BÌNH MINH THẬT ĐẸP KHI CÓ EM


Cả cơ thể kiều mị của Dạ Vũ ập vào mắt, Sở Duật Phong đột nhiên cảm thấy hình như sách Guinness nên ghi nhận anh là người giỏi kiềm chế nhất.

Kết hôn gần bảy tháng mà chỉ toàn ăn chay, đúng là…
Dạ Vũ cảm nhận được ánh mắt của chồng mình, cô vội lấy chăn che đi.

“Đẹp lắm, đừng che.”
Anh đặt cô gái nằm dưới thân mình, sau đó cúi xuống ngậm lấy bầu ngực đang nhô cao và cắn lấy.

Dạ Vũ run người, sau đó bắt đầu thở dốc mà nỉ non.

Tuy hai người chưa bao giờ thực hiện bước cuối cùng nhưng hành động này cũng chẳng phải lần đầu tiên.

Khi bàn tay của Sở Duật Phong vuốt ve, Dạ Vũ cảm thấy cả người như có dòng điện vừa chạy qua vậy.

Nó như một chất kích thích khiến người ta không kiềm được mà trầm luân.

“Phong, đừng…”
“Tim em đang đập nhanh lắm đấy.”
“Không phải vì anh à?”
Thấy cô gái đang lườm mình, Sở Duật Phong cười khẽ rồi hôn lên đôi má đỏ ửng của cô gái.

bàn tay dần dần di chuyển xuống dưới.


Anh cởi bỏ chướng ngại cuối cùng, sau đó bắt đầu khám phá nơi tư mật của Dạ Vũ.

“Ưm…”
Một cảm giác thống khoái trào dâng, gần như mọi cảm giác luân phiên đan xen trong tâm trí Dạ Vũ.

Đau có, vui sướng có, thân thể cô khẽ đong đưa theo sự quấy rối đó.

Đây là lần đầu của hai người, do đó Sở Duật Phong không tránh khỏi có chút gấp gáp.

m thanh nỉ non, mềm mại của cô gái như một chất xúc tác vậy, cơ thể anh cũng vì thế mà nổi lên phản ứng.

Theo như anh biết được thì màn dạo đầu cần được thực hiện tốt vì nó sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ quá trình.

Ngón tay không ngừng chuyển động, sự ướt át từ nơi đó làm cho một mặt khác của anh dần dần phá bỏ mà chui ra ngoài.

Chỉ một lát thôi mà Dạ Vũ đã cảm thấy mệt lừ, cô thở dốc rồi che đi gương mặt của mình.

Sở Duật Phong cảm thấy nhiêu đó đã đủ rồi, anh tách hai chân cô ra rồi đưa hạ thân vào trong.

“Đau quá…”
Cơn đau từ phía dưới ập đến khiến cho Dạ Vũ không nhịn được mà hét lên, giọng nói cũng có chút nức nở.

“Ngoan, không sao đâu.”
“Đừng mà… đau lắm…”

“Kiên nhẫn một chút, rất nhanh sẽ hết thôi.”
Đây quả là một sự kích thích đối với một người ăn chay ba mươi mốt năm như Sở Duật Phong.

Nếu bây giờ anh ngừng lại thì nó sẽ trở thành nỗi ám ảnh cả đời của anh mất!
Anh dùng mọi từ ngữ để an ủi cô gái, nói đúng hơn là dụ dỗ.

Thật sự bên dưới của cô chặt đến mức khiến cho người ta phát điên lên, nhưng vì sự nức nở này mà anh đành phải cố gắng nhẫn nhịn.

“Phong, tin em đi nó… đau lắm…”
“Ngoan nghe lời anh, một lát sẽ hết thôi.”
Sau câu nói đó, anh từ từ tiến vào trong, xuyên qua lớp màng mỏng đang ngăn cản.

Dạ Vũ theo bản năng liền choàng tay lên người anh, âm thanh mị hoặc vang lên.

Lúc đầu thì không thành thạo cho lắm, nhưng đến lúc quen rồi lại không nghĩ nó lại mang một cảm giác kỳ lạ như thế.

Mồ hôi ướt đẫm trán của hai người, thậm chí mái tóc dài của Dạ Vũ cũng vì thế mà bết cả lại.

Một lúc sau, khi Dạ Vũ đã nghĩ là sẽ kết thúc nhưng ai ngờ Sở Duật Phong lại kéo cô dậy, đặt cô ngồi lên người mình.

Cô có cảm giác lần này khác hẳn khi nãy, nó… khiến toàn bộ cơ thể như bị kích thích thêm vậy.

“Dừng lại, em… không chịu nổi đâu…”
Anh cười khẽ, sau đó đặt tay ra sau gáy Dạ Vũ cố gắng ép sát cả người cô về phía mình.

“Ngoan, ngày mai anh ra sofa ngủ.”
“Anh… nhớ lời anh đấy.”
“Đương nhiên, còn giờ thì…”
Hai người không biết đã làm bao lâu, tiếng thở dốc của cô gái cùng với âm thanh ám muội vang lên khắp phòng.

Ánh sáng mờ ảo từ cây đèn ngủ in bóng của đôi nam nữ lên bức tường, có lẽ đây cũng là một trong những chuyện hạnh phúc nhất chăng?.


Bình luận

Truyện đang đọc