Khoảng một giờ sau, bánh cũng đã được nặn xong.
Giai phu nhân lập tức xếp gọn chúng trên một chiếc dĩa rồi đem bỏ vào tủ lạnh.
Bà nhìn bộ dạng nhếch nhác chỗ trắng chỗ đen trên người Âu Thành Triệu mà không kiềm được cười rộ lên, giọng nói dịu dàng cất tiếng.
"Ây da, người cháu đã dính hết bột cả rồi! Nào mau đi lau sạch đi, nếu vẫn không lau sạch thì bảo ta, ta sẽ lấy một bộ đồ của bác Âu cho cháu mặc.
Những bộ đồ còn trẻ của ông ấy ta giữ rất kĩ nên mặc vào người cháu cũng không sợ già đâu"
Cậu đứng tủm tỉm cười, tay liên tục phủi bột trên áo của mình.
"Vâng ạ! Nhưng cháu nghĩ cũng không cần thiết lắm đâu, chỉ cần khăn ướt lau vào sẽ sạch thôi mà"
Nói xong cậu liền đi nhanh vào phòng vệ sinh, lấy khăn nhúng một chút nước rồi lau lên áo của mình.
Giai phu nhân đứng đó nhìn bộ dạng trẻ con ngây thơ ấy, bà chỉ biết lắc đầu cười thầm.
Nhìn lên lầu một lúc, song bà lại trở về dáng vẻ nghiêm nghị rồi bước nhanh lên trên phòng Lạc Ân Nghiên.
Lúc này trong căn phòng, Lạc Ân Nghiên đang ngồi làm việc, xem qua vài hợp đồng mà Thanh Nghi đã gửi qua cho cô.
Bỗng dưng của phòng bị đẩy ra bất chợt, cô liếc nhìn lên thì đã thấy mẹ mình bước vào, thấy không phải Âu Thành Triệu cô mới thả lỏng cơ mặt lạnh ngắt của mình ra nhẹ nhàng lên tiếng.
"Mẹ vào đây làm gì?"
Giai phu nhân khoanh tay, đi lại giường cô ngồi xuống.
"Sao? Đến mẹ cũng không được vào phòng con à?"
Cô thở dài bỏ máy tính qua một bên, tặc lưỡi đáp.
"Con không có ý đó! Chỉ là không phải mẹ đang nặn bánh với Âu Thành Triệu sao, còn đi mua quà với cậu ta nữa mà"
Giai phu nhân nghe được trong câu nói của Lạc Ân Nghiên chứa đầy ý từ mỉa mai, bà lườm nhẹ.
"Nghiên nhi!"
"Hôm nay thái độ của con khiến mẹ rất không vừa lòng đấy! Tại sao con lại làm cái hành động vô ý tứ như vậy? Thằng bé đã qua giúp mẹ rồi con cũng không nên quát tháo rồi muốn đuổi thằng bé đi như vậy.
Dù gì hai gia đình chúng ta cũng có thế giao với nhau, con cảm thấy con hành động như vậy rất đúng hay sao? Mẹ trách sai con à mà con lại tỏ thái độ giận dỗi với mẹ!"
Dừng một lúc bà nhìn cảm xúc của Lạc Ân Nghiên, thấy cô đang trầm ngâm nghe thì bà tiếp tục nói.
"Chẳng phải con bảo mẹ hai đứa không có chuyên gì sao.
Tại sao con lại tỏ ra ghét thằng bé như vậy?"
Nghe tới đây tự dưng cô lại không biết phải trả lời như thế nào.
Chỉ biết nhìn xung quanh suy nghĩ câu trả lời, nhưng một lúc cảm thấy không tài nào nói được Lạc Ân Nghiên lại vờ như đánh trống lãng đi.
"Thì là không có chuyện gì mà mẹ.
À mà mẹ lên phòng con làm gì? Bảo con đi mua quà cùng mẹ sao?"
Thấy đứa con gái mình nói sang vấn đề khác, Giai phu nhân liền cảm thấy bất lực.
Dù gì bà cũng đã biết chuyện, không cần cố gắng hỏi cô làm gì.
Thở nhẹ một hơi bà "ừm" một tiếng rồi nói.
"Đúng vậy! Con mau sửa soạn đi rồi ta cùng đi.
Hôm nay thằng bé Thành Triệu sẽ đưa chúng ta đi"
Lạc Ân Nghiên khựng lại đôi chút, cô ngẩng đầu nhìn mẹ mình, khuôn mặt nhăn nhó.
"Mẹ à!!!!!!"
"Không mẹ con gì cả, mau chuẩn bị đi"
Dứt lời Giai phu nhân liền quay người đi ra khỏi phòng.
Lạc Ân Nghiên ngồi trên giường bực dọc, tay đang nắm chặt gối kiềm nén cơn tức giận của mình.
Từ lúc chia tay đến nay, cô cảm thấy ngày nào mình cũng tức giận, từng phút từng giây đều giống như điên vậy.
Chỉ muốn tìm một cái gì đó đập tan tành để giải thoát khỏi cái gánh nặng trong người.
Bỗng dưng đầu truyền đến một cái đau nhói, Lạc Ân Nghiên nhíu mày đưa tay lên xoa vùng thái dương đau nhức.
Phải một lúc sau cơn đau mới dịu nhẹ đi một chút, đang tính đứng lên thì cánh cửa phòng lần nữa bị đẩy ra.
Cứ ngỡ là mẹ vào nhưng khi ngẩng đầu lên thì ngay lập tức đã thấy gương mặt chán ghét kia, Âu Thành Triệu bước vào phòng đóng cửa lại, tay không quên nhanh nhẹn chốt khoá.
Lạc Ân Nghiên cảm thấy sắp không có chuyện tốt đẹp ập tới, né sang chỗ khác giữ khoảng cách xa hơn với cậu, cô chỉ tay ra phía cửa rồi hét lên.
"Ai cho cậu vào đây? Đi ra ngoài!"
Bị cô quát Âu Thành Triệu vẫn dửng dưng như không có gì, cậu chậm rãi từng bước đi lại.
Khuôn mặt thản nhiên không có một chút cảm xúc, điều này lại càng khiến Lạc Ân Nghiên cảm thấy không an toàn.
Cô hoảng hốt không biết nên làm gì, trong lúc Âu Thành Triệu gần đi tới mình? Lạc Ân Nghiên liền bạo dạn nhảy vút lên giường sau đó là chạy nhanh ra cánh cửa, tay run rẩy mở chốt.
Nhưng có vẻ sự nhanh nhẹn của cô lại không nhanh bằng Âu Thành Triệu.
Khi cánh cửa vừa được mở chốt thì cũng là lúc cậu đã kịp ập tới bắt lấy cái eo nhỏ bé của cô.
Mạnh bạo xoay mạnh cô một vòng làm cho Lạc Ân Nghiên mặt đốt mặt với cậu, đây cũng là lần đầu tiên mà hai người có thể gần nhau đến mức cảm thấy được hơi thở của đối phương.
Rũ đôi mắt xinh đẹp xuống, Âu Thành Triệu nhìn từng đường nét tinh xảo , ngắm nghía khuôn mặt khiến cậu nhớ nhung đến nổi trong mơ cũng bắt gặp.
Từ đôi mắt, đến cánh mũi, đến cả đôi môi hồng hào mọng nước.
Mọi thứ đều khiến Âu Thành Triệu muốn nuốt chửng cô ngay lập tức, uyết hầu lăn lộn vài cái.
Nhân cơ hội này Âu Thành Triệu chậm rãi thu gọn khoảng cách với cô, tưởng chừng như hai đôi môi chuẩn bị chạm vào nhau.
Thì bỗng dưng Lạc Ân Nghiên nắm đầu giật mạnh cậu về sau, Âu Thành Triệu đau đến mức nhíu mày lại.
Nhưng cũng không có làm gì, hai tay vẫn ôm khư khư lấy cái eo của cô, chỉ có giọng nói khàn khàn run rẩy vang lên.
"Đau em! Buông ra"
Lạc Ân Nghiên nhếch môi cười trừ.
"Tôi giỡn mặt với cậu sao? Bây giờ tôi mới biết cậu mặt dày tới mức đó đấy Âu Thành Triệu! À không phải là thiếu gia Âu mới đúng! Hiện tại thì tôi mới biết khi nói chuyện với một người không có não, thậm chí là bị điếc như cậu là như thế nào rồi.
Hoàn toàn không có chữ nào lọt vào tai cậu, nói riếc mà cảm thấy chán ngắt, thật là bất lực mà! Không lẽ tôi nên bỏ trốn cậu đến một nơi nào đó.....xong vài năm sau quay lại chắc cậu sẽ quên tôi nhỉ?"
Nghe tới đây, lồng ngực Âu Thành Triệu bất chợt phập phồng, cậu thở d.ốc đến cực điểm, đôi mắt không hiểu sao lại đỏ ngầu đến mức đáng sợ.
Mà Lạc Ân Nghiên vẫn không thấy được hình ảnh này, cô vẫn nói ra nhưng cậu mỉa mai, nhưng Âu Thành Triệu hoàn toàn không thể nào nghe được chúng nữa.
Chỉ duy nhất câu nói "cô muốn trốn khỏi cậu" luôn được nhắc đi nhắc lại trong đầu, lúc này sức lực của Âu Thành Triệu lại bất ngờ mạnh lên.
Cậu nắm lấy bàn tay đang nắm tóc mình mạnh bạo kéo ra, sau đó liền bấu chặt vai cô đẩy nhẹ vào cánh cửa, dù tâm trí đang mất khống chế nhưng sức lực của cậu khi đẩy cô cũng không mạnh lắm.
Cậu nghiến răng nghiến lợi có thể phát ra tiếng kêu ken két, giọng trầm thấp đến mức ghê rợn.
"Chị muốn đi đâu? Hả? Chị muốn bỏ trốn đi, chị muốn bỏ em? Ai cho chị đi, ai cho chị cái quyền trốn khỏi em? Hả? Một khi em đã cuốn chặt lấy chị thì có trời mới cứu được chị"
Lúc này Lạc Ân Nghiên mới nhận thấy tình hình không ổn, nhìn khuôn mặt đỏ au trước mặt mình cô lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nắm chặt lấy bàn tay đang bấu vai mình, Lạc Ân Nghiên đã có chút đau đớn, nhíu mày lại giọng nói tức giận.
"Cậu làm gì vậy? Cậu đang làm tôi đau đây! Buông ra!"
Dù vậy nhưng Âu Thành Triệu vẫn không buông, thậm chí còn bóp chặt hơn.
"Nếu một ngày em phát hiện chị bỏ đi, mặc kệ bất cứ giá nào em sẽ tìm chị về, sau đó không kiêng nể mà trói chặt chị lại.
Sẽ không cho ai tìm được chị, sẽ không cho ai thấy được chị, ngay cả mặt trời, mặt trăng cũng không có cơ hội thấy được chị.
Chị phải bên em suốt đời, phải bên cạnh em suốt đời! Dám bỏ em sao? Chị dám bỏ em là chị muốn chết"
"Âu Thành Triệu! Cậu bình tĩnh lại đi, cậu làm gì vậy? Tôi sẽ hét lên đấy! Lúc đó mẹ tôi chạy lên sẽ thấy bộ dạng điên khùng này của cậu mà tống cổ cậu ra ngoài"
Lạc Ân Nghiên đang uy hiếp cậu, nhưng thật buồn cho cô nó đều không có giá trị ảnh hưởng nào tới Âu Thành Triệu.
Cậu nhếch môi như khinh thường, không nói không rằng vồ tới hôn lên đôi môi đang nói không ngừng kia.
Một cái hôn vô cùng đau đớn, vô cùng tàn bạo.
Sức lực của cậu lúc này khiến cô không thể nào chống cự được, chỉ biết bất lực vùng vẫy như một con cá chết khô.
Riêng Âu Thành Triệu không biết tại sao khi hôn cô được một lúc thì tâm trí cuồng bạo của cậu dần dần nhẹ xuống.
Nụ hôn tưởng chừng sẽ khiến cô kinh hãi cũng tự dựng nhẹ nhàng mà yêu chiều, cậu m.út nhẹ lên đôi môi mọng nước rồi từ đưa lưỡi của mình vào.
Nhưng Lạc Ân Nghiên vẫn quyết tâm không cho cậu có cơ hội đó, sự giằng co của hai người kéo dài cho đến khi cửa phòng một lần nữa vang lên tiếng gõ.
"Ân Nghiên à! Con xong chưa vậy?"
Âu Thành Triệu bấy giờ mới luyến tiếc buông môi Lạc Ân Nghiên ra, mặc dù không làm được đến bước cuối cùng nhưng chạm được môi cô cũng khiến cậu hạnh phúc nhường nào.
Mà cô sau khi được tự do thì hít lấy hít để không khí, không quên bắn một cái lườm sắc lẹm về phía Âu Thành Triệu.
Bốp
Lại tiếp tục một cái tát vang dội, gương mặt nghiêng qua một bên, cậu ôm lấy cái má của mình sau đó lại cười cười như một tên không bình thường.
Lạc Ân Nghiên đứng đối diện mà cũng cảm thấy khó hiểu về nụ cười này, cô nhăn mặt bày tỏ sự ghê sợ rõ ràng.
Có phải tâm lý của cậu đang không bình thường rồi không? Từ hành động đi đến lời nói đều được bọc lộ rất rõ.
Có thể thấy được trước mặt cô, cậu là một người khác nhưng đối với người ngoài cậu lại càng là một người khác nữa.
Lạc Ân Nghiên không thể hình dung được con người Âu Thành Triệu lúc này.
Còn Âu Thành Triệu khi bị cô tát thì lại vừa cười vừa thầm nghĩ.
Thật đúng là không thể nói nổi mà! Không biết đây là cái tát thứ bao nhiêu kể từ khi cậu chia tay cô rồi.
Nhưng điều đó cũng không khiến cậu tức giận là mấy, Âu Thành Triệu cảm giác tâm trí mình càng ngày càng không thể khống chế nổi nữa, lúc nào cũng tràn ngập suy nghĩ chỉ muốn bắt cô đem đến một nơi nào đó không ai có thể kiếm ra được, và nơi đó chỉ có cô và cậu mà thôi.