phương vội vàng theo sau: "Ta cùng nàng đi nhé."


Nhỡ chẳng may nàng ấy và Bình Dương công chúa cãi nhau, mình ở bên cạnh còn khuyên ngăn được.

An Lạc thấy Dương Phương mặt dày mày dạn bám theo lại càng tức giận, cái mặt muốn dài ra, dường như sắp bốc hỏa, nhưng lại tìm không ra chỗ để bốc.


Nàng ta không thể nói vì sợ Bình Dương câu mất hắn đi.


Vì thế An Lạc chỉ có thể chịu đựng, tức tối: "Chàng muốn đi thì đi."


Nói đoạn liền bước lên xe ngựa, để lại cho Dương Phương một bóng lưng lạnh như băng.


Dương Phương thấy nàng ta như thế, thoáng cười khổ, trèo lên ngựa.


Đó là vợ hắn, An Lạc xưa nay hỉ nộ đều xuất phát từ tâm, lòng dạ đơn thuần, hắn cũng thấy An Lạc chẳng có mục đích nào cả.


Nàng ấy căn bản không phải quan tâm Bình Dương công chúa, mà là...... quan tâm chuyện hòa li, muốn hỏi thăm tình hình của Thôi Tiến Chi nhỉ.


Dương Phương biết An Lạc thích Thôi Tiến Chi, nhưng hắn không để bụng, đó là vợ hắn, chỉ cần hắn kiên trì đối xử tốt với nàng, năm rộng tháng dài nhất định có một ngày nàng ấy có thể quên Thôi Tiến Chi.

Dương Phương trước đó rất chắc chắn điều này, nhưng hôm nay có hơi lung lay. An Lạc liệu có định hòa li với hắn, sau đó gả cho Thôi Tiến Chi không.


Trên mặt hắn là một nụ cười chua xót.


Lần đầu gặp An Lạc công chúa, hắn vẫn còn là thiếu niên, trên cung yến nàng mặc một bộ cung trang màu vàng thật đẹp, bộ diêu trên tóc đong đưa lắc lư, đong đưa vào tận trong lòng hắn. Nàng ấy dù lớn lên ở trong cung, nhưng thiên chân non nớt, giống như chim non ngày xuân, khiến người ta nhìn vào không thể nén nổi nụ cười.


Hắn nhân phẩm không tính là xuất chúng, gia thế càng kém Thôi gia đại tộc trăm năm, chỉ dám giấu đi tình yêu với An Lạc công chúa như một giấc mộng không thành. Ai ngờ mọi chuyện thay đổi như gió lốc, hắn nhận được thánh chỉ tứ hôn mà hai bàn tay run lẩy bẩy.


Thành thân bốn năm, giống như một giấc mộng rất dài. Hắn biết mình không xứng với An Lạc, hắn không bì được với vẻ anh tuấn của Thôi Tiến Chi, càng không so được với Thôi Tiến Chi về tài cán, An Lạc với hắn cùng ăn cùng nghỉ, nhưng thâm tâm lại chứa một người đàn ông khác.

Giấc mộng sắp phải tỉnh rồi, đến làm bạn với nàng hắn cũng không có tư cách.


*


Phủ đệ công chúa phủ đều ở phường Thập Tam Vương, ngày thường từ phủ An Lạc đến phủ của Lý Thuật cùng lắm chỉ một khắc. Nhưng hôm nay lại đi rất chậm, đã hai khắc rồi mà mới bò được hai phần ba quãng đường.


Không có nguyên nhân khác —— Trước phủ Bình Dương công chúa khách đến đầy nhà, trên đường toàn xe kiệu của thế gia mệnh phụ, quan viên lớn nhỏ. Bọn họ đều muốn tới phủ Bình Dương công chúa thăm hỏi một cái.


Lý Thuật gặp nạn một hồi, thánh sủng lại nhiều hơn trước đây.


Nhiều ngày nay trong cung thường có người đến phủ Lý Thuật, cũng không phải để ban thưởng vật quý gì, hoặc là bệ hạ cho người tới hỏi thăm tình hình thân thể công chúa ra sao, hoặc là thưởng mấy thứ đồ ăn thức uống —— Hoàng Thượng dùng bữa hễ có cái gì bổ dưỡng ngon miệng, đều phải phân phó một câu: "Cái này không tồi, đưa cho Bình Dương một phần đi."

