BÌNH MINH MÀU ĐỎ


Vào cuối mùa xuân, app video ngắn của dự án tổ Diệp Phi bắt đầu xây dựng, khi đó Diệp Phi cũng vẫn nghĩ tiếp tục sử dụng cách quảng bá 21 carat khi đó, chỉ là mấy năm đó sử dụng hình thức văn bản, hiện tại đổi mới và thay đổi rất nhanh, chi bằng lấy hình thức video ngắn làm quảng bá.

Lúc ấy bọn họ chọn góc độ quảng bá đầu tiên là tức cảnh sinh tình, đúng lúc trong công ty và Cục Du lịch địa phương cũng có hợp tác một chút, cho nên đã chọn một trấn nhỏ ở vùng sông nước Giang Nam, đến nơi đó lấy cảnh làm cảnh quay chuyên nghiệp.

Cô báo trước thời gian cho Lê Tiện Nam, cũng muốn dành ra một chút thời gian để anh đặt vé máy bay, định nhân lúc này sẽ nghỉ một ngày cuối tuần, ra ngoài đi dạo cùng anh một chút, kết quả sau khi đã quyết định ngày xong, ngược lại là hành trình ở nơi này của Diệp Phi bị trì hoãn chút, đành phải hoãn lại nửa tháng.

Diệp Phi rất áy náy, bên phía Lê Tiện Nam cũng có một hạng mục đầu tư, Diệp Phi không hỏi quá nhiều, nhưng từ điện thoại Kha Kỳ gọi tới là biết được Lê Tiện Nam tạm thời sửa lại kế hoạch.

Lê Tiện Nam sờ sờ tóc cô, cười nói với con, “Chuyện này có gì to tát đâu, đi nghỉ ngơi mấy ngày.


“Vốn dĩ là muốn đi cùng anh,” Diệp Phi rất không vui, nói, “Lỡ như không ngủ ngon thì sao?”
“Phi Phi,” Ngày đó Lê Tiện Nam cười đến gần hôn lên trán cô, nói với cô, “Sẽ không.


“Làm sao anh biết……” Diệp Phi đã quen ngủ chung với anh, không quen với việc mở mắt ra không nhìn thấy anh.

“Có tin anh không?”
“Tin.

” Diệp Phi kéo chăn mỏng qua, “Quên đi, đến lúc đó em sẽ xem lại.


Kế hoạch đi công tác kia rốt cuộc là bởi vì hành trình của Diệp Phi mà bị hoãn lại hơn nửa tháng, ngày đó thời tiết rất đẹp, buổi sáng Lê Tiện Nam ra ngoài, nói là phải đi công tác một chuyến, đợi lát nữa cho Kha Kỳ đưa cô đến sân bay.

Mọi thứ của anh vẫn như cũ, thay quần áo xong, cuối mùa xuân thời tiết vẫn còn se lạnh, bên ngoài áo khoác âu phục khoác thêm một chiếc áo gió mỏng, đi đến hôn vào khóe môi cô, nói với cô, “Đến lúc trở về anh đón em.



Đại khái cũng là vì kế hoạch hành trình tạm thời thay đổi, Diệp Phi có hơi buồn bực, nhưng lúc đi ra ngoài tâm trạng mới tốt hơn một chút, trên đường chụp mấy tấm ảnh gửi cho Lê Tiện Nam, nhìn đồng hồ, chắc là Lê Tiện Nam cũng đang ở trên máy bay, Diệp Phi cất điện thoại đi, cầm giấy tờ tùy thân đi vào sân bay.

Hành trình quay phim lần đó kỳ thật cũng rất đơn giản, chỉ có hai ngày mà thôi.

Tới chỗ này chỉ có Tiết Như Ý và Diệp Phi, còn dẫn theo một thực tập sinh —— lúc ấy rất tình nguyện nhận việc, nói là đại học cũng học khoa nhiếp ảnh, biết chụp ảnh chuyên nghiệp, thật ra cũng là cô gái nhỏ luôn thích náo nhiệt.


Nhân viên công tác của Cục Du lịch là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dẫn các cô đi mấy điểm tham quan tương đối tiêu biểu để lấy cảnh, Diệp Phi ở trên đường nói chuyện chọn đề tài cùng Tiết Như Ý.

