CẢ KINH THÀNH ĐANG BẮT HAI TA THÀNH HÔN

Sau khi khuyên giải xong, nàng lại biểu đạt lập trường của mình: “Lang quân là ác hay là thiện, tâm tính như thế nào, người qua đường không có tư cách đến phán xét, thiếp chỉ biết, ở trong mắt thiếp, chàng chính là người tốt nhất.”

Chàng không phải là ác ma, chàng là ánh mặt trời trên đầu mình.

Nàng nói xong nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay hắn, kéo tay hắn cùng thả xuống dưới, lại nhìn về phía hoàng hôn trước mặt một lần nữa.

Đường viền mặt trời lặn đã chạm vào đỉnh núi, đỉnh núi giống như một lưỡi dao sắc bén, khoét một lỗ hổng trên quả cầu lửa đang cháy rực, nham thạch nóng chảy bên trong chảy ồ ạt như dòng suối tràn vào rừng rậm, thoáng chốc, hơn phân nửa chân trời, ánh sáng b ắn ra bốn phía, ánh vàng rực rỡ chói mắt.

Nàng chưa từng thấy hoàng hôn đẹp đẽ như vậy, ánh mắt không khỏi lộ ra vài phần nỗi nhớ mong.

Trong lòng thầm nhớ lại: “Mẫu thân, mẹ có thấy không, núi sông Nam Quốc, đúng là như lời mẹ nói, rất đẹp.”

Đầu nàng còn tựa vào vai Bùi An, cảnh đẹp hoàng hôn trước mặt nàng như thế nào, cơ bản hắn không nhìn, ánh mắt chỉ bình tĩnh dừng lại trên mặt nàng, nhìn ánh sáng trên bầu trời chậm rãi biến ảo trên mặt nàng, dường như vẻ đẹp trên mặt nàng lại tăng thêm vài phần, khiến hắn kìm lòng không đậu mà chậm rãi tới gần nàng, trong giây phút cánh môi cẩn thận chạm vào trán nàng, cảm giác mềm mại trên môi truyền đến chạm tới đáy lòng, mà cảm giác trong phút giây đó giống hệt như là thời thơ ấu chiếm được thứ mình muốn, trong lòng vô cùng vui sướng và thỏa mãn.

Vân Nương đang ngắm nhìn đến nhập thần, bỗng dưng trên trán được hôn, rất nhẹ, không nặng chút nào, không hiểu sao lại cảm thấy có rất nhiều dịu dàng, nàng tựa vào bả vai hắn, dụi dụi đầu vào trong ngực hắn theo bản năng.

Bùi An ngửa người ra sau, dứt khoát nâng cánh tay ôm nàng vào lòng, đầu ngón tay cố ý vô tình nắm lấy cánh tay nàng, cằm lười biếng rũ xuống gác lên sợi tóc nàng.

Mái tóc đen mềm mại mang theo một mùi hương thoang thoảng chui vào chóp mũi, cảm xúc uể oải bứt rứt trong ngực đã phai nhạt lúc nào không hay, biến mất không còn bóng dáng, tâm trạng cũng bình tĩnh lại.

Bùi An biết nàng muốn dỗ dành mình, nhưng không ngờ nàng có thể nói những lời như vậy, lại có chó ngáp phải ruồi nói trúng tấm lòng của hắn.

Ban đầu cưới nàng trở về chỉ vì bị lời đồn đại bức ép, cảm thấy cưới về cũng không chịu thiệt gì, về sau càng ở chung nhiều lần, so sánh nàng với Tiêu cô nương mới cảm thấy vui vẻ bất ngờ, còn tốt hơn tưởng tượng rất nhiều.

Nàng nhìn như không quan tâm đ ến mọi chuyện nhưng thật ra là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, nhìn rõ mọi chuyện.

Loại cảm giác này, ở chung càng lâu càng ngày càng đậm.

Mà thái độ của hắn đối với nàng cũng giống như đã khang khác ở chỗ nào đó, lúc này nội tâm chực trào ra một dòng nước ấm xa lạ, người trong ngực này, hắn muốn cùng nàng đi suốt cuộc đời.

Nếu thật lòng muốn sống cả đời với nàng, vậy thì những kế hoạch lúc trước phải bắt tay vào sửa lại một chút.

Nàng không thể rơi vào vòng xoáy này giống như hắn, cũng không thể mang tiếng không nên chịu giống như hắn.

Đến Giang Lăng, Bùi An sẽ giao nàng cho Vương Kinh.

Hãy để nàng đến Quả Châu.

Chờ y điều tra rõ ràng mọi chuyện, lấy lại những thứ thuộc về mình, hắn sẽ tự mình đi Quả Châu đón nàng trở về.

“Thấy đẹp không?” Bùi An thấp giọng hỏi nàng, sau đó mới ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời rực rỡ vạn dặm trước mặt.

Đột nhiên trên đồi nổi một trận gió lên, gió lướt qua mặt nàng, cuối cùng nàng cảm giác được sự mát mẻ, ngẩng đầu từ trong lòng ngực hắn, đáp: “Đẹp lắm.”

“Đẹp thì nhìn nhiều một chút.” Hiếm khi hắn tản mạn như vậy, thả lỏng ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh mặt trