CÁ CƯỢC TÌNH YÊU


Tưởng chừng như một bữa ăn đầy ấm áp tràn ngập không khí gia đình.

Nhưng thật ra trong tâm trí mỗi người đều có một suy nghĩ cho riêng mình, người cảm thấy thoải mái, người cảm thấy nó chỉ như một trò chơi.
Lạc Ân Nghiên nãy giờ ngồi cười mỉm, cảm thấy món cháo này của mình rất ngon đi.

Một người thích ăn những món sơn hào hải vị, chỉ thích sang chảnh như Âu Thành Triệu giờ cũng ngồi nhấm nháp một tô cháo bình thường này của cô.
Đang trong không khí yên lặng của phòng bếp, cô sực nhớ ra chuyện gì đó, bàn tay nhỏ bé vỗ vào trán mình một cái.
“A…tôi quên mất hôm nay phải lên công ty! Phải gọi cho con bé Vi Yến mới được”
Vừa định đứng lên đi kiếm điện thoại của mình, Âu Thành Triệu ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói dịu nhẹ.
“Em đưa chị về công ty! Dù gì tí em cũng có việc cần đi qua đó!”
Lạc Ân Nghiên suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Vậy cũng được! Không cần phải làm phiền con bé ngủ nhiều đó nữa!”
Ngồi xuống ăn hết tô cháo còn lại của mình, thấy tô cậu đã vơi gần hết cô bèn cười lên tiếng.
“Ở trong bếp rất nhiều! Cậu muốn ăn nữa thì vô lấy nhé!”
“Được! Dù gì em ăn cũng sắp hết rồi chị vô lấy cho em được không?” Ánh mắt long lanh nhìn, hai tay khoanh lên bàn để trước mặt, bộ dạng nũng nịu nhìn cô.

Thấy được cảnh này, cô không khỏi bật cười.
“Được!”
Một tô cháo nóng hổi được bê ra thêm.

Âu Thành Triệu liếm môi thèm thuồng nhìn cô nói.
“Chị nấu ăn thật sự rất ngon đó! Ước ngày nào chị cũng nấu cho em ăn!”
“Nếu cậu thích khi nào tôi rãnh sẽ cho cậu thưởng thức vài món tay nghề của tôi!”
“Rất thích! Rất vinh hạnh được chị nấu cho ăn đó nha!”
Nghe giọng nịnh nọt của cậu, mà cảm thấy cậu thật trẻ con, khác bộ dáng trên giường đêm hôm qua.


Trên giường cậu rất thâm hiểm, luôn nói những câu khiến người ta thật xấu hổ, cậu giống như một con sói hoang vậy, chỉ muốn làm theo những gì mình muốn, mặc kệ người ta có thích hay không, làm cho cô cũng phải mệt mỏi với cậu.

Xuống giường thì lại là bộ dạng khác, ngoan ngoãn, nói chuyện cũng rất dễ nghe và thoải mái, hoàn toàn là bộ dạng nghiêm chỉnh, nhìn vào không ai nghĩ sẽ có một lúc Âu Thành Triệu điên cuồng như thế nào!
Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên cô nhớ tới một điều gì đó, ánh mắt ngước lên, len lén nhìn cậu, tay từ từ đặt nhẹ chiếc muỗng trên tay xuống.
“Âu Thành Triệu!”
“Hửm?”
“Cậu và Châu Ái Nghi quen nhau sao?”
Nghe được cậu hỏi bất ngờ này của cô, thân thể bỗng chốc cứng đờ, tay đang múc cháo cũng dừng lại theo hành động của cậu, đôi mắt sắc bén híp lại nhìn chằm chằm cô một lúc.

Nhếch môi giọng nói lạnh nhạt bình tĩnh.
“Không có!”
Nghe được câu trả lời của cậu, nhìn thấy được dáng vẻ lạnh lùng đó cô cười gượng gạo gật đầu “ừm” một tiếng rồi cúi đầu xuống ăn tiếp phần ăn của mình.

Cô không biết rằng lúc này có ánh mắt lạnh lùng đang nhìn vào cô.
****************
Trước một công ty mười tầng.
Một chiếc xe Porsche dừng lại trước cửa.

Lạc Ân Nghiên từ trên xe bước xuống, không quên quay lại cảm ơn cậu.
“Cảm ơn nhé! Cậu đi đi, tạm biệt!”
Đợi đến khi chiếc xe khuất xa tầm mắt, cô mới quay đầu đi vào công ty.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau những ngày dài nghỉ tết, vào tới cửa những gương mặt tươi cười hớn hở đến chào hỏi cô.
“Lạc tổng! Hôm nay chị thật xinh đẹp!”

Một câu nói huyền thoại, mỗi buổi sáng cô đều được nghe, nhiều đến nỗi khi nghe tới cô cũng phải thấy ngán ngẫm.

Nhưng vẫn luôn tươi cười, cảm thấy nhân viên mình thật đáng yêu.
“Chào em!”
Vi Yến bước từ quầy tiếp tân ra, tiếp bước theo sau lưng cô, giọng nói chuyên nghiệp vốn có của người thư ký vang lên.
“Lạc tổng! Hôm nay mình có cuộc họp với công ty giải trí HIN ENT về việc cần gương mặt đại sứ cho thương hiệu ạ!”
“Chuẩn bị các bản hợp đồng chị kêu em làm chưa?”
“Dạ rồi!”
“Tốt sắp xếp thời gian để chị gặp mặt bọn họ!”
Lạc Ân Nghiên tiến vào thang máy ấn nút lên tầng cao nhất.

Ngửa cổ lên nhắm mắt lại, bàn tay bóp nhẹ lên cái cổ mảnh mai ấy, chuẩn bị cho một ngày làm việc mệt mỏi đây.

Sau tết các dự án hợp tác mỹ phẩm liên tục được đẩy về.

Lạc Ân Nghiên chuẩn bị tinh thần xuất ra thị trường một dòng sửa rửa mặt mới, nên cần phải chuẩn bị kĩ càng không để sự sai sót nào xảy ra ảnh hưởng đến thương hiệu của công ty.
Một lúc sau cửa thang máy vang lên một tiếng “ting” rồi mở ra.

Chân cô nhanh nhẹ tiến vào phòng làm việc của mình, trong đây được thiết kế theo phong cách hiện đại, một cái bàn và một cái ghế được đặt ngay giữa phòng, đằng sau là tấm kính trong suốt có thể nhìn thấy đường phố bên dưới.

Bước tới ngay bình nước nóng cô pha cho mình một ly cafe buổi sáng để tỉnh táo cho buổi sớm mai, bắt đầu một ngày làm việc đầy mệt nhọc.
Vi Yến gõ cửa bước vào, cúi chào giọng nói nghiêm chỉnh.
“Lạc tổng! Bên đại diện đã tới, đang ngồi ở phòng họp rồi ạ!”
“Được rồi! Kêu họ đợi chị một chút!”

“Vâng ạ!”
Vi Yến quay người đi ra ngoài.

Lạc Ân Nghiên nhanh chóng uống hết nửa ly cafe rồi đặt xuống bàn làm việc, phủi tay xoa nhẹ cầm lên một xấp tài liệu, gồm có cả hợp đồng và các dự án quảng cáo mới.
Trong phòng họp một dáng người nghiêm túc ngồi nghiêm chỉnh một góc, tay chống cằm, tay còn lại gõ từ nhịp lên bàn chờ đợi.

Cánh cửa bỗng nhiên được đẩy ra, Lạc Ân Nghiên trên người mặc một bộ đồ công sở màu đen bước vào.

Nhìn thấy người đàn ông đang ngồi đấy cô tiến lại cười ngọt ngào đưa tay ra chào hỏi.
“Chào anh! Tôi là giám đốc công ty Prioritize beauty! Rất hân hạnh được tiếp đón anh!”
Lúc này người đàn ông đứng dậy nở một nụ cười nhẹ, đưa tay ra nắm chặt tay cô.

Giọng nói có chút dịu dàng vang lên.
“Chào cô! Tôi là CEO công ty giải trí HIN ENT, Nguyên Ngọc Dương!”
Nhận thấy được bàn tay kia đang có ý định rút về anh liền bỏ tay ra.

Lạc Ân Nghiên ánh mắt nhìn lên đánh giá, đây là một người đàn ông trưởng thành, mặt không sắc sảo lắm, nhìn có vẻ hiền hoà và ôn nhu.

Nhưng cũng không thể nhìn vẻ bề ngoài mà lầm tưởng, có khi là một người mưu mô chẳng hạn.

Cô đưa tay ra ý bảo mời ngồi, rồi từ từ ngồi xuống vào thẳng vấn đề chính.
“Tôi có xem qua một vài bộ ảnh của minh tinh La Ly.

Một người mới tham gia vào giải trí không lâu, nhưng tôi thấy phong thái của cô ấy rất hợp với thương hiệu của chúng tôi.

Hôm nay tôi mời anh đến đây, để thảo luận về việc mời cô La Ly làm đại sứ thương hiệu cho sản phẩm của chúng tôi!”
Cô nở một nụ cười chuyên nghiệp, tay đẩy bản hợp đồng về phía Nguyên Ngọc Dương.
“Đây là bản hợp đồng do tôi soạn ra! Anh có thể xem qua!”
“Về việc ăn phần trăm có thể chia đều cho hai bên, đều có lợi cho cả công ty chúng tôi và cả gương mặt thương hiệu cho La Ly.


Công ty chúng tôi là một công ty lớn! Hợp tác với chúng tôi chắc chắn sẽ không thiệt! Anh thấy sao?”
Nguyên Ngọc Dương xem qua hợp đồng thì gật đầu tán thành.

Hai tay vừa chống lên bàn, khoanh lại để trước miệng vừa nói.
“Được làm đại sứ cho công ty Lạc tổng đây là một điều vinh hạnh cho gà nhà chúng tôi và cả HIN ENT! Nếu được Lạc tổng đây mời như vậy tôi ngại gì mà không đồng ý chứ!”
Nghe được sự đồng ý của phía bên công ty cô mỉm cười, vui mừng đứng lên, tay đưa ra, giọng nói tự nhiên vang lên.
“Được hợp tác thành công!”
Hai người bắt tay nhau, Lạc Ân Nghiên tiễn Nguyên Ngọc Dương xuống sảnh công ty.

Đi tới cửa, Nguyên Ngọc Dương quay lại mỉm cười nói.
“Đôi khi chúng ta sẽ vẫn phải thảo luận vài vấn đề dự án! Tôi lâu lâu có thể mới cô bữa cơm được chứ!”
“Rất sẵn lòng!”
“Được!”
****************
Bên này Âu Thành Triệu đang ngồi trên chiếc ghế chủ tịch, đôi mắt nhắm lại dưỡng thần, ngón tay không ngừng gõ nhịp lên chiếc bàn gỗ đắt tiền.

Một tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!”
Nguyên Ngọc Dương bước vào, thả người ngồi xuống bộ bàn trà, hai chân khoanh lại, giọng cười sảng khoái cất lên.
“Hợp tác rồi! Thành công tốt đẹp! Mày để ý giám đốc công ty bên đó à? Tốn nhiều sức để được hợp tác cùng?”
Âu Thành Triệu lúc này mở mắt, quay sang nhìn anh, môi mấp máy lạnh nhạt trả lời.
“Hỏi làm gì? Từ từ rồi sẽ biết!”
Nguyên Ngọc Dương lắc đầu chán nản.
“Haizz…thiệt là không hiểu nổi mày! Có giới hạn thôi, không thôi sau này hối hận đấy! Tao thấy cô ấy có tương lai sẽ làm mày khổ lên khổ xuống!”
Một cây bút bay lại đập thẳng vào trán của anh, Nguyên Ngọc Dương ôm đầu mình “a” lên một tiếng đau đớn: “Điên hả mày!”
“Mày tốt nhất ngậm cái miệng nhiều chuyện của mày lại! Mày nghĩ tao là ai! Một người như tao sẽ không có chuyện khổ lên khổ xuống vì một người đàn bà! Biết chứ?”
“Ừ để rồi xem!”.


Bình luận

Truyện đang đọc