BOSS À, ANH SỦNG EM QUÁ RỒI ĐẤY!


Chu Nhất Dương rất yêu trẻ con, nên sau khi kết hôn, cậu luôn muốn có một đứa con để mình cưng nựng.

Nhưng Phó Dật Thần thì khác, anh nói anh chỉ muốn cưng nựng mình Chu Nhất Dương.
Chu Nhất Dương cũng rất tôn trọng ý kiến của chồng, nhưng thỉnh thoảng đi đường mà bắt gặp mấy đứa trẻ con nhỏ xíu đáng yêu đang chơi là Chu Nhất Dương hận không thể bắt về ngay, có điều cậu sợ bị vác lên đồn cảnh sát thôi.
Hai người kết hôn hơn 1 năm, sau bao nhiêu lần bàn bạc, cuối cùng Phó Dật Thần cũng đồng ý nhận con nuôi.
Hai người đến cô nhi viện nhận một bé trai 4 tuổi, bé tên là Minh Triết.

Phó Dật Thần để bé theo họ của Chu Nhất Dương, là Chu Minh Triết.

Minh Triết khá trông khá lầm lì so với những đứa nhóc ở cô nhi viện, Chu Nhất Dương vừa nhìn liền ngay lập tức muốn bảo vệ, liền nhận bé.
Bố mẹ của Minh Triết mất trong một vụ tai nạn xe hơi, từ một đứa trẻ sống trong nhung lụa, sau một đêm mất tất cả, vậy nên Minh Triết so với các bé cùng trang lứa trông trưởng thành hơn, Chu Nhất Dương nhìn mà đau lòng.
Minh Triết rất ngoan, về gia đình mới không khóc, không nháo, không đòi hỏi, Chu Nhất Dương biết, có lẽ thằng nhóc sẽ phải mất một thời gian khá lâu mới có thể thích ứng được với gia đình nhỏ này.
Chu Nhất Dương vẫn rất kiên nhẫn, chăm sóc thằng bé từng li từng tí một khiến Phó Dật Thần nhìn mà ghen.
(Những chương truyện trước, tui thường dùng từ "bố", nhưng mà từ chương này, sẽ dùng "ba", vì ba lớn, ba nhỏ nghe thuận miệng hơn)
Nhưng chỉ sau mấy tháng, Minh Triết đã hoạt bát hơn rất nhiều, Phó Dật Thần cương quyết cho thằng nhóc ngủ phòng riêng, dù sao thì đã lâu anh chưa được "ăn" rồi.
Minh Triết cũng rất nghe lời.
"Vâng, ba lớn."
Tiếng "ba lớn" có cảm giác nũng nịu khiến Phó Dật Thần nghĩ, liệu anh có ác độc quá không?
Minh Triết có hai người ba, còn có ông bà nội, ông bà ngoại, có cô dì chú bác mới.

Lúc bé đi mẫu giáo, thỉnh thoảng sẽ được ông bà đi đón, nghe ông bà bảo, để cho hai ba còn đi hú hí với nhau.
Minh Triết chẳng hiểu gì, chỉ biết ba lớn rất yêu ba nhỏ, ba nhỏ thì rất yêu bé, suy ra là ba lớn cũng yêu bé, bé cũng rất yêu ba lớn và ba nhỏ.
Sinh nhật của bé, hai ba đều tổ chức rất linh đình, còn mời nhiều người đến dự, bé cảm giác như được trở về cuộc sống trước kia vậy.
Ở với hai người ba được 2 năm thì Minh Triết lên lớp 1, bé nhìn thấy có nhiều bạn cùng lớp có anh chị, còn có em nữa, Minh Triết cũng muốn.
Lúc đi học về, thấy mặt Minh Triết suy tư, Chu Nhất Dương bèn ngồi xổm xuống hỏi con trai: "Con sao vậy?"

Minh Triết thở dài như một ông cụ non, rồi ngập ngừng mãi mới nói: "Con, có thể, có em được không ạ?"
Chu Nhất Dương ngạc nhiên nhìn con trai, nhưng rồi cậu mỉm cười: "Con muốn em trai hay em gái?"
Minh Triết nghĩ nghĩ, bé thấy em trai thì nghịch ngợm lắm, em gái thì sẽ mặc váy công chúa, rất dễ thương, sẽ chạy theo gọi anh rất ngọt.

Nghĩ vậy, bé liền trả lời: "Muốn em gái ạ."
Nhưng Minh Triết không biết rằng, đứa em gái tương lai của bé còn nghịch hơn những em trai khác nhiều lần.
Chu Nhất Dương và Phó Dật Thần nhận một nhóc 5 tuổi, tên là Tinh Kì, để cho nhóc theo họ ba lớn, là Phó Tinh Kì.
Nhóc này là một đứa bé người lai, rất xinh, nhưng bị bỏ rơi, bà ngoại nuôi đến năm 3 tuổi thì bà mất, sau đó nhóc được gửi vào cô nhi viện.

Mới 5 tuổi nhưng đã làm trùm trong đó, chỉ có điều, nhìn bề ngoài thì thấy rất cưng, Minh Triết ngay lần đầu nhìn thấy, đã quyết định chọn nhóc này.
Khác với tưởng tượng của Minh Triết, Tinh Kì dễ thương nhưng bé không thích mặc váy, gọi anh cũng không ngọt, gọi nghe như ra lệnh không à.


Chỉ có điều, lúc nhìn vào đôi mắt nâu sâu hút, to tròn của con bé, là lại như ăn phải đường vậy.
Phó Dật Thần rất thích nựng má nhóc này, theo anh bảo, đôi mắt của Tinh Kì có chút giống với Chu Nhất Dương.

Chu Nhất Dương nghĩ, nhưng mà cậu không có nghịch như nhóc này đâu.
Tính cách của Tinh Kì không phải kiểu dễ thương người gặp người yêu, giống chị đại hơn, nhưng con bé có nhan sắc cân tất cả.
Đại khái là khi con bé làm chuyện gì sai, chẳng hạn bắt nạt bạn học trong trường mẫu giáo, làm vỡ bình quý của ông nội, chỉ cần tỏ vẻ đáng yêu là ngay lập tức được tha thứ.
Tinh Kì chỉ biết thở dài, dễ thương quá cũng đâu phải lỗi của nhóc đâu!.


Bình luận

Truyện đang đọc