Phong cảnh của trấn nhỏ ở vùng sông nước Giang Nam thật sự đẹp, hai bên là những tòa nhà nhỏ xinh, có một con đường thủy cho thuyền neo đậu, vài cây cầu ngắn có mái che, nước sông xanh màu ngọc bích, trên tường lại treo đèn lồng nho nhỏ màu đỏ, uyển chuyển lại thanh lệ.

Ngày đó thời tiết của trấn nhỏ ở vùng sông nước Giang Nam không được đẹp lắm, mưa nhỏ như sợi tơ mỏng, gần như không cần che ô, trên mặt nước màu xanh nhạt lập tức trải ra một tầng sương mù mờ, tựa như trong lúc vô hình k.ích thích một chút nhớ nhung từ tận đáy lòng.

Thơ cổ có mây, non xanh nước biếc kéo dài, trở về nhàn nhã tựa vào cửa sổ gian phòng nhỏ, gió xuân không hiểu mưa Giang Nam, cười xem mưa hẻm tìm khách nếm thử.

Nhân viên công tác của Cục Du lịch kể cho các cô nghe về lịch sử và chuyện xưa ở nơi này, nhân viên công tác này rất dí dỏm, còn tiện tay nhặt ra thơ cổ Giang Nam.

“À, cái sân nhỏ phía trước là gì vậy?” Đi đến cuối hẻm nhỏ, ở đó có một ngôi nhà cũ, là biệt tự nhỏ điển hình của Tô Châu, nằm gần con đường thủy kia, với những bức màu trắng, mái hiên màu gỗ đậm, tựa như một tòa nhà nhỏ ẩn mình trong thế giới quanh co, bên ngoài bức tường trắng có một vài cây hoa tường vi bám vào, mới có một ít nụ hoa, màu đỏ tươi, càng làm thêm chiều sâu.

“À, cái kia chắc là nhà ở của người ta, nghe nói là không lâu trước đây mới được người khác mua lại, ở cái trấn nhỏ này của chúng tôi, xem như là một thành phố du lịch, có thể là nghĩ cảnh ở nơi này hợp để nghỉ dưỡng.

” Nhân viên công tác kia cười cười, nói, “Phía trước còn có một cửa hàng sườn xám, cũng coi như là thương hiệu lâu năm ở chỗ chúng tôi, người thợ may đó làm sườn xám rất đẹp, hàng năm đều có người đến đây đặt làm, nếu mọi người cảm thấy hứng thú thì có thể đi xem thử.


“A, đúng vậy, có thể chụp một vài tư liệu thực tế về sườn xám, thêm cái này vào cũng không tồi.


Tiết Như Ý rất tán thành.

Diệp Phi cũng ngẩng đầu lên nhìn qua, cửa sổ trong một góc ở sân nhỏ, cửa sổ chạm khắc gỗ được đẩy ra, bên trong có một bà cụ đầu tóc hoa râm ngồi, mái tóc dài, trên mắt đeo kính gọng vàng, khom lưng, trong tay cầm sợi chỉ luồn kim.

Nhân viên công tác dẫn ba người bọn họ đi dạo ở không ít hẻm nhỏ, buổi tối nơi dừng chân của bọn họ cũng là một tòa nhà nhỏ bên bờ sông Giang Nam, đẩy cửa sổ lầu hai ra, lập tức nhìn thấy được dòng sông bao quanh thành phố.

Bóng đêm mê mang, đèn lồng màu đỏ treo trước tòa nhà nhỏ màu trắng mờ ảo sáng lên, phản chiếu ngày tốt cảnh đẹp, nhưng không khí của Giang Nam sau cơn mưa cuối mùa xuân hơi ẩm ướt, dưới mái hiên tinh tế cơn mưa bụi như nỗi nhớ nhung nỉ non, mái ngói màu đen sẫm bị hơi nước ẩm ướt mờ mịt, góc tường màu trắng cũng mơ hồ có rêu phong trơn trượt.

Diệp Phi và Tiết Như Ý ở chung một phòng, Tiết Như Ý chống khuỷu tay ở trước cửa sổ, nhìn ánh trăng bên ngoài bị sương mù làm cho mê mang, dường như yên tĩnh quá mức.

Cảnh như vậy, luôn có thể đánh thức một chút nhớ nhung đang ngủ say ở đáy lòng.

Nghĩ đến Giang Nam, nhưng cũng không phải toàn bộ đều là Giang Nam.

Mấy ngày nay, Diệp Phi đều không nói chuyện với Tiết Như Ý nhiều lắm, một cô gái vốn luôn tươi đẹp hoạt bát lại thay đổi thành một dáng vẻ khác vào thời khắc nào đó, cô ấy im lặng hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn còn cười, nhưng tiết chế hơn so với trước kia rất nhiều.


Diệp Phi nghe Triệu Tây Mi nói lần trước cô ấy và Triệu Tây Chính ở bên nhau —— trong lời nói đều cảm thấy Tiết Như Ý và Triệu Tây Chính là bị chà đạp.

—— “Triệu Tây Chính không có bản lĩnh gì, đã biết rõ anh ta chính là hố lửa còn muốn nhảy vào trong hố lửa, anh ta là gì chứ? Anh ta là thiếu gia được nuông chiều từ bé, bằng cấp đều là ba anh ta nhờ vào quan hệ tiêu tiền mua, sự nghiệp thành công còn không phải là dựa vào Lê Tiện Nam sao, anh ta thật sự dám làm ầm ĩ với người nhà sao? Không có tiền, Triệu Tây Chính chẳng là gì cả.


Là nguyên văn lời Triệu Tây Mi nói.

“Phi Phi, cậu nhìn bên kia kìa.


Tiết Như Ý đưa ngón tay ra chỉ về phía xa, theo đêm tối, dọc đường có mấy cái đèn lồng, tìm được nơi sâu nhất trong con ngõ nhỏ kia, trên tường treo tấm biển sáng đèn, là cửa hàng sườn xám còn chưa đóng cửa, ngôi nhà nhỏ phong cách Tô Châu ở phía xa vẫn còn một ngọn đèn nhỏ sáng lên.

“Rất xinh đẹp,” Diệp Phi nhìn nơi xa, lại quay đầu hỏi cô ấy, “Cậu có ổn không?”
Mới đầu Tiết Như Ý không nói chuyện, chỉ nhìn nơi xa, một lúc sau, Tiết Như Ý đột nhiên quay mặt đi, duỗi tay xoa xoa đôi mắt.

Diệp Phi cũng không an ủi cô ấy, duỗi tay ôm lấy cô sấy.

Tiết Như Ý khóc thật sự rất nhỏ, dùng giọng nói ngập nước hỏi cô, “Phi Phi, thật sự chỉ đến đó, bỗng nhiên tớ cũng thực không cam lòng.


Biết rõ là hố lửa, lúc trước không hề do dự mà nhảy vào đã đoán chắc là không có cách nào sống sót đi ra được, nhưng kỳ tích xuất hiện hết lần này đến lần khác, cô ấy không chết, lại kéo dài hơi tàn.

“Không trách được cậu, anh ta vốn dĩ là như vậy.

” Diệp Phi không biết an ủi cô ấy như thế nào, chỉ có thể duỗi tay xoa vỗ vỗ lưng cô ấy.

“Như thế nào là không được……” Tiết Như Ý thấp giọng hỏi, “Thứ tình cảm này, không được không phải chỉ có thể bởi vì không đủ yêu sao? Nhưng rõ ràng là anh ấy……”
Diệp Phi yên lặng nghe Tiết Như Ý kể một đoạn ngắn, lựa chọn, là có thể lấy ra một chút tình yêu, dù có còn yêu mà phải tách ra, cũng chỉ có thể quy kết là vì đó là lựa chọn sau khi suy nghĩ hết lần này đến lần khác—— mà cô ấy không phải là đáp án tốt nhất.

Diệp Phi cũng hoảng hốt nhớ tới mấy năm cô và Lê Tiện Nam tách ra kia.

Lúc đến Hồng Kông, thoáng cái đã rời xa thành phố Yến Kinh này, bên cạnh thật sự không có một người quen nào.


Cô vốn dĩ chính là một hạt bụi cô đơn, chỉ là những năm đó ở bên cạnh anh mới nhìn thấy được một chút ánh mặt trời, tham lam thêm một chút ấm áp.

Năm ấy rời đi, tất cả mọi người đều không nói gì, chỉ là cái loại giao thoa đột nhiên đứt đoạn này, giống như tất cả mọi người đều cho rằng vở kịch đã tàn cuộc.

Nhưng khán giả dưới sân khấu rời đi, tình cảm của nhân vật chính vẫn kéo dài, chia xa cũng chỉ làm cho tình yêu dài hơn.

Lê Tiện Nam vốn cũng thật sự rất khó ở bên cạnh cô, người như bọn họ, liên hôn mới là đi đến con đường rộng mở, nhưng Lê Tiện Nam cố tình đi một cây cầu độc mộc khác vì cô.

Cho dù con đường phía trước có đầy chông gai, cũng mặc kệ nhấp nhô mọc thành cụm, cô cũng đều là đáp án của anh.

Không phải là lựa chọn, mà là đáp án.

Tiết Như Ý và cô nói chuyện khá nhiều, Diệp Phi yên lặng ở cùng cô ấy, có chút cảm xúc khóc ra có lẽ là sẽ tốt hơn một chút.

Tiết Như Ý khóc xong, lại nói muốn đi ngủ, còn rất áy náy, nói làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Diệp Phi nhéo mặt cô ấy, “Vậy cậu nhanh trở nên tốt hơn đi, ở công ty tớ đã nhìn cậu đến trầm cảm luôn rồi, chờ cậu nói cho tớ biết, nhưng cậu lại không nói gì…… Nói ra thì tốt rồi.


Tiết Như Ý đi ngủ, Diệp Phi xem thời gian còn sớm, muốn ra ngoài đi dạo một chút, cũng thuận tiện gọi điện thoại cho Lê Tiện Nam, thực tập sinh đã sớm đeo camera đi chụp cảnh đêm, Diệp Phi đi ra phía trước, thấy thực tập sinh ở trong nhóm các cô bấm lách tách vài cái đã chụp được mấy chục tấm ảnh.

Mưa bụi đêm Giang Nam, nỗi nhớ nhung như cỏ dại mọc thành cụm, cô quấn áo khoác mỏng đi trên cầu nhỏ có mái che, càng nhớ, ánh trăng lại càng sáng ngời.

Diệp Phi chậm rãi đi qua cửa hàng sườn xám, nhìn bà cụ tập trung thêu hoa, cô đứng ở ngoài cửa sổ xem, đó là một bộ sườn xám màu đỏ sẫm, nút thắt nhỏ, trước ngực thêu một gốc cây hoa mai trắng uốn lượn nở rộ.

Cô cũng nhận được điện thoại của Lê Tiện Nam ở trong đêm tối tịch mịch như vậy.

“Có phải anh trở về Tây Giao rồi không?” Diệp Phi nắm chặt điện thoại, một lần nữa cất bước đi, chậm rãi đi trên gạch đá xanh.

“Coi như là vậy đi.


“Cái gì mà coi như là vậy đi chứ?”
“Em đang ở đâu?” Anh ở đầu bên kia rất yên tĩnh, giọng nói trầm thấp, xuyên qua điện thoại truyền đến, làm cho sương mù trong lồng ngực tán ra xung quanh.

“Một trấn nhỏ ở vùng sông nước Giang Nam, đã nói với anh rồi, em vừa mới đi ngang qua một cửa hàng sườn xám, thật xinh đẹp.


“Em đang đi theo về phía trước?”
“Phía trước có một ngôi nhà nhỏ, hôm nay hướng dẫn du lịch nói với bọn em.



“Có phải là đèn hành lang đang sáng không?” Trong giọng anh mang theo ý cười, dường như rất nhàn nhã, “Phi Phi, có muốn đẩy cửa ra nhìn xem không?”
Cách cửa hàng sườn xám không xa chính là cuối hẻm nhỏ, cánh cảnh cổ xưa hờ khép, mơ hồ để lộ ra một chút ánh đèn ấm áp trong đó.

Diệp Phi cầm điện thoại, không hiểu sao trái tim nhảy một cái.

Cửa sân không đóng, cô nhẹ nhàng duỗi tay đẩy ra.

Khoảng sân theo phong cách Tô Châu này rất nhỏ, mang đậm dáng vẻ Giang Nam, có tạo cảnh núi giả nho nhỏ, hoa lá và cây cối đan xen, trên mặt đất trải gạch đá xanh hình dạng đan xen, trong góc có cái hồ nước nhỏ, làm một cái bình gốm tạo hình nước chảy, bên trong có mấy con cá Koi bơi lội.

Trong có những cây thiếp ngạnh hải đường tươi tốt nở rộ, chắc là vì để phù hợp với tạo cảnh này, đây không phải là loại cây hải đường cao lớn như ở Tây Giao, thiếp ngạnh hải đường thuộc loại cây bui rụng lá, rất nhiều cành mảnh nhỏ tản ra, có vô số hoa hải đường màu hồng trắng nở rộ, một khác mặt trên tường đầy những bông hoa thiên trúc quỳ lớn, là màu xanh nhạt.

Mà trong sân có một cái ghế bập bênh, Lê Tiện Nam vẫn mặc bộ đồ buổi sáng, áo gió dáng dài, dáng người ưu nhã, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều cao quý, trên tay trái cầm điện thoại là một chiếc nhẫn cưới màu bạc, bàn tay kia cũng quý, xương ngón tay thon dài tựa như khối ngọc bích.

Anh ngồi trên ghế bập bênh, cười nhạt, ánh mắt nhìn cô, xua tan sương mù mê mang trong lồng ngực, một bến cảng neo đậu dịu dàng.

“Phi Phi, sao lại không ngủ ngon, không phải có anh sao.


Diệp Phi rất khó hình dung ra tâm trạng của mình vào khoảnh khắc đó, tự nha đẩy màn sương mù tan ra, tình yêu của anh trắng trợn táo bạo.

Là ngõ nhỏ Yến Kinh, là Tiểu Tây Giao ở Hồng Kông, là tinh tế tỉ mỉ chu đáo ở London, là mưa bụi cuối hẻm nhỏ Giang Nam, là hoa cẩm tú cầu vĩnh viễn nở rộ.

“Sao anh lại tới đây……” Diệp Phi cúp điện thoại, chạy về phía anh, Lê Tiện Nam đứng lên, vững vàng đón được cô.

Diệp Phi vùi mặt vào ngực anh, nhẹ nhàng cọ cọ.

Lê Tiện Nam ôm lấy eo cô, hôn lên trán cô, “Không phải là nhớ em không ngủ ngon sao, cảnh sắc Giang Nam đẹp, nên muốn ngắm nhìn thật kỹ cùng Phi Phi.


Khi đó Diệp Phi luôn nói cẩm tú cầu tươi cắt qua lại đổi quá lãng phí, Lê Tiện Nam tìm vườn hoa, cẩm tú cầu chỉ nở vào tháng sáu, anh lại tìm được được cây thiên trúc quỳ (*) cùng loại, hai loài này chỉ là hình dạng giống nhau, kỳ thật cũng không giống nhau, cây thiên trúc quỳ nở vào mùa xuân thu, chọn đúng chủng loại, thậm chí có thể nở bốn mùa quanh năm.

Lúc này cũng vào đúng cuối tháng ba, cây thiên trúc quỳ nở tươi tốt mãnh liệt.

“Phi Phi, lúc này cũng đừng nói ta phá của, lần này là cây thiên trúc quỳ.

” Lê Tiện Nam làm như thật nói, vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền lắc lắc, cười nói với cô, “Hoa tươi đắt biết bao, bây giờ ở chỗ này trồng cây thiên trúc quỳ, tiết kiệm tiền, không phải là để mua dây chuyền cho Phi Phi sao.


Diệp Phi vừa thấy mặt trên kim cương kia, vừa tức giận vừa buồn cười, duỗi tay véo eo anh, “Lê Tiện Nam, sao anh lại tiêu tiền như vậy chứ!”.


Bình luận

Truyện đang đọc