BÌNH DƯƠNG CÔNG CHÚA

Chương 51:


Chính Nguyên Đế đang ở Hàm Nguyên Điện phê tấu chương, Lưu Thấu đi vào bẩm, nói Bình Dương công chúa tới.
Chính Nguyên Đế liền gác bút son, vội nói: "Mau cho Tước Nô vào."
Thái giám đỡ Lý Thuật vào trắc gian, Lý Thuật không nói hai lời, lập tức quỳ sụp xuống đất, nàng ngửa mặt, trên khuôn mặt tái nhợt ấy ngang dọc vết xước, trông vô cùng thê thảm.
"Phụ hoàng......!Nhi thần, nhi thần......"
Nàng kích động đến mức không nói thành câu, thanh âm nức nở.
Chính Nguyên Đế nghe thấy đáy lòng cũng run lên, cũng không đợi cung nhân mà tự mình chạy tới đỡ Lý Thuật đứng dậy.
Lý Thuật gần như ngã quỵ trong lòng Chính Nguyên Đế, một lần sinh tử như đã phá vỡ toàn bộ kiên cường của nàng.
Chính Nguyên Đế chưa từng nhìn thấy Lý Thuật yếu ớt như vậy bao giờ, nàng không giống những đứa con gái khác, bọn chúng lúc nào cũng chỉ muốn ông ta thương xót, không việc gì cũng bày ra dáng vẻ nước mắt lưng tròng, chỉ có Lý Thuật luôn đạm mạc, cảm xúc mãnh liệt cũng không có.
Do vậy Chính Nguyên Đế nhìn nàng lúc này lại dâng lên lòng thương tiếc.

Ông ta dường như thấy trước mắt cũng mờ mịt theo, thở dài một tiếng, vỗ vỗ bờ vai Lý Thuật: "Không sao là tốt, không sao là tốt."
Lưu Thấu đứng một bên, vụng trộm quay người đi lau nước mắt.
Lý Thuật thôi khóc, cố gắng trấn định lại, mới ngẩng đầu lên nhìn Chính Nguyên Đế: "Đều do nhi thần làm phụ hoàng lo lắng.

Phụ hoàng mau ngồi xuống đã."
Nàng giơ tay định dìu Chính Nguyên Đế ngồi xuống, lại không cẩn thận chạm đến vết thương.

Lý Thuật kêu xuýt xoa một tiếng, lại vội đè xuống cơn đau, miễn cưỡng cười:
"Nhi thần không thể dùng nó được nữa rồi, cũng không thể dìu phụ hoàng được nữa."
Chính Nguyên Đế đau lòng: "Con đừng nói mấy lời bậy bạ."
Lưu Thấu bưng ghế tròn, trực tiếp đặt bên cạnh long án, để hai người có không gian gần gũi trò chuyện.
Chính Nguyên Đế thở dài:
"Con tiến cung làm gì? Mất công ra.

Hiện giờ quan trọng nhất là dưỡng thương đã, bao giờ bình phục đến vấn an trẫm cũng không muộn."
Lý Thuật lại lắc đầu:
"Nhi thần sợ phụ hoàng lo lắng, cho nên muốn tiến cung để người nhìn thấy con, con không thiếu tay không thiếu chân, vẫn ăn vẫn nói vẫn đi đường được, phụ hoàng thấy rồi mới không lo lắng.


Tuy thái y đã bẩm báo lại với người rồi, nhưng dù sao cũng là qua người thứ ba, nhi thần chỉ sợ không thể giải trừ nỗi lo của người."
Nàng nhìn Chính Nguyên Đế, một đôi mắt tràn đầy tình cảm.
Chính Nguyên Đế nghe xong trong lòng ấm áp.
Đứa bé này cũng thật biết quan tâm.
Nhìn thấy Lý Thuật còn sống trước mặt, xác thật so với mấy câu "Công chúa không đáng ngại" của đám thái y kia đúng là khiến người ta an tâm vui vẻ hơn nhiều.
Con bé lê thân thể còn đầy vết thương vất vả tiến cung, cũng chỉ để tiêu đi lo lắng trong lòng người cha này.
Nếu Lý Thuật muốn, nàng có thể đối xử vô cùng săn sóc với người khác.

Nàng giỏi suy đoán nhân tâm, biết người khác nghĩ gì muốn gì, ghét gì sợ gì, bởi vậy mấy chuyện gãi đúng chỗ ngứa như này, đối với nàng mà nói dễ như trở bàn tay.

Chỉ là nàng không thích tỏ vẻ ôn nhu dịu dàng như vậy lắm.
Giờ phút này nàng ôn nhu hiểu chuyện, thật râ cũng không hẳn là có tình cảm cha con sâu đậm với Chính Nguyên Đế.

Nàng ăn thiệt, đương nhiên không thể bị thương vô ích, cần phải lợi dụng thảm trạng của mình ở trước mặt Chính Nguyên Đế thu được một ít thương hại, có còn hơn không.
Chính Nguyên Đế giống như một người cha nhân từ, phân phó Lưu thấu:
"Trong khố phòng của trẫm chẳng phải có một cây nhân sâm ngàn năm sao, cái mà lần trước Cao Ly tiến cống ấy, đi lấy lại đây.

Chỗ Hoàng Hậu hình như có huyết tổ yến, đều lấy tới đây ban cho Bình Dương."
Ông ta quay đầu với vẻ mặt từ ái: "Con bị thương, hao tổn nguyên khí, nhất định phải điều dưỡng thật tốt mới được."
Lý Thuật bái tạ.
Ban thưởng cho cái gì không quan trọng, quan trọng là được "Ban thưởng".
Từ vụ quyên lương lần trước, người ở bên ngoài nhìn vào đều cho rằng Bình Dương công chúa bị Hoàng Thượng trách mắng, mất đi thánh sủng, đại môn nhà nàng liền vắng vẻ một phen.
Bây giờ bệ hạ lại lần nữa ban thưởng cho công chúa, hiển nhiên đang chứng minh rằng ông ta không ghét bỏ gì nàng, thậm chí so với trước đây còn có vẻ thương yêu hơn.
Môn đình đang vắng vẻ, ngày mai nhất định lại náo nhiệt rồi.
Nhưng điều đó cũng chỉ là phụ, Lý Thuật mang theo một thân thương tích tới bái kiến Chính Nguyên Đế, mục đính chính không phải cái này.
Chính Nguyên Đế sờ tóc Lý Thuật:
"Chùa Thiên Phúc dựng trên núi cao, lại ở ngoài thành, đi tới đi lui nhất định có ngày gặp chuyện, sau này con đừng đến chùa Thiên Phúc nữa.

Muốn dâng hương thì đi mấy ngôi chùa trong thành."
Lý Thuật im lặng, một lát sau đứng dậy, thẳng lưng quỳ gối trên mặt đất, biểu cảm của nàng vô cùng nghiêm túc:
"Phụ hoàng, nhi thần không phải trượt chân, nhi thần bị người ta đẩy xuống."
Chính Nguyên Đế sửng sốt: "Con nói cái gì?!"
Giọng nói nghiêm khắc.
"Là ai?!"
Đôi mắt ông ta ghim chặt lấy Lý Thuật, nhưng nàng lại chỉ lắc đầu:
"Nhi thần......!Không biết."
Không có chứng cứ, không thể tùy tiện điểm danh, nếu không chính là vu hãm.
Lý Thuật rõ ràng biết điểm này, Thôi Tiến Chi cũng biết.
Tình cảm mà Phụ hoàng dành cho Thái Tử so với bất cứ đứa con nào cũng sâu nặng hơn, vì Thái Tử, ông ta còn có thể nhẫn nhịn đám thế gia đại tộc luôn luôn chống đối mình.
Tùy tiện chỉ tay vào Thái Tử, chỉ có thể nhận lại ghét bỏ từ phụ hoàng.
Nếu muốn chèn ép được Thái Tử, nhất định phải khiến phụ hoàng từ từ mất hết hi vọng với hắn, mà khởi đầu của sự thất vọng, chính là gieo xuống hạt giống hoài nghi.
Lý Thuật quỳ trên mặt đất, mắt đỏ lên, giống như sự sợ hãi ban nãy cố kìm nén giờ lại quay về.
"Phụ hoàng, có người muốn giết nhi thần......"
Nàng vừa nói những lời này vừa lê gối đến quỳ trước mặt Chính Nguyên Đế, dựa vào đầu gối ông ta mà bi ai khóc lên: "Có người muốn giết nhi thần!"
Chính Nguyên Đế cảm thấy cơ thể Lý Thuật run rẩy, hoàn toàn là nỗi kinh hoàng thất thố sau tai nạn.
Trong điện nhất thời chỉ có tiếng khóc thút thít của Lý Thuật.
Nhưng rất nhanh Lý Thuật lại nuốt nước mắt trở về, ngước mặt lên:
"Nhi thần thất lễ, phụ hoàng vì triều sự nhọc lòng, nhi thần lại mang chuyện của bản thân ra khiến phụ hoàng phải phân tâm."
Đôi mắt của nàng phiếm hồng, vừa yếu ớt vừa kiên cường, lúc này rồi còn thay Chính Nguyên Đế suy nghĩ.
Chính Nguyên Đế nổi lên tâm tình từ phụ, đỡ nàng dậy: "Nói bậy gì đó, con gái bị tủi thân đương nhiên phải đến kể với cha rồi."
"Con rơi xuống núi thế nào, kể lại cặn kẽ cho trẫm nghe."
Chuyện này rất nghiêm trọng!
Lý Thuật đỏ mắt, gật đầu, kể lại quá trình bản thân rơi xuống núi từ đầu đến cuối, kể cả được cứu như thế nào cho Chính Nguyên Đế nghe, chỉ giấu đi chuyện về miếng ngọc bội và Thẩm Hiếu.
"Phụ hoàng, nhi thần không có chứng cứ, đáng lẽ không nên mang chuyện này ra khiến người phải suy nghĩ.

Nhưng mà...nhưng mà nhi thần thấy quá kì lạ, tất nhiên nhi thần có đối thủ trong triều, nhưng mấy năm gần đây ngoại trừ mấy lần bị tố cáo, chưa lần nào gặp chuyện nguy hiểm tính mạng.

Vì sao đến lúc này lại gặp?"
"Nhi thần gần đây cũng không đắc tội ai!"
Gần đây.

Hai chữ này rơi vào tai Chính Nguyên Đế, ông ta đang vuốt tóc Lý Thuật thì sửng sốt.
Gần đây, Tước Nô mới đắc tội với ai......
Hạt giống hoài nghi đã âm thầm được đặt xuống, Lý Thuật sẽ từ từ tưới nước bón phân, sớm muộn có một ngày phát triển thành đại thụ, chọc thủng sàn nhà Đông Cung.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Hàm Nguyên Điện an tĩnh một lúc lâu.
close
Nửa ngày sau Chính Nguyên Đế mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, những thứ kia đều chỉ là ông ta nghi ngờ, chưa thể coi thành thật, Tước Nô ngoan ngoãn, tất cả cũng không nói rõ.
Ông ta phục hồi tinh thần, an ủi nàng:
"Trẫm sẽ tra rõ chuyện này, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con."
Ông ta vỗ nhẹ đầu Lý Thuật: "Bên cạnh con không có nhiều thị vễ lắm, bên này trẫm còn mấy người, ban hết cho con."
Lý Thuật vội nói: "Đa tạ phụ hoàng."
Cấm vệ quân bên người Phụ hoàng đều là người có công phu lại đáng tin, bọn họ tuy không toàn tâm toàn ý cho nàng sử dụng, nhưng cũng đủ để khiến Thái Tử kinh sợ.
Có phụ hoàng bảo hộ, sau này nàng không phải lo lắng tính mạng nữa.
Chính Nguyên Đế lại nói:
"Con bị kinh sợ như thế, có muốn cái gì không, cứ nói ra đi phụ hoàng đều đáp ứng con."
Ban thưởng vàng bạc gì đó thì lại hơi xa cách, Lý Thuật ngày thường cũng không đặc biệt yêu thích cái gì.

Chính Nguyên Đế có chút đau đầu.
Lý Thuật nghe vậy, vội nhìn qua Chính Nguyên Đế:
"Phụ hoàng, nhi thần không muốn gì cả, nhưng có một chuyện muốn cầu xin người thành toàn."
Biểu cảm trên mặt nàng rất nghiêm túc, còn có chút tuyệt vọng.
"Nhi thần muốn hòa li với Thôi Tiến Chi."
"Hòa li? Vì sao?"
Chính Nguyên Đế giật mình.
Thôi Tiến Chi thời niên thiếu lông bông, nhưng sau khi thành thân lại ổn trọng hơn nhiều, gần như đã quay đầu.

Từ trước đến nay khi hai người tham dự cung yến, nhìn qua cũng là tương kính như tân, chưa hề nghe nói có bất hòa.
Chính Nguyên Đế rất kinh ngạc.
Vì sao lại muốn hòa li.
Lý Thuật im lặng một lúc, quỳ trên mặt đất rũ đầu, có quá nhiều nguyên nhân, chính trị có, tình cảm có, cuối cùng chỉ nói một câu: "Phụ hoàng, con mệt lắm rồi."
"Con và Thôi Tiến Chi thành hôn năm năm, bên ngoài nhìn như gấm thêu hoa, kỳ thật bên trong đều rách nát, tình cảm thì bất hòa, thậm chí thường xuyên tranh chấp."
Lý Thuật nhắm mắt, nhớ tới cái tên Thôi Tiến Chi, giờ đây y chỉ còn là đối thủ của nàng không hơn không kém.
" Mấy năm nay y vẫn nuôi một ngoại thất, tên là Thanh La, năm xưa là đầu bảng ở Trường Nhạc phường.

Vì để gia đình hòa thuận, suốt năm năm nay con vẫn luôn chịu đựng chuyện này, vẫn mong có ngày y sẽ hồi tâm chuyển ý,..thế nhưng......"
"Người không biết đâu, lúc con gặp nạn ở chùa, y không ở cạnh con, mà đang ở chỗ ngoại thất.

Đạo vợ chồng, rõ ràng là phải bên cạnh giúp đỡ nhau, nhưng y không làm được, còn khiến con phải nhiều lần thương tâm."
"Phụ hoàng, như thế này thì còn ý nghĩa gì nữa......!Tước Nô cầu xin người, cho con với y hòa li thôi."
Lý Thuật dứt lời, dập đầu một cái, vầng trán chạm xuống nền nhà cẩm thạch lạnh buốt, nàng giả vờ như vô cùng đau khổ, thân thể run run.
Nhưng thực chất trên mặt nàng không mảy may một tia cảm xúc.
Đến lúc phải xé rách da mặt với nhau, dù alf chứng cứ dơ bẩn cỡ nào, chỉ cần có thể ngáng chân y, nàng đều có thể lôi ra.
Nhắc đến Thanh La, chẳng khác nào tự tát vào mặt mình.

Để người ngoài biết được, ắt sẽ chê cười nàng không thể giữ được lòng phu quân.
Nhưng mặc kệ người khác nghĩ gì nói gì.

Quan trọng nhất khi đối phó kẻ thù là phải đâm vào tử huyệt.
Chính Nguyên Đế ngạc nhiên xong, liền nổi cơn bạo nộ:
"Con nói gì? Ngoại thất!"
Giọng ông ta vang vọng đại điện.

Phò mã nuôi ngoại thất, là coi thường công chúa, hay là coi thường hoàng gia!
"Sao con không nói sớm với trẫm!"
Lý Thuật ngẩng đầu lên, nở nụ cười bi thương:
"Nhi thần......!Nhi thần còn cho rằng y lạc đường biết quay lại......"
Chính Nguyên Đế kéo Lý Thuật đứng dậy, tức giận đến mức hận không thể lật bàn:
"Mất công trẫm còn nghĩ sau khi thành hôn nó đã hối cải, không ngờ......!Không ngờ vẫn giữ cái thói phong lưu trăng hoa đó!"
Chính Nguyên Đế đập bàn cái rầm:
"Thôi Tiến Chi đâu? Lôi nó đến đây cho trẫm!"
Cung nhân lĩnh mệnh vội vàng chạy đi.
Một lúc lâu sau cơn giận của Chính Nguyên Đế mới thu lại được một ít, lúc này mới ngẫm đến tính khả thi của chuyện "Hòa li" trong lời Lý Thuật.
Công chúa tất nhiên có thể tùy ý hòa li, tiền triều có không ít công chúa như thế, tái giá cũng thường xuyên.

Huống hồ Thôi gia hiện nay chỉ còn lại một mình Thôi Tiến Chi chống đỡ, chỉ cần Chính Nguyên Đế hạ lệnh, thì y không thể không tuân.
Chỉ là......
Chính Nguyên Đế nhìn Lý Thuật, lại nói: "Tước Nô, trẫm nhất định sẽ phạt Thôi Tiến Chi, còn mấy đứa đàn bà kia trẫm sẽ dọn sạch sẽ, xem sau này nó có dám làm xằng bậy nữa không!"
"Nhưng con cũng biết rồi đấy, Thôi Tiến Chi không phải chỉ là Thôi Tiến Chi, phía sau nó còn là đám thế gia.

Trẫm cần một người bên cạnh nó, giám sát nó."
Thẩm Hiếu mới được đề bạt không lâu, Chính Nguyên Đế còn muốn nâng đỡ thêm nhiều con cháu hàn môn để sau này đối chọi lại với thế gia thay mình.

Nhưng trước mắt, ông ta lại không biết đám thế gia kia mưu tính cái gì.
Nếu Tước Nô ở lại bên cạnh Thôi Tiến Chi, ít ra ông ta còn có tai mắt.
Lý Thuật sửng sốt.
Chuyện đến nước này rồi, biết Thôi Tiến Chi là loại người như vậy, nhưng phụ hoàng vẫn muốn nàng vùi thân trong hố lửa.
Tình cảm cha con gì chứ, đều là giả! Đến cả phụ hoàng, giữa tình thân và quyền lực, cũng không ngần ngại chọn vế sau!
Lý Thuật cười lạnh trong lòng.
Phụ hoàng và Thôi Tiến Chi lcó khác gì nhau.
"Phụ hoàng, cứ cho là nhi thần cầu xin ngươi, con thật sự......!thật sự không muốn ở cùng Thôi Tiến Chi nữa."
Nhưng Chính Nguyên Đế lạnh lùng trả lời:
"Tước Nô, con đã quên trước đây ở Hàm Nguyên Điện đã nói gì với trẫm ư? Gọt xương trị bệnh, xẻo thịt chữa thương, có người muốn làm con dao của trẫm."
Lý Thuật quỳ trên mặt đất, Chính Nguyên Đế nhìn nàng nhắm mắt, giấu đi đôi mắt sắc sảo sâu thẳm, Chính Nguyên Đế chợt nhận ra, nàng cũng chỉ là một cô nương nhỏ bé.
Không khác gì An Lạc cả, chẳng qua so với An Lạc, thứ áp lực nàng phải gánh dường như quá nhiều.
Lý Thuật nhắm mắt, chỉ cảm thấy cả người rét run.

Thật lâu sau, nàng nghe thấy giọng chính mình:
"Phụ hoàng, được rồi, con không hòa li nữa."
"Nhi thần thân thể không thoải mái, xin được cáo lui."
Nói liền đứng lên, cũng không nhìn Chính Nguyên Đế, xoay người lập tức rời đi.
Nàng đi đến ngoài trắc gian, giống như chân mềm nhũn không đứng nổi, phải dựa vào cột chống đỡ.
Chính Nguyên Đế nhìn thân ảnh của nàng, đột nhiên hỏi một câu: "Tước Nô, con có oán trẫm không?"
Sau một khoảng im lặng thật lâu Lý Thuật mới quyay người lại, dằn mọi cảm xúc xuống, nàng chỉ cười nhạt, đáp lại Chính Nguyên Đế:
"Con không, thưa phụ hoàng."
Đây là vận mệnh của nàng, nàng vẫn biết.

Không có ai yêu thương nàng, bọn họ chỉ lợi dụng nàng mà thôi..

Chương 52:

Thẩm Hiếu ngồi đợi ở thiên điện rất lâu mới nghe tiểu thái giám lại đây bẩm báo: "Thẩm đại nhân, bệ hạ rảnh rồi ạ."


Thẩm Hiếu chỉ nói một câu "Làm phiền", rồi đi theo tiểu thái giám rời khỏi thiên điện, dọc theo hành lang đi tới Hàm Nguyên Điện.


Lý Thuật mới từ Hàm Nguyên Điện đi ra, nàng vẫn đứng một mình ở hành lang, nhìn lên bầu trời âm u, dáng vẻ buồn bã tiêu điều.


Thẩm Hiếu nhìn thấy nàng trước, bước chân chần chừ, nói nhỏ một câu với thái giám bên cạnh "Xin chờ một lát", nhờ hắn cầm giúp tấu chương, còn bản thân đi về phía Lý Thuật.


"Hạ quan tham kiến công chúa."


Lý Thuật quay đầu, thấy là Thẩm Hiếu thì cười khẽ:


"Thẩm đại nhân, đã lâu không gặp."


Thực ra mới chỉ hai ngày, nhưng trong thời gian ngắn ấy lại xảy ra quá nhiều chuyện, cảm tưởng như đã qua một đời.

Mấy ngày nay nghĩ lại, chỉ khi còn ở trong sơn động nàng mới thực sự vui vẻ. Rời khỏi đó rồi, nàng lại phải gánh vác biết bao việc thân bất do kỉ.


Thẩm Hiếu nhìn sắc mặt nàng ảm đạm, khóe mắt cũng đỏ. Chàng nhíu mày, thầm đoán có thể ở Hàm Nguyên Điện công chúa không đạt được mong muốn.


Chàng đè thấp thanh âm: "Chuyện ngài rơi xuống núi...... Còn có miếng ngọc kia.. ——"


Lý Thuật ngắt lời chàng: "—— Mấy thứ đó đều mất rồi. Thẩm đại nhân, bất luận đêm đó ngươi nhìn thấy gì, ta khuyên ngươi nên quên đi, đừng nói ra ngoài nửa chữ."


Nói ra chính là bôi nhọ Thái Tử.


Thẩm Hiếu ngạc nhiên, miếng ngọc kia sao lại mất rồi?


Chàng lập tức nghĩ đến Thôi Tiến Chi.


Y chính là kẻ rất trung thành với Thái Tử.


Thôi Tiến Chi lựa chọn như vậy, kỳ thật...... Thẩm Hiếu cũng có thể lý giải. Chẳng qua chuyện này đối với công chúa, đúng là có chút tàn nhẫn.

Thẩm Hiếu khẽ thở dài: "Cô......"


Chàng nghĩ nên nói vài lời an ủi, nhưng xưa nay kiệm lời, cũng không biết nên mở miệng thế nào. Huống hồ cứ cho là nói được hai ba câu, cũng không giúp gì nàng được cả.


Thẩm Hiếu im lặng, lát sau lấy từ trong tay áo ra một vật, đưa tới trước mặt nàng: "Ta ngẫu nhiên tìm được."


Là cây trâm vàng kia!


Lý Thuật nhìn đến thì đôi mắt sáng ngời, cũng không màng vết thương trên tay, lập tức nhận lấy, nắm chặt.


Nàng vô cùng kích động, biểu cảm như khóc như cười: "Ngươi...... Ngươi tìm thấy như thế nào vậy?!"


Thẩm Hiếu nhìn biểu hiện của nàng, mỉm cười.


Ban nãy biểu tình của nàng quá mức tang thương, làm người ta rất không đành lòng, hận không thể dùng mọi thứ quý giá trên thế gian chọc cho nàng vui vẻ trở lại.


Thẩm Hiếu nói bâng quơ: "Buổi sáng hôm ta rời núi, vừa lúc trời quang đãng sáng sủa, nhìn liếc qua đã thấy, cũng không mất nhiều tâm tư."

Nhưng Lý Thuật lại không phải trẻ con ba tuổi, không dễ gạt như vậy. Nếu cây trâm dễ tìm như thế thì đám thị vệ ngày đó đã sớm tìm thấy rồi, bọn họ có phải bị mù đâu.


Một ngọn núi to như vậy, cũng không biết chàng lật từng tấc đất lên như thế nào.


Lý Thuật chợt thấy gương mặt ẩm ướt, nàng vội quay đầu đi đè nén cảm xúc lại, chỉ có giọng nói hơi nghẹn ngào:


"Ngươi...... thật ra không cần như thế, ta nói rồi, chỉ là một vật cũ mà thôi."


Thẩm Hiếu đáp: "Ta cũng nói rồi, vật cũ mới quan trọng."


Lý Thuật im lặng một lát, chợt than một câu: "Đúng nhỉ, vật cũ mới quan trọng."


Nàng thấy phía xa xa có một bóng người từ từ đi đến.


"Nhưng người cũ thì không."


Thẩm Hiếu nhìn theo mắt nàng, thấy người kia mặc quan bào tím của quan viên tam phẩm, biết đó là Thôi Tiến Chi.

Không thể để bệ hạ đợi lâu, Thẩm Hiếu chỉ cùng Lý Thuật nói thêm mấy câu nữa, thái giám liền thúc giục. Chàng vội nhận lại tấu chương rồi đi thẳng vào Hàm Nguyên Điện.


Chính Nguyên Đế ngồi sau long án, trên bàn là một phong tấu chương đang mở, nhưng ông ta xem không vào. Ánh mắt nặng nề, nhìn lại có chút ủ dột.


Thẩm Hiếu đến gần, đặt tất cả tấu chương hôm nay ở Môn Hạ Tỉnh chàng đã duyệt xong lên long án trước mặt Chính Nguyên Đế, báo cáo:


"Bẩm bệ hạ, các huyện ở Quan Trung đệ tấu chương đều nói từ sau khi Hộ Bộ phát lương thảo, các nơi cứu tế rất có hiệu quả, các huyện hiện giờ đều đã dẫn lưu dân trở lại quê nhà, chuẩn bị cày bừa vụ thu. Chỉ là ngũ cốc vụ hè đã thu hoạch không nhiều, phải chờ tới năm sau mới có thể tự cấp tự túc, cứu tế sợ là chưa kết thúc được. May mắn Công Bộ dâng lên sổ con, nói kênh Vĩnh Thông đã sửa được rồi, lương thực phía nam đang trên đường vận chuyển, Thái Hồ năm nay thu hoạch tốt, hẳn là có thể bù vào chỗ khuyết thiếu ở Quan Trung."

Chính Nguyên Đế "Ừ" một tiếng: "Thế thì tốt."


Dừng một chút, Thẩm Hiếu lại nói:


"Bẩm bệ hạ, thần có một chuyện lo lắng. Năm nay thời tiết kì lạ, sau trận hạn hán kéo dài lại mưa to không ngừng, nghe nói Hà Nam gần đây mưa không ít. Tuy hiện giờ chưa có huyện nào báo nạn lũ lụt, nhưng thần cảm thấy vẫn nên phòng ngừa chu đáo."


Trong lòng chàng có phần lo âu.


Đọc qua ghi chép những năm qua đều biết, Hoàng Hà dễ gặp thiên tai. Năm nay trước hạn sau úng, Nơi nơi đều phải lo cứu tế, lương thực rất nhanh sẽ cạn, tinh thần của quan viên cũng không còn năng nổ.


Nếu Hoàng Hà lại xảy ra chuyện......


Chính Nguyên Đế nghe xong thở hắt ra.


Làm sao ông ta không nghĩ đến điều này được.


"Trẫm đã biết, làm khó ngươi nhìn xa trông rộng, không uổng công làm việc ở Môn Hạ Tỉnh. Trẫm sẽ hỏi Thái Tử và Công Bộ về chuyện sửa chữa đê điều."

Thái Tử quản lí Công Bộ đã nhiều năm, tuy không xuất sắc, nhưng cũng không gây ra sai lầm.


Nghĩ tới Thái Tử, Chính Nguyên Đế chán nản trong lòng. Ông ta bỗng hỏi:


"Thẩm Hiếu, nghe nói lúc Bình Dương rơi xuống núi, ngươi cũng ở chùa Thiên Phúc?"


Thẩm Hiếu thảng thốt, quả nhiên chuyện gì cũng không qua được mắt bệ hạ.


Chàng thành thật trả lời:


"Vâng, hôm ấy thần về muộn, cổng thành đã đóng, chỉ có thể tới chùa Thiên Phúc tá túc. Ai ngờ vừa lúc biết được công chúa gặp nạn, vội phái người đi tìm."


Chính Nguyên Đế nhìn chàng, thanh âm nặng nề: "Thôi Tiến Chi không có ở đó?"


Thẩm Hiếu mẫn cảm thấy trong giọng nói của Chính Nguyên Đế hình như có chút bất mãn.


Chàng nghĩ đến câu nói "Cố nhân thì không quan trọng" kia của Lý Thuật, lại liên tưởng đến bệ hạ rõ ràng đã truyền triệu Thôi Tiến Chi, nhưng vẫn ở trong điện cùng chàng nói chuyện tào lao, dường như có ý làm khó dễ Thôi thị lang.

Tâm niệm Thẩm Hiếu khẽ đổi, chàng từ tốn trả lời:


"Thưa vâng, ngày ấy Thôi thị lang không có ở chùa Thiên Phúc. Nghe hòa thượng trong chùa nói, công chúa thường tới lễ Phật nhưng Thôi thị lang chưa từng đi cùng, ngày đó không có mặt cũng không có gì lạ."


Chính Nguyên Đế nghe xong bất mãn trong lòng càng lớn.


Mỗi lần An Lạc xuất phủ, Dương Phương đều cùng đi!


Thẩm Hiếu ghé mắt nhìn sắc mặt Chính Nguyên Đế, nhớ tới ban nãy Lý Thuật nói đến chuyện miếng ngọc tâm thần tan rã, còn có những vết thương của nàng, chuyện này rõ ràng đối với nàng không hề công bằng.


Chàng chợt thêm lời:


"Không ngờ công chúa lại gặp phải tai nạn như thế, nô bộc tùy thân đông đảo, sao có thể dễ dàng rơi xuống núi như vậy được. Thần cảm thấy có gì đó không đúng."


Người sáng suốt đều có thể nhìn thấy phía sau chuyện này có điểm kì lạ.

Chính Nguyên Đế cũng không cần giấu Thẩm Hiếu, nói:


"Không phải trượt chân, Bình Dương nói có người đẩy nó xuống. Thẩm Hiếu, ngươi nói xem, ai có thể ra tay với nàng?"


Thẩm Hiếu nghe xong trong lòng không khỏi run lên.


Chính Nguyên Đế biết đến chàng không được bao lâu nhưng lại có vẻ rất coi trọng, nguyên nhân rất lớn chính là vì chàng là một cô thần, không có phe đảng.


Sau chuyện lấy lương thảo kia chàng đã đắc tội cả triều trên dưới, không ai muốn cùng chàng giao hảo. Chàng chỉ có thể độc lai độc vãng, bởi vậy mà Chính Nguyên Đế rất thưởng thức chàng. Thế gia có quan hệ thông gia chằng chịt, chạm một mắt xích là chấn động cả một mạng lưới, thế nên một người lẻ loi như Thẩm Hiếu mới được Hoàng Thượng coi trọng.


Nếu đã không liên quan đến lợi ích cá nhân, thì từng lời nói ra đều công bằng thẳng thắn, không nghiêng không lệch.

Thẩm Hiếu nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ trong đầu rồi nói:


"Thần cũng không biết ai là người hại công chúa."


Đầu tiên phải lui một bước, không để người ta biết được thái độ.


"Có lợi – hại phân tranh, tất có hợp tác và hãm hại. Bởi vậy thần cho rằng, rất có thể gần đây công chúa đã đắc tội ai đó, người mà cùng công chúa có tranh giành ích lợi."


Chàng đặc biệt nhấn mạnh cái từ "Gần đây".


Gần đây còn có chuyện gì ngoài chuyện lương thảo kia.


Chính Nguyên Đế kỳ thật trong lòng cũng có đoán vậy, Lý Thuật luôn rất cẩn thận, cũng không phải kiểu người hồ nháo đến mức tự mình trượt chân, rõ ràng có người muốn hại nàng, Chính Nguyên Đế tin điều đó. Cái từ "Gần đây" này lại được cả Lý Thuật và Thẩm Hiếu, hai người không có liên hệ gì với nhau đồng thời nhắc đến, đáp án dường như đã có rồi.

Thế lực kia khổng lồ đen tối, âm mưu trùng trùng, che giấu biết bao chuyện gian dối ghê tởm phía sau, mà kẻ đại diện cho nó chính là Thôi Tiến Chi.


Chính Nguyên Đế bỗng nhiên có chút mềm lòng, nhớ tới dáng vẻ thất thểu của Lý Thuật ban nãy khi rời khỏi đây, lưng nàng thẳng nhưng lại quá mức hao gầy.


Ông ta chẳng khác nào đang đẩy con gái ruột vào hố lửa.


Nghĩ đến đây Chính Nguyên Đế nhìn Thẩm Hiếu, lại hỏi: "Trẫm nghe nói mẫu thân ngươi ở Ngô Hưng được tặng đền thờ trinh tiết?"


Thẩm Hiếu hơi nhíu mày, tự nhiên lại quàng sang chuyện riêng nhà mình.


Chàng gật đầu xác nhận:


"Vâng. Thần mồ côi từ trong bụng mẹ, sinh ra đã không biết mặt cha, mẹ thần ở vậy nuôi thần lớn khôn mà không chịu đi thêm bước nữa, ở quê liền tặng cho bà một tấm bia trinh tiết."

Chính Nguyên Đế lại hỏi:


"Ở Giang Nam không phải đang chuộng việc tái giá à? Thật khó được mẫu thân ngươi kiên trinh."


Giang Nam giàu có, nghề thêu và thủ công phát đạt, bởi vậy tập tục hôn nhân cũng rất cởi mở, nữ tử tái giá, hoặc không gả, đều có thể tiếp tục sống thoải mái, không giống Trung Nguyên, một mình người phụ nữ khó có thể sinh tồn.


Thẩm Hiếu cười nhẹ:


"Đa tạ bệ hạ khen tặng. Không dối gạt bệ hạ, thần cũng từng khuyên mẫu thân tái giá, nhưng bà ấy với phụ thân của thần tình cảm sâu đậm, trong lòng không thể chấp nhận được người khác. Sau này bà ấy đi sớm, là do những năm gần đây phải làm lụng vất vả."


"Tái giá hay không tái giá, đúng là chỉ liên quan đến tình nghĩa phu thê, cái gì mà đền thờ trinh tiết, đều là ngoại vật, không quan trọng."

Thẩm Hiếu nói nhỏ.


Chính Nguyên Đế nghe xong, trong lòng có chút cảm xúc.


Ngay cả thôn phụ dân gian đều biết một chữ tình, hiện giờ ông ta lại bức bách Tước Nô phải sống cùng một người không có tình yêu, đối với con bé có khác gì tra tấn.


Kỳ thật ông ta vẫn luôn áy náy với Lý Thuật.


Năm xưa Thôi gia thế lớn, ông ta sớm chiều chỉ nghĩ đến việc chèn ép thế gia, vẫn luôn âm thầm trù tính, chỉ là sợ rút dây động rừng, nên mới để Thôi Tiến Chi cưới công chúa, khiến bọn họ thả lỏng cảnh giác.


Hôm nhân của Lý Thuật ngay từ ban đầu đã là một nước cờ chính trị.


Dù sao cũng là con gái ruột, mấy năm nay cũng không ít lần giúp ông ta xử lí chuyện khó, giờ mà ông ta vẫn cố chấp hi sinh nàng, sau này sao có thể nhận của nàng hai chữ phụ hoàng.


Hoàng quyền và thế gia tranh chấp, thành hay bại cũng không phải chỉ dựa vào con bé.

Đều nói thiên gia vô tình, còn không phải vì có quyền lực ở giữa cản trở. Nhưng dẫu vì quyền lực, cũng không thể đối với ruột thịt quá mức vô tình.


Đó là con gái mình, thôi thì để nó được giải thoát đi.


Chính Nguyên Đế hạ quyết định xong liền cảm thấy nhẹ nhõm.. Bóng dáng tịch liêu vừa nãy của Lý Thuật cứ khiến ông ta cảm thấy đáy lòng nặng nề.


Chính Nguyên Đế cho Thẩm Hiếu lui xuống, trước khi Thẩm Hiếu ra đến cửa thì nghe thấy Chính Nguyên Đế sai sử:


"Lưu Thấu, cho một người đi qua chỗ Tước Nô truyền lời, bảo với nó...... Chuyện mà con bé cầu xin, trẫm chuẩn, bảo nó không cần lo lắng, cứ yên tâm dưỡng thương đi."


Sau đó trầm giọng nói:


"Gọi Thôi Tiến Chi vào đây!!."


Bình luận

Truyện đang đọc