Tiền tài vật phẩm quá mức xa cách, thể hiện ra thiên tử sủng ái, tốt nhất không phải đồ trong tay thiên tử hay sao?


Bởi vậy cả thành Trường An đều biết, bệ hạ đau xót Bình Dương công chúa, đau lòng đến không chịu được.


Bệ hạ càng đau lòng, ngoài phủ Bình Dương công chúa càng ồn ào náo động, cứ hết lượt này đến lượt khác vào thăm hỏi, lễ vật đắt đỏ rồi thuốc thang trân quý cứ như nước đổ vào phủ, đường xá ở phường Thập Tam Vương to đẹp như thế mà gần như bị cày hỏng.


Quan lại lớn hay bé đều nghĩ, bệ hạ sủng ái công chúa như vậy, không cần biết trước đây họ có xích mích gì, hiện giờ quan hệ đã tốt lên rồi, dù không được lợi lộc gì nhiều lắm thì cũng phải làm dáng cho bệ hạ xem.


An Lạc bị chặn trên đường là vì nguyên nhân này.


Nàng ta vén rèm ra nhìn, thấy ngựa xe nườm nượp, chẳng nhìn thấy đầu hàng đâu cả. Nàng ta bĩu môi, oán hận buông rèm xuống.

Ngoài phủ nàng ta chưa từng có nhiều người tới bái phỏng như thế đâu! Bình Dương lại đè đầu nàng ta rồi.


Cuối cùng vẫn là Dương Phương cưỡi ngựa đi nói chuyện một lúc, bảo mấy người đi trước nhường đường, An Lạc mới có thể bước vào đại môn phủ Bình Dương công chúa.


Thị nữ dẫn An Lạc đi vào hậu viện, Dương Phương thì được đại quản sự trong phủ chiêu đãi—— Sau khi hòa li Thôi Tiến Chi dọn về Thôi gia ở, trong phủ công chúa hiện giờ không có nam chủ nhân.


Quản sự bận đến chân không chạm đất, hôm nay không ít quan lại tới thăm, lễ vật phải nhận một đống, phải nhập kho rồi ghi ghi chép chép, căn bản không rảnh ra được lúc nào. Công chúa không giỏi mấy chuyện này nên tất cả đều đè hết lên đầu quản sự.


Quản sự mới hầu Dương Phương vào phòng khách, liền thấy một gã sai vặt chạy lại đây báo:

"Đại quản sự, Cấp sự trung Thẩm đại nhân của Môn Hạ Tỉnh gửi bái thϊếp, nói đến thăm công chúa, tặng một hộp đông trùng hạ thảo. Ngài xem có nên cho ngài ấy tới phủ không ạ?"


Còn không đợi quản sự nói gì, Dương Phương đứng một bên tò mò liền hỏi:


"Chính là vị tân khoa Trạng Nguyên Thẩm Hiếu Thẩm đại nhân?"


Gã sai vặt gật đầu.


Quản sự vội phân phó: "Mau mời Thẩm đại nhân vào ".


Công chúa từng đặc biệt dặn dò, nếu Thẩm đại nhân tới gặp, nhất định không được ngăn trở, công chúa có công chuyện quan trọng với ngài ấy.


Nhưng hiện tại công chúa còn đang bị đám thế gia mệnh phụ cuốn lấy ở hậu viện, không thể thoát ra sớm được.


May là Dương Phương rất có hứng thú với Thẩm Hiếu:


"Sớm nghe qua danh tiếng của Thẩm đại nhân, nhưng lại chưa có cơ hội trò chuyện."

Quản gia vội nói: "Mau mời Thẩm đại nhân vào phòng khách".


*


Từ lúc rời giường đến giờ Lý Thuật chưa có một phút giây yên tĩnh.


Cứ dăm bảy phút, thị nữ lại dẫn một đám thế gia mệnh phụ vào phủ, ngồi một tí, nói vài câu thăm hỏi.


