BÌNH MINH THẬT ĐẸP KHI CÓ EM


Không giống như nhà chính Sở gia, nơi này bao trùm một bầu không khí u ám hơn nhiều.

Dùng từ u ám cũng không hoàn toàn chính xác, đa phần là cây cối trong khi hoa quý và trái cây chỉ chiếm một phần nhỏ.

“Đây là em trồng à?”
“Ừ, vì thấy nơi này thoáng đãng lại hơi buồn nên em nói với anh họ cho mình làm gì tùy thích.

Thấy không, nhờ bàn tay của em mà chốn âm u này cũng được cải thiện một chút.”
Dạ Vũ dẫn Sở Duật Phong tham quan toàn bộ khu vườn ở Mạc gia, sau đó nghỉ chân tại một hàng ghế đá nhỏ.

Tiếng chim líu lo, tiếng nói của những người làm ở gần đó cùng với âm thanh róc rách của một đài phun nước ở gần đó.

“Nhớ không nhầm, vào thời điểm này năm trước em vẫn chưa thể đi lại.”
Hai người đa phần ôn lại chuyện cũ, đa phần là sự thờ ơ của Sở Duật Phong trong những ngày đầu của cuộc hôn nhân.

Đúng là ghét của nào trời trao của đó, lúc đó không thích cô vợ khuyết tật của mình bao nhiêu thì bây giờ lại yêu thương cô ấy bấy nhiêu, thậm chí là còn gấp hai, gấp ba lần.

Hai người cứ nhìn ngắm tuyết rơi như thế, không ai nói với nhau câu nào.


Có vẻ như ông trời cũng không muốn xen ngang bầu không khí lãng mạn này nên tuyết không quá dày, nhưng thay vào đó là nhiều gió hơn.

“Tìm được Kiều Dương chưa?”
“Chưa, chỉ mới xử lý được ba người còn lại của Kiều gia.

Có lẽ hắn đã chết ở đâu đó rồi.”
Miệng thì nói vậy nhưng Sở Duật Phong mong muốn hắn ta sống hơn bao giờ hết.

Một cái chết là quá nhẹ nhàng với hắn rồi, tên đó phải trả giá thật đắt với những gì đã làm đối với Dạ Vũ.

Về phần Hàn Ngọc, dù cho cô ta có thỏa thuận với Kiều Dương nhưng bản thân lại chẳng tham gia vào bất kỳ chuyện gì, do đó anh chỉ có thể cho cô ta và gia đình chồng cô ta vài bài học nhỏ.

“Dạ Vũ!”
Dạ Vũ và Sở Duật Phong đồng thời quay lại.

Một người đàn ông mặc một bộ quần áo đơn giản đang tiến lại, trên tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ.

Tuy nhiên, bước chân của anh khựng lại khi nhìn thấy người ngồi cạnh cô, đặc biệt hơn đây lại còn là người quen nữa chứ!

“K? Anh xong việc rồi à?
Dạ Vũ lên tiếng hỏi thăm, cô không hề nhận ra ánh mắt của hai người đàn ông này đang hừng hực sát khí.

Dù chi là một thuộc hạ, điều đó không có nghĩa anh không dám làm gì Sở Duật Phong.

“Sáng nay, sau khi hoàn thành là anh lập tức về đây.

Đây là…?”
“Cậu đừng giả vờ không biết tôi.”
Từ Mạc Vũ Trạch, Sở Duật Phong biết được tên này đã cứu Dạ Vũ, thậm chí còn có tình cảm với cô.

Tuy nhiên, khi Dạ Vũ mất ký ức, hắn còn không lay động được trái tim cô thì bây giờ lại càng bất khả thi.

Hơn nữa, có một người chồng tuyệt vời như anh ở đây thì tên K này đừng hòng làm gì.

“Tôi chỉ thắc mắc là tại sao anh ở đây.”
“Đương nhiên là đến đón vợ tôi về nhà chứ còn làm gì, không lẽ cậu?”
“...” Anh ta có cần phải căng thẳng như thế không, nhưng mà vợ là chuyện quái gì đây? Trong mấy ngày anh vắng mặt, có phải có nhiều chuyện xảy ra lắm không?
Dạ Vũ muốn giải thích nhưng Sở Duật Phong đã lên tiếng trước: “Tôi và Dạ Vũ là vợ chồng hợp pháp, nếu muốn thì tôi có thể cho cậu xem giấy đăng ký kết hôn.

Vì tên khốn khiếp kia và gia đình hắn nên dẫn đến những việc như cậu đã biết.

Bây giờ Dạ Vũ đã nhớ lại, cô ấy chính là vợ của tôi, đồng thời là em họ của Mạc Vũ Trạch, tiểu thư Mạc gia.”.


Bình luận

Truyện đang đọc