BÌNH MINH THẬT ĐẸP KHI CÓ EM


Nói là làm, Mạc phu nhân nhân lúc đó bèn xuống lầu rồi chơi với cháu nội của mình.

Dạ Vũ trò chuyện với Châu Nhan, nhìn thấy bà từ trên lầu đi xuống thì có chút ngạc nhiên, sau đó gật đầu xem như chào hỏi.

“Cháu tên là Dạ Vũ nhỉ?”
“Vâng ạ.”
“Dạ Vũ này, khi nãy K có gọi điện cho chúng ta bảo rằng chăm sóc cho cháu, do đó lát nữa cháu có thể đến bệnh viện một chuyến để bác sĩ kiểm tra sức khỏe của cháu được không?”
Mặt thì vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng của Mạc phu nhân vô cùng rối bời.

Cầu mong đây là con gái của em ấy, nếu không chắc chắn bà sẽ thất vọng đến chết mất.

Dạ Vũ hơi ngập ngừng một lát rồi gật đầu đồng ý.

Không vì sao cả, chỉ là đột nhiên cô cảm thấy nếu bản thân mà từ chối thì khá là kỳ cục.

Ít nhất thì cô không nghĩ mấy người đó sẽ làm hại cô đâu, trông đáng tin thế cơ mà.

Khi nhìn thấy con trai xuống lầu, Mạc phu nhân nháy mắt rồi lập tức lên tiếng với Dạ Vũ: “Đi thôi, chỉ kiểm tra một chút rồi về.”
“Vâng ạ.”
Châu Nhan không đi cùng, cô lấy lý do là phải chăm sóc hai đứa nhỏ nên bảo mọi người cứ đến đó.


Dù sao thì có rất nhiều người nhắm vào Vũ Trạch, vậy nên cô cần phải bảo vệ con mình thật tốt.

Đến nơi rồi Dạ Vũ mới nhận ra sự khác biệt rõ rệt của thành phố và làng quê biển.

Chỉ có thể miêu tả bằng một từ thôi: rộng.

“Cháu cứ đi theo bác sĩ là được, ở đây thuộc quyền sở hữu của Mạc thị nên cháu không cần phải lo lắng gì đâu.”
“Vâng ạ.”
Trong thời gian chờ đợi, Mạc phu nhân liền bảo thằng con trai độc nhất của mình: “Sao nhìn con khó chịu vậy? Nếu con bé thật sự là em họ của con thì sao?”
“Vậy thì chứng tỏ năm ấy bác vẫn còn sống.”
Mạc Vũ Trạch thản nhiên trả lời, đôi mắt đen không hề để lộ bất kỳ một tia cảm xúc nào cả.

Anh nhìn chằm chằm vào căn phòng mà Dạ Vũ vừa bước vào, khóe miệng hơi nhếch lên.

Mạc phu nhân biết con trai mình đang nghĩ gì thì vội lập tức lên tiếng: “Con đó, nếu mà người ta có không phải thì cũng đừng làm ra vẻ mặt đáng sợ đó chứ.”
Dù nói như thế nhưng trong lòng bà, Dạ Vũ gần như đã chiếm được chín mươi phần trăm sự tin tưởng.

Gương mặt đó hoàn toàn không khác gì mẹ chồng của bà lúc còn trẻ cả.


“Con chỉ mong mọi thứ đều đúng như chúng ta mong đợi.”
Một người lúc nào cũng bị bủa vây bởi nguy hiểm như Mạc Vũ Trạch không tránh khỏi có chút nghi ngờ.

Trên đời này có sự trùng hợp đến thế ư, cô ta mất trí nhớ lại vừa vặn được thân tín của anh cứu sống, bây giờ lại dần dần tiếp cận được với Mạc gia.

Là cô ta diễn xuất quá tốt hay là anh quá đa nghi rồi?
Hai người đợi khoảng nửa tiếng thì Dạ Vũ mới ra ngoài, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Sức khỏe của cô vốn đã không tốt bây giờ lại còn phải lấy nhiều máu như thế, ai mà chịu nổi cơ chứ? Nếu không phải cô trụ vững thì có lẽ nãy giờ cô đã ngất đi mất rồi.

“Cháu không sao chứ?”
Mạc phu nhân lập tức tiến lại đỡ lấy cô gái, ân cần lên tiếng.

Bà biết thằng con trai của mình ghét điều gì nên đành phải tự mình làm vậy.

“Không sao ạ.”
Có lẽ vì còn đang khá chóng mặt nên giọng nói của Dạ Vũ rất nhỏ.

Hai người đợi đến khi sắc mặt cô gái trở lại bình thường rồi mới về nhà.

.

Truyện Kiếm Hiệp
Châu Nhan đã nấu sẵn đồ ăn, cô đưa chén cho Dạ Vũ rồi dịu dàng nói: “Cô ăn để lấy lại sức đi, dù sao cũng đã mệt mỏi như thế rồi mà.”
“Cám ơn.”.


Bình luận

Truyện đang đọc