Tuy rằng thời gian dành cho mỗi người không dài, cũng chỉ nói chuyện linh tinh. Nhưng Lý Thuật cả buổi sáng chẳng làm được gì, cứ ngồi trên giường La Hán liên tục gặp người, hết cách, đến thăm nhiều quá mà.


Lúc này thị nữ lại buông rèm xuống, tiễn một đoàn khách.


Hồng Loa bưng chén thuốc, hầu Lý Thuật uống một ngụm, khuyên nhủ:


"Buổi sáng này công chúa rất mệt đúng không, ngự y nhắc ngài phải nghỉ ngơi thật tốt. Không ấy công chúa cáo ốm không gặp là được, ầm ĩ như thế ai mà dưỡng bệnh nổi."


Lý Thuật lắc lắc đầu, lại uống một ngụm thuốc:

"Không cần, không cần biết quan lớn hay nhỏ, mệnh phụ phẩm cấp ra sao, tới thăm ta đều gặp. "


Lý Thuật nhíu mày, nhấc cánh tay đang đặt trên bàn lên.


Vết thương bắt đầu liền thịt, lòng bàn tay vừa đau vừa ngứa, nhưng lại không được gãi. Bây giờ là mùa hè, cũng không dám băng quá dày, bằng không miệng vết thương sẽ nhiễm trùng, nếu nàng vô ý gãi gãi thì sẽ chạm ngay đến miệng vết thương.


Tất cả kiên nhẫn Lý Thuật có đều dùng vào việc nhịn đau, thật ra cũng chẳng để ý là ai đến ai đi.


Cũng không còn cách nào khác, đám khách nàng phải gặp chẳng phân phẩm cấp, không có lựa chọn, đều phải gặp một lần.


Tại Thẩm Hiếu đó.


Thất hoàng tử là em trai nàng, có câu chị ngã em nâng, giờ nàng bị thương, Thất hoàng tử nhất định sẽ tự mình tới thăm hỏi. Đây là cơ hội tuyệt hảo để thương lượng.

Nhưng vấn đề là Thẩm Hiếu xử lý không tốt. Đương nhiên không thể chính đại quang minh mà gọi Thẩm Hiếu đến đây luôn, ai cũng nhìn ra lòng dạ Tư Mã Chiêu mất.


Vừa vặn gần đây người muốn bái phỏng nàng rất nhiều, Thẩm Hiếu có thể dặt bái thϊếp, sẽ không ai hoài nghi. Nàng lại chịu gặp tất tần tật quan lớn quan bé, đến lúc đó triệu Thẩm Hiếu nói chuyện, không có người cảm thấy kỳ quái.


Đối phó với Thái Tử, phải cẩn thận từng bước.


Chỉ còn cách chịu đau gặp khách thôi. Thị nữ lại dẫn một đoàn nữ quyến vào nhà.


Đến lúc An Lạc đến, nhìn thấy trong nội điện toàn thế gia mệnh phụ, đến Kim Thành công chúa trong cung cũng tới.


Cả phòng châu ngọc lóng lánh, Lý Thuật ngồi trên giường La Hán, lười biếng dựa vào đệm, mặc một bộ thường phục sáng màu, mặt mày tái nhợt, thần sắc nhàn nhạt.

Trước khi An Lạc đến, trong phòng vô cùng náo nhiệt trò chuyện, lấy lòng Bình Dương công chúa, chọc nàng mỉm cười. An Lạc mới bước một chân vào ngạnh cửa, âm thanh ầm ĩ trong phòng dừng lại tắp lự, mọi người đoan trang nhao nhao hành lễ:


"Tham kiến An Lạc công chúa. "


Tổ tông ơi, An Lạc công chúa sao lại tới thăm Bình Dương công chúa rồi?


Sợ không phải đến thăm bệnh, mà là đến chọc tức người ta. Bình Dương công chúa mới vừa hòa li, An Lạc công chúa nghĩ cái gì ai ai cũng biết!


Suy nghĩ của mọi người ngồi đây đều giống với suy nghĩ của Dương Phương ban nãy.


Hôm nay lại có trò hay xem rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc