BOSS À, ANH SỦNG EM QUÁ RỒI ĐẤY!


Đáng ra sau khi mua xong đồ Chu Nhất Dương và Chu Lộ Lộ phải về nhà rồi, nhưng không hiểu sao bà chị cậu lại bảo cậu đi dạo thêm vòng nữa.
Cậu thì không sao, chỉ tội cho trợ lí Lưu phải cầm đồ cho chị cậu vì Phó Dật Thần bảo trước đây trợ lí Lưu từng đi thi điền kinh cấp trường.
Trợ lí Lưu trong lòng khóc nhiều chút.
Cuối cùng, đi mua sắm từ lúc 1h mà 6h mới về đến nhà.
Chu Nhất Dương mệt suýt gục luôn.

Hơn 5h cậu mới ra lấy xe được, lại đúng giờ cao điểm, chen chúc trên đường, còn bà chị cậu ngồi bên cạnh, tẩy trang bỏ lớp hóa trang rồi nhân lúc tắc đường livestream cho fan.
Sau đó lúc tối, Chu Nhất Dương nhận được điện thoại của cô giúp việc, rằng tuần sau cô về quê, có đám cưới người trong họ, xin nghỉ một tuần.

Bình thường cậu sống một mình nên tự đun nấu được, nhưng căn biệt thự quá lớn nên 1 tuần 2 lần vẫn có người đến dọn dẹp định kì vào thứ 3 và thứ 6.
Cô đi ăn đám cưới mà nghỉ 1 tuần???
Người trên thế giới này bị làm sao ấy nhỉ???
Nhưng Chu Nhất Dương vẫn đồng ý cho cô nghỉ.

Sau đó không ăn bữa tối mà ngủ luôn, kết quả là nửa đêm đói quá tỉnh dậy.
Mặc dù mẹ có để lại đồ ăn, nhưng cậu không muốn làm phiền giấc ngủ của mọi người nên đành nhịn đói, sau đó lấy quần áo đi tắm rửa.
Vừa tắm xong, bước ra thì điện thoại rung, là một số lạ.

Còn là đuôi 9999.


Chu Nhất Dương tưởng tiệm vàng nào đó mới khai trương gọi điện quảng cáo, định không nghe máy.

Nhưng nghĩ lại, chắc người ta cũng không rảnh mà gọi giờ này cho cậu đâu nhỉ?
Cuối cùng cậu vẫn nhấc máy lên nghe.

Một giọng trầm nam tính đập thẳng vào tai.
Là Phó Dật Thần.
"Này, sao anh có số của tôi?"
"Cậu từng cho tôi số rồi mà."
Chu Nhất Dương nhớ lại, cậu cho anh ta số lúc nào nhỉ??
Sau đó, bằng một cách thần kì nào đó mà não cá vàng của cậu nhớ ra được.

Cái buổi tối cậu nói chuyện với anh ta, anh ta có hỏi cậu số, cậu nói một lèo ra.

Anh ta không ghi lại, cũng không lưu lại ngay mà vẫn có thể nhớ được ư???
Chu Nhất Dương "à" một tiếng.
"Rồi anh gọi tôi có việc gì không?"
"Cậu chưa ăn tối đúng không?"
Chu Nhất Dương đột nhiên giật mình, sao anh ta lại biết, rồi cậu nhìn khắp phòng mình xem có camera không.
Thấy không có rồi mới yên tâm.
"Sao anh biết?"
"Thì cậu chả từng nói cho tôi nghe rằng nếu cậu mệt quá, sẽ chẳng muốn ăn gì, mà nằm xuống giường ngủ luôn còn gì."
Này, này, anh định lợi dụng trí nhớ không tốt của tôi để bịa chuyện đấy à???
Mà anh ta biết cậu mệt ư?
Nhưng quả thật là Chu Nhất Dương không nhớ nổi cậu đã nói những gì vào buổi tối hôm đó.
Phó Dật Thần cứ như Conan ấy, bình thường nếu Conan nói một kiến thức nào đó mà vượt khả năng hiểu biết của đứa trẻ lớp 1, hay những thứ mà người khác còn không biết.

Thì Conan đều bảo là do xem TV, trên TV cái gì cũng có.
Phó Dật Thần chắc cũng từng đọc Conan nhỉ?
"Đúng là tôi chưa ăn, nhưng anh gọi thế này chẳng lẽ định ship đồ ăn đến cho tôi à."
"Cậu ra ngoài đi."
Chẳng lẽ là thật? Anh ta biết cậu đói mà ship đồ ăn đến cho cậu á??
Chu Nhất Dương nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài.

Qua cánh cửa cổng, cậu thấy một người đàn ông cao lớn đứng dựa lưng vào chiếc Bentley đằng sau, bên ngoài bộ vest khoác chiếc áo choàng dài.

Phó Dật Thần thấy Chu Nhất Dương đi ra, anh mỉm cười, sau đó lấy từ trong lòng ra một bọc đồ ăn còn nóng.
Phó Dật Thần bọc túi đồ ăn vào trong áo khoác để giữ đồ ăn nóng cho cậu ư? Cái áo khoác đó, vừa nhìn là biết giá trên trời rồi.
"Sao anh không nhờ trợ lí ấy?"
Chu Nhất Dương mở cửa, đến chỗ anh đang đứng.
"Không có gì, tôi cũng vừa mới ăn tối.

Chợt nhớ ra chắc cậu chưa ăn đâu, nên là mới tiện thể mua rồi mang đến cho cậu."
Nói xong anh lại nhìn bộ đồ trên người Chu Nhất Dương.

Vì chuẩn bị đi ngủ nên cậu chỉ mặc một chiếc áo tay dài mỏng.
Phó Dật Thần khẽ cau mày.
"Sao cậu mặc ít thế? Đầu đông rồi."
Nói rồi anh định cởi áo khoác ngoài của mình ra cho cậu, nhưng chợt nhớ ra chiếc áo khoác dính mùi thức ăn vì anh vừa ôm trong bọc nên lại thôi.
Anh bảo cậu vào trong xe ô tô, anh bật điều hòa sang chế độ ấm.

Chu Nhất Dương cũng rất nghe lời mà chui vào.
Cậu vừa mở hộp thức ăn ra thì nhớ rằng đây là siêu xe của Phó Dật Thần, ăn trong này thì có ổn lắm không nhỉ? Nó sẽ có mùi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu lại chui ra.

Phó Dật Thần ở đằng sau chợt giữ tay cậu lại.
"Cứ ăn trong này đi, không sao."
Chu Nhất Dương nghĩ, đã phiền người ta đến mức này rồi.

Cậu lắc đầu, nói.
"Thôi, tôi mang lên phòng ăn vậy."

Thực ra Phó Dật Thần không muốn cậu đứng bên ngoài lâu, hơn nữa anh lại muốn được nhìn cậu lâu hơn, nên đã bảo cậu vào trong xe của mình.
Cậu hoàn toàn có thể vào nhà rồi ăn.
Muốn cậu ở lại lâu, nhưng lại sợ cậu bị đói.

Cuối cùng, anh đành chấp nhận, để Chu Nhất Dương lên phòng cậu ăn.
Chu Nhất Dương bước ra khỏi xe, trước khi đóng cửa, cậu nói với Phó Dật Thần.
"Này, cảm ơn anh nhé! Bao giờ về nhà tôi thì tôi sẽ mời anh một bữa."
"Cậu không thắc mắc tại sao tôi lại làm thế ư?"
Ừ nhỉ, đúng rồi, sao anh ta lại phải làm vậy??
Thấy Chu Nhất Dương bày ra bộ mặt khó hiểu vô cùng đáng yêu, Phó Dật Thần không nhịn được mà phì cười.
"Tôi muốn làm bạn với cậu."
"Với tôi ư? Tại sao?" - Cậu lại càng khó hiểu hơn.
"Có lẽ là cậu cho tôi cảm giác đặc biệt hơn những người khác.

Cậu rất đơn thuần, cũng tốt bụng nữa."
Chu Nhất Dương được khen thì ngại.

Cậu chỉ mỉm cười với Phó Dật Thần rồi chạy vào nhà.
Có bao nhiêu người thế mà anh lại chỉ muốn kết bạn với tôi ư?.


Bình luận

Truyện đang đọc