CẢ KINH THÀNH ĐANG BẮT HAI TA THÀNH HÔN

Đúng là Hình Phong ở trong phòng công chúa cả đêm, thức suốt đêm viết thư.

Một trăm phong thư đổi lấy sự bình an kế tiếp của hắn, chỉ cần tối nay Hình Phong viết xong, nàng sẽ không cần dẫn hắn đi Bắc Quốc.

“Về sau cứ cách một tháng, bổn cung sẽ phái người đưa cho hắn một phong thư, không phải hắn yêu ta sao, bổn cung cũng yêu hắn, coi như là cố làm ra vẻ đi, chỉ cần có thể làm cho hắn có khoảnh khắc áy náy bất an, bổn cung cũng đáng giá.”

Hình Phong vùi đầu vung bút lông sói trong tay, không nói câu nào.

Minh Dương nghiêng người nằm trên giường, lấy tay chống đầu nhìn về phía hắn: “Hình đại nhân, có phải trong lòng ngài hận chết bổn cung hay không.”

Câu trả lời là hiển nhiên.

Thấy Hình Phong vẫn không để ý như trước, Minh Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua cách vách, tự giễu cười: “Đúng là bổn cung tự vác đá đập chân mình, không ngờ Hình đại nhân lại si tình như vậy.”

Nàng biết vì sao bỗng nhiên hắn đổi ý như vậy, bởi vì hắn cảm thấy Tam tiểu thư an toàn rồi.

Có Bùi An che chở, không an toàn mới lạ.

Cho nên, Hình Phong mới ngay lúc quan trọng mà cho nàng một kích trí mạng như vậy, tình nguyện chết cũng không muốn cưới nàng, để Hoàng Thượng không chút lo lắng đưa nàng đi hòa thân, đưa đến tay người Bắc Quốc.

Chỉ là việc này cũng không trách hắn được, là nàng bất nghĩa với hắn trước.

“Ngài nói xem, bọn họ ở phòng bên cạnh, lúc này đang làm gì vậy.” Minh Dương thật sự không phải vì k ích thích Hình Phong mà hoàn toàn là vì tò mò. Hai người không hề liên quan tự nhiên nửa đường bị bức phải thành thân, thật sự có thể có tình cảm gì sao?

Cuối cùng lúc này Hình Phong cũng có phản ứng, sắc mặt trầm xuống, gần như có thể cá chết lưới rách bất cứ lúc nào với nàng.

Ầy, lại chọc giận người ta rồi.

“Yên tâm, bọn họ biết ngài ở chỗ này của bổn cung, sẽ không có động tĩnh gì đâu, bổn cung gọi ngài tới là không muốn để cho ngài ngủ trong chuồng ngựa, Hình đại nhân ngài quá sạch sẽ, làm sao có thể để cho nơi dơ bẩn ấy làm ô uế ngài được.”

Hình Phong châm chọc nói: “E là giờ Hình mỗ ở chỗ này cũng không khác là bao.”

Phải, hắn đã tự huỷ hoại thanh danh của mình.

Thật ra Hình Phong tình nguyện ngủ trong chuồng ngựa cũng không muốn đến chỗ nàng, là nàng bức bách: “Xin lỗi, bổn cung cũng vì cùng đường mới nghĩ ra hạ sách kéo ngài xuống nước, ngài yên tâm, trước khi đi bổn cung đã cầu phụ hoàng, chờ ngài ở Nam Lĩnh hai năm phụ hoàng sẽ tự khắc điều ngài về, khôi phục chức quan như cũ thì hơi khó chứ làm một tiểu quan ở kinh thành thì không thành vấn đề, lấy năng lực và bản lĩnh của ngài hoàn toàn có thể đông sơn tái khởi.”(1)

(1) “Đông sơn tái khởi” 东山再起 thường dùng để hình dung một người sau khi lui về ở ẩn lại ra nhậm chức, cũng dùng để ví sau khi thất thế lại có lại được vị thế mới.

Hình Phong không trả lời, ý châm chọc trên mặt càng lúc càng rõ ràng.

Minh Dương thở dài một tiếng, buồn bã thương tâm nói: “Được, vẫn là không lừa được ngài, bổn cung sắp bị đưa ra ngoài rồi, Hoàng Thượng đồng ý những thứ đó thì có ích gì, nói chung tương lai ngài vẫn dựa vào bản thân đi, tuy Lĩnh Nam còn hoang sơ, nhưng ngài cày ruộng cày đồng, sống tạm cũng không thành vấn đề.”

Nàng lại nói: “Cuộc đời ngài là bổn cung làm hại, ngài gặp nạn trong lòng bổn cung cũng khó yên, nhưng tai nạn như vậy đột ngột giáng xuống, bổn cung cũng không thể chỉ ngồi chờ chết đúng không, Hình đại nhân, mỗi người đều ích kỷ, chỉ là vừa vặn bổn cung ích kỷ lại phải hy sinh đến ngài, nếu như có thể làm lại, bổn cung tuyệt đối không chọn người cứng đầu cứng cổ như ngài đâu.”

Sắc mặt Hình Phong hờ hững, rũ mắt tiếp tục viết thư.

Minh Dương nhìn hắn một cái, nghiêm túc hỏi: “Không muốn đi cùng bổn cung thật à?”

“Hình mỗ chúc điện hạ một đường thuận lợi.”

Minh Dương cũng không làm khó hắn, không đi thì không đi, với cá tính của hắn, nếu thật sự bị nàng dẫn đi Bắc Quốc, nói không chừng nửa đường sẽ tự sát mất: “Vậy làm phiền Hình đại nhân tiễn bổn cung một đoạn đường cuối cùng, chờ bổn cung tới tay người Bắc Quốc, ngài hoàn toàn tự do.”

Ánh sáng ban mai chiếu nghiêng nghiêng trên cột dưới hàng lang, đội ngũ chỉnh đốn xong lại xuất phát.

Đường xá vẫn không có phong cảnh gì, thật sự nhàm chán, Vân Nương chọn một quyển sách miễn cưỡng đọc nhưng không đọc được mấy trang đã buồn ngủ, thành thử nghiêng trên giường ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại nhiều lần đều thấy Bùi An chăm chú đọc sách trong tay, vẻ mặt nghiêm túc cao độ, giống như trong sách kia có thứ gì hấp dẫn, khiến hắn không mệt mỏi một chút nào.

Đang đoán thì Bùi An lên tiếng: “Đường xá luôn luôn như thế, khô khan vô vị, chờ sau khi đến Kiến Khang nàng mua một ít sách thơ gì đó lên xe, dùng để giết thời gian.”

Vân Nương gật đầu.

Nhưng nàng không muốn đọc sách lắm, chắc là đợi đến Kiến Khang nàng sẽ đi mua một bộ cờ, nàng còn chưa bao giờ chơi cờ với Trạng Nguyên đâu.

Ngày hôm sau, nửa đường chỉ nghỉ ngơi một lần, đến buổi tối cũng không có dịch trạm có thể ở cho nên đoàn người cắm trại tại chỗ.

Bầu trời tối đen một vùng, không thấy nửa ngôi sao nào, đêm hè vừa ngột ngạt vừa nóng, trong bụi cỏ lại còn có muỗi, Vân Nương lại càng không có hứng thú ngắm cảnh, chỉ ngồi trước khối băng trong phòng nói chuyện phiếm với Thanh Ngọc.

Bùi An đến chỗ của Triệu Viêm mãi không thấy về, khi thấy bóng đêm đã tối, Vân Nương rửa mặt xong, để lại một ngọn đèn ở trên giường rồi tự mình nghỉ ngơi trước.

Nửa đêm, Vân Nương tỉnh lại một lần rồi mở mắt ra, không biết Bùi An đã nằm bên cạnh nàng từ lúc nào, một đầu tóc đen tản ra trên gối hai người, quấn quanh với sợi tóc của nàng thành một chỗ, nhất thời không phân biệt ra được tóc của ai, bên tai là tiếng côn trùng hót truyền đến, giống như đêm mùa hè cực kỳ yên tĩnh.

Cũng không biết vì sao, bỗng nhiên nội tâm cảm thấy rất yên bình, khóe môi Vân Nương nhẹ nhàng cong lên, nhắm mắt một lần nữa chợt cảm thấy trời sáng.

Chạng vạng ngày thứ ba, đội ngũ đã đến Kiến Khang.

Còn chưa vào thành, khi đi trên đường núi đã thấy một góc phố phường từ xa xa, Vân Nương bắt đầu kích động, vén rèm lên hỏi người phía sau:”Lang quân, có phải sắp tới hay không?”

“Ừm, còn nửa canh giờ nữa.”   

Biết Bùi An đã ở Kiến Khang hai năm, nàng không thể chờ đợi được nữa, hỏi: “Kiến Khang có lớn không?”

“Ừm.”

“Có náo nhiệt không?”

“Đến nơi sẽ biết.” Bùi An nghe nàng hỏi vài câu cũng không còn tâm trạng đọc sách, đóng sách lại rồi vén rèm lên nhìn thoáng qua.

Đường núi uốn lượn, hơn phân nửa đường nét của phố thị dưới chân chiếu vào đáy mắt, cảm giác quen thuộc đập vào mặt.

Trở về Lâm An, xoay một vòng rồi lại về đây.

Hết lần này đến lần khác, hiện giờ hắn đã là hồng nhân(2) ở trước mặt đương kim hoàng thượng, mệnh quan tam phẩm lại còn cưới vợ, mấy chuyện vui trong đời người đều về tay hắn cả rồi, không biết quan trường Kiến Khang sẽ náo nhiệt như thế nào nữa.

(2)Người nổi tiếng, người được chào đón.

Có lẽ lúc này người đã chặn trước cổng thành.

Đường xuống núi đi rất thong thả, đến giữa sườn núi, phía trước có một thị vệ đứng đầu trong cung đứng ở ngoài cửa sổ gọi một tiếng Bùi đại nhân, thấy hắn vén rèm lên, cười nói: “Bùi đại nhân, điện hạ hỏi, chúng ta định ở nơi nào.”

“Điện hạ muốn ở đâu?”

“Điện hạ nói, Bùi đại nhân quen thuộc Kiến Khang, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Bùi đại nhân, về phần sứ thần Bắc Quốc ở đâu, chắc là Bùi đại nhân đã rõ, điện hạ còn nói trước khi rời khỏi Nam Quốc, người vẫn là công chúa của Nam Quốc, dù đi đâu, Bùi đại nhân phải phụ trách an nguy của người.”

Bùi An biết Minh Dương suy nghĩ gì, chỉ là muốn tự do tự tại vui chơi mấy ngày thôi.

“Để công chúa chuẩn bị xe ngựa.” Bùi An nói xong buông rèm xe xuống, một lát sau lại vén rèm nhìn thoáng qua, quay đầu nói cùng Vân Nương: “Nàng thu dọn đồ đạc đi, chuẩn bị xuống xe.”

Vân Nương sửng sốt.

Không phải là chưa tới sao?

Bùi An không giải thích nhiều với nàng, chỉ khom người đi giày, còn Vân Nương cũng không kịp hỏi, vội vàng mang giày thêu, nhấc tay nải mình mang theo bên người làm kịp theo động tác của y.

Xe ngựa vừa dừng lại, Bùi An nhảy xuống trước, chờ Vân Nương ra khỏi rèm thì trực tiếp đưa tay ôm eo nàng, ôm người xuống khỏi xe ngựa.

Suốt chặng đường này, mặc dù ban đêm hai người nằm chung một chiếc giường nhưng chưa từng thân mật như vậy.

Chân vừa đặt xuống đất, sắc mặt Vân Nương đã đỏ nửa bên, tay Bùi An buông thắt lưng nàng ra lại trượt xuống rồi nắm lấy tay nàng.

Vân Nương được Bùi An dắt về phía trước, thân thể vô thức dán sát vào bên cạnh hắn, còn chưa đứng thẳng thì Bùi An chợt nghiêng đầu, nói bên tai nàng: “Nhớ kỹ, có ta ở đây, nàng không cần sợ ai, cũng không cần đi lấy lòng ai.”

Vân Nương không hiểu rõ lời nói kia của Bùi An là có ý gì, chỉ mờ mịt gật đầu, đang buồn bực vì sao đột ngột dừng lại, mới ngẩng đầu đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng ở mảnh đất bằng phẳng đối diện, cũng không có đuổi theo đội ngũ.

Bùi An lôi kéo nàng trực tiếp đi về phía xe ngựa, đến trước xe, thị vệ thay hai người vén rèm lên.

Hình như Vân Nương hơi hiểu hiểu một chút.

Là tư bôn(3) sao?

(3)Nói người con gái trong xã hội cũ bỏ nhà đi với người yêu.

Bùi An bước lên ghế gỗ trước, Vân Nương đi theo phía sau hắn, trong giây phút khom người chui vào, trên mặt còn mang theo một sự chờ đợi mơ hồ, vừa ngước mắt lên, vẻ mặt chợt cứng đờ.

Trong xe ngựa chật kín người.

Minh Dương, Triệu Viêm, Hình Phong, còn có Bùi An vừa mới đi lên.

Vân Nương:..

Minh Dương ngồi ở bên trong cười với nàng, chào hỏi trước: “Bùi phu nhân.”

Vân Nương nghĩ thế nào cũng không tới, ở đây lại là cục diện như vậy, nguyên cả chặng đường này đây là lần đầu tiên nhìn thấy Minh Dương, không gian có hạn nên Vân Nương chỉ vội vàng gật đầu hành lễ: “Điện hạ.”

Bùi An ngồi xuống, sắc mặt cũng không tốt lắm, hình như cũng không ngờ tới, trên xe sẽ có nhiều người như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc