BÌNH MINH MÀU ĐỎ


Trước Tết Nguyên Đán, Diệp Phi kéo Lê Tiện Nam đến siêu thị mua sắm đồ tết, Diệp Phi cố ý liệt kê ra một danh sách, dựa vào đó mà mua theo.

Vì đây là bữa cơm tất niên, năm nay Diệp Phi không muốn gọi bên ngoài giao đến, cố ý ở nhà xe video nấu ăn hơn nửa ngày, nói với Lê Tiện Nam một cách tự tin, “Cứ như vậy trước, sau đó như thế này, em học được rồi.


Lê Tiện Nam cũng chỉ cười nghe cô nói, nhìn bộ dáng tự tin của cô, Lê Tiện Nam cũng là sẵn sàng tin tưởng.

Tuy rằng Diệp Phi đã bắt đầu sống rất độc lập từ nhỏ, nhưng dù sao thì khi còn nhỏ luôn ở nhà dì, luôn nói dối là ăn khi đi học, cho dù là một năm đó đi theo bên cạnh Lê Tiện Nam —— phòng bếp ở Tây Giao cũng hầu như không đụng đến, Lê Tiện Nam không cho cô bước phòng bếp, thậm chí lần đó còn mời cả đầu bếp của nhà hàng người ta về.

Nhưng lần này không giống vậy, hai người sống cùng nhau, cũng không thể gọi đồ bên ngoài giao đến cả đời được, nhà ngoại trừ ấm áp, còn là mùi khói lửa.

Trung tâm thương mại thật sự rất lớn và rộng rãi, trên kệ bày biện các loại hộp quà Tết khác nhau, bầu không khí rất náo nhiệt.

Có một ngày khi Diệp Phi đang ở cùng anh, dự án mới bị mắc kẹt nửa tháng đột nhiên có một cảm hứng, muốn thử dùng hình thức video ghi lại những khoảnh khắc thường ngày trong cuộc sống.

Tất cả đều chỉ là quay video ngắn vài giây, những khoảnh khắc bình thường.

Lê Tiện Nam không quá thích xuất hiện trong ống kính, nhưng bởi vì là Diệp Phi, anh cũng rất phối hợp, Diệp Phi cũng để ý đến anh, chỉ vừa mới lấy điện thoại ra chuẩn bị quay, đúng lúc Lê Tiện Nam và cô cùng đi trên thang cuốn xuống, đứng ở phía sau cô, anh vòng tay ôm eo cô, nhân lúc cô chưa chuẩn bị cúi đầu hôn lên mặt cô.

Trên thang cuốn có người đi lên đi xuống, da mặt Diệp Phi mỏng, tay run lên cất điện thoại đi, Lê Tiện Nam cố tình đặt cằm ở trên vai cô, hơi nóng phả vào tai, anh hạ thấp giọng hỏi, “Sao lại không quay?”
“Không quay nữa, tới rồi! Chúng ta đi mua đồ trước.

” Diệp Phi lấy danh sách từ trong túi ra, bảo Lê Tiện Nam đi đẩy xe mua sắm, cô chạy tới khu đồ ăn vặt mua trước.

Lê Tiện Nam chậm rãi đi theo sau, ở bên cạnh kiên nhẫn chờ cô, cũng nhìn Diệp Phi ngồi xổm trước kệ để hàng, chọn hai hộp hạt dẻ cười hỏi anh muốn cái nào.

“Bên trái.

” Lê Tiện Nam tiện tay chỉ một hộp.

“Nhưng mà bên trái không có lời.


“Bên phải.

” Lê Tiện Nam đi tới, cũng nghiêm túc cùng chọn với cô.


“Nhưng mà bên phải quá nhiều, không ăn hết……”
Lê Tiện Nam dứt khoát cầm hai hộp trong tay cô bỏ vào xe mua sắm, anh lại thuận tay lấy thêm một hộp, cúi người thừa dịp cô không chú ý hôn lên sườn mặt cô, “Muốn ăn thì mua, anh bóc giúp em.


Diệp Phi cười đứng lên, kéo cánh tay anh mua rất nhiều đồ ăn vặt, lại kéo anh đi đến khi rau quả mua rau của và trái cây, chờ đến khi về nhà, hai túi đồ lớn, nhét đầy cốp xe.

Lê Tiện Nam đỗ xe xong, lúc đi đến cốp xe lấy đồ, lắc lắc chìa khóa xe trong tay, “Không giúp gì?”
“Đều giao cho anh, tôi nay em xuống bếp!” Diệp Phi rất mong chờ, nghĩ thầm mua sắm đồ đạc đầy đủ như vậy, cô cũng không đến mức sẽ làm hỏng lần đầu tiên xuống bếp.

Tuy rằng cô nói như vậy, nhưng vẫn đi qua muốn xách một túi đồ giúp anh, kết quả Lê Tiện Nam chỉ đưa chìa khóa xe cho cô, “Cầm cái này.


“Anh nghiêm túc sao? Em chỉ cầm cái này?” Diệp Phi dở khóc dở cười, “Em xách giúp anh cái túi đồ kia.


“Chê ít à?”
“Chỉ có một cái chìa khóa xe!”
Lê Tiện Nam sờ sờ trong túi, lấy điện thoại ra đưa cho cô, “Vậy cầm giúp anh cái này, đi mở cửa.


Thậm chí chỉ là cái túi đồ mà anh cũng không nỡ để cho cô xách.

Diệp Phi vì ăn tết mà cố ý đi làm móng tay, lúc đó Lê Tiện Nam sẽ kéo tay cô vuốt ve một cách cẩn thận, nói, “Bàn tay mỏng manh như vậy, để em tự mình nấu cơm anh luôn cảm thấy áy náy.


Ngày đó Diệp Phi nằm ở trên giường, vươn một bàn tay về phía anh, lười nhác nói, “Đúng vậy, không làm được gì cả, bị anh chiều hư rồi.


Nghĩ đến những mảnh ghép nhỏ đó, khóe môi Diệp Phi cũng nhiễm ý cười, cô khóa trung tâm điều khiển của xe lại, Lê Tiện Nam xách đồ đi ở phía trước, cô vội chạy chậm theo sau.

Lê Tiện Nam quay đầu lại chờ cô, đèn hành lang ở Tây Giao vẫn luôn sáng, hoa cẩm tú cầu nở thành một vùng màu xanh đậm, lắc lư theo gió đêm.

Trong lòng Diệp Phi cô cùng cảm động, sau khi mở cửa thì chạy lên lầu, đi tháo trang sức chuẩn bị vào phòng bếp trổ tài, Lê Tiện Nam đẩy cửa đi vào rửa tay, cô thuận thế thừa dịp lúc anh khom lưng ôm lấy cổ anh hỏi, “Anh có phát hiện hôm nay em trang điểm rất đẹp không?”
“Xinh đẹp cũng là của anh.

” Lê Tiện Nam rửa tay xong, bị cô ôm cổ, anh nghiêng người sang bên cạnh cô cúi người thuận thế hôn lên sườn mặt cô.


Lúc đó Diệp Phi đã tẩy trang xong, làn da trắng nõn, khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ nhắn, mặt mày tinh xảo, đại khái là bởi vì được anh yêu thương cưng chiều, vô cùng rạng rỡ và nhanh nhẹn.

Quần áo còn chưa thay, Diệp Phi mặc một một chiếc áo len cổ vuông màu trắng ngọc trai nhạt, để lộ ra xương quai xanh và một vùng da nhỏ, trên cần cổ trắng nõn đeo một sợi dây chuyền mảnh, những viên kim cương nhỏ tỏa sáng, cô buộc mái tóc dài lên, nụ cười tươi tắn động lòng người.

Hiếm khi nhìn thấy vẻ đẹp năng động này của cô, Lê Tiện Nam dứt khoát đặt ở trước bồn rửa tay, hai ngón tay nắm lấy cằm cô xấu xa hôn xuống, cô cười né đi, Lê Tiện Nam cũng cười đi bắt cô lại.

Lần đầu tiên Diệp Phi bước vào phòng bếp, Lê Tiện Nam giống như nhìn thấy ngày lễ gì đó, anh cứ nhất định phải ở bên cạnh nhìn, nói với móng tay kia của cô nếu không vẫn nên đứng bên cạnh xem đi, Diệp Phi từ chối, cẩn thật thái rau củ, Lê Tiện Nam ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, cứ một hai phải đứng ở phía sau cô, tay vốn chống ở trên bàn nấu ăn bằng đá cẩm thạch, sau đó lại ôm lấy eo Diệp Phi.

Diệp Phi rất cẩn thận, làm móng tay rất bất tiện, sợ không cẩn thận một chút sẽ cắt trúng tay.

Lê Tiện Nam ôm lấy cô từ phía sau, nhiệt độ ở lồng ngực xuyên qua áo ngủ hơi mỏng dán lên trên sống lưng cô, Lê Tiện Nam cũng không nói lời nào, chỉ là một lát sau anh nhận lấy con dao trong tay Diệp Phi, cứ như vậy ôm lấy cô từ phía sau thái giúp cô, Diệp Phi nhàm chán, dứt khoát duỗi tay cầm một quả dâu tây ở bên cạnh đút cho anh.

“Lần này dâu tây có ngọt không?” Diệp Phi quay đầu lại nhìn anh, dường như Lê Tiện Nam còn thật cẩn thận nếm thử, sau vài giây, đối diện với ánh mắt thăm dò của Diệp Phi, anh buông con đao trong tay ra, một tay vòng qua sườn mặt cô, nhéo cằm cô cúi người hôn sâu ——
“Quên rồi, vẫn là em ngọt.

” Anh cười buông cô ra, tay vừa có chút phong lưu lại có chút đứng đắn đánh vào mông cô, “Đi một bên ngồi, để anh làm, nhìn bàn tay sống trong nhung lụa này của em, đừng vào phòng bếp làm những việc này.


“Không được, đã nói là em làm……”
“Được rồi, mời cô Diệp dạy anh, cho người con cá không bằng chỉ người cách câu, em dạy anh làm, bốn bỏ năm lên cũng là em làm.


Diệp Phi bị câu này của anh chọc cười, móng tay cũng thật sự không tiện lắm, nhất là trên móng tay còn được đính thêm mấy viên đá nhỏ, quả thật là làm những việc này rất bất tiện.

Diệp Phi ở bên cạnh chỉ đạo anh, Lê Tiện Nam nghe theo, hai người làm hết nửa buổi tối, rốt cuộc mới làm ra được ba món mặn một canh đơn giản.

Ngày đó thậm chí hai người con rất là trịnh trọng ngồi ở trước bàn ăn.

Diệp Phi vui vẻ nhìn Lê Tiện Nam, mong chờ anh nói gì đó.

Lê Tiện Nam đón nhận tầm mắt của cô, cười nói ——
“Được rồi, về sau chuyện này giao cho anh.


Diệp Phi lắc lắc đầu, “Vậy lỡ như công việc của anh bận rộn thì sao, cũng không thể để anh làm mãi được.



“Nhưng mà là Phi Phi, có cái gì có thể quan trọng hơn em được chứ?”
Năm mới vào đầu tháng hai, đến đêm giao thừa, Tây Giao rất vắng vẻ, hai người ở nhà, nhưng thật ra có sự ấm áp và náo nhiệt khác, Diệp Phi mở TV từ sớm đang đợi bản tin Thời Sự.

Lê Tiện Nam đang làm cơm tất niên, Diệp Phi chạy về phòng ngủ, lại chạy đến phòng bếp.

“Sao vậy, chạy lên chạy xuống làm gì thế?” Lê Tiện Nam xắn cổ tay áo lên một nửa, rửa cho cô một đĩa dâu tây.

Diệp Phi chạy vào trong phòng bếp, mu bàn tay giấu sau người, nói chuẩn bị quà năm mới cho anh.

Lê Tiện Nam cười hỏi cô, “Em định tặng gì?”
Diệp Phi nói anh đoán xem.

Lê Tiện Nam thuận thế nói, không đoán được.

Diệp Phi lấy từ phía sau ra một cái hộp nhẫn, mở ra ngay trước mặt anh, lấy chiếc nhẫn ra đeo vào trên ngón tay anh.

“Thay phiên đeo, sau này mỗi tháng em cũng sẽ tặng cho anh.


Lê Tiện Nam cũng thật sự có chút tâm tư ở trong đó, anh tặng rất nhiều nhẫn đều nằm trong bộ sưu tập cưới, Diệp Phi ngày nào cũng giống như người đi săn kho báu.

Cô còn mua cái giá chuyên cất trang sức có tạo hình xinh đẹp, trên đó treo rất nhiều nhẫn và dây chuyền, bày ra hết nửa bàn trang điểm.

Diệp Phi cảm thấy mình thật giống một con khủng long nhỏ cất giấu kho báu, trông chừng đống kim cương có đủ loại.

Mặc dù là đã rất nhiều, nhưng mỗi tháng Lê Tiện Nam vẫn đều sẽ tặng cho cô một món quà.

Diệp Phi cũng buồn rầu, không biết mình nên tặng cho anh cái gì.

Lê Tiện Nam thường dùng nụ hôn để trả lời, thuận thế đẩy cô nằm ở trên sô pha, ngữ điệu mập mờ lại quyến rũ nói, “Phi Phi, có em là đủ rồi.


Khi đó Diệp Phi thường muốn tặng cho anh một vài món quà, nhưng Lê Tiện Nam lại cũng không thiếu gì cả, cô muốn cố gắng học được nấu cơm, Lê Tiện Nam cũng không cho phép.

Sau đó, thỉnh thoảng cô tặng cà vạt, tặng cặp khuy măng sét có cùng phong cách với thiết kế chiếc nhẫn của cô, tặng kẹp cà vạt, tặng túi đi làm cho anh.

Ngay cả Kha Kỳ cũng ngạc nhiên phát hiện, những món đồ không quá thu hút sự chú ý ở bên người Lê Tiện Nam, hình như đều được thay đổi mỗi ngày.

Lúc Kha Kỳ hỏi, khuôn mặt từ trước đến nay không có biểu cảm gì của Lê Tiện Nam, lại luôn cười cười, nói, “Diệp Phi tặng.



Vào tối giao thừa đó, Lê Tiện Nam và Diệp Phi ăn cơm ở nhà, sau khi ăn cơm xong Lê Tiện Nam nói đưa cô đi ra ngoài đi một chút, Diệp Phi cũng không nghĩ quá nhiều, tùy tiện mặc một chiếc váy dài khoác thêm áo khoác rồi đi cùng anh.

Kết quả lên xe, xe chạy về phía sân bay.

“Đi đâu vậy? Chúng ta không mang theo hành lý gì cả!” Diệp Phi kêu lên, “Lê Tiện Nam, sao anh không nói cho em biết gì hết?”
“Đây không phải là bất ngờ sao, ngày mai là đã trở về rồi.

” Lê Tiện Nam thì ngược lại rất thản nhiên, giao thừa đã gần đến, sân bay trống trải như lần đó nhiều năm trước.

Trên đường băng có một chiếc máy bay tư nhân, Lê Tiện Nam dẫn cô lên máy bay.

Ngày đó Diệp Phi như thế nào cũng không ngờ được, máy bay lại hạ cánh ở Hồng Kông.

Anh đã sớm có kế hoạch, mang theo giấy tờ tùy thân của cô.

Cảng Victoria vẫn có dòng người chen chúc xô đẩy như cũ, những tòa nhà cao tầng san sát nhau, sóng nước nhộn nhạo, phản chiếu muôn vàn khung cảnh xa hoa tuyệt đẹp.

Lê Tiện Nam ôm cô đứng ở đài quan sát trong khách sạn, xem một màn pháo hoa kéo dài hơn một chút.

Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, pháo hoa xoay tròn rồi biến thành từng đóa hoa hướng dương Van Gogh, những sợi bạc sáng tán ra xung quanh.

Từng chùm pháo hoa lớn vây quanh thắp sáng toàn bộ bầu trời đêm.

Lê Tiện Nam ôm cô từ phía sau, tòa nhà chọc trời đối diện điểm đến 0 giờ đèn được bật sáng lên ——
Phi Phi, kỷ niệm sáu năm vui vẻ.

Lê Tiện Nam mãi mãi yêu em.

Diệp Phi không dám tin, ở trong lòng anh khó khăn lắm xoay người lại được, đón nhận nụ hôn của anh rơi xuống.

Gió đêm lạnh mà ẩm ướt, trong lòng anh khép lại một nơi dịu dàng vì cô.

Vào khoảnh khắc 0 giờ đó, Lê Tiện Nam ôm hôn cô ở Hồng Kông xa xôi.

Khi đó Yến Kinh cấm bắn pháo hoa, Lê Tiện Nam cố tình muốn xem pháo hoa cùng cô một lần.

Khi Lê Tiện Nam buông cô ra, tay vuốt ve cánh môi cô, một đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, giống như có muôn vàn ánh sáng lấp lánh dịu dàng đang neo đậu.

Anh nói từng chữ một, nghiêm túc nói với cô, “Phi Phi, kỷ niệm sáu năm vui vẻ, anh cũng mãi mãi yêu em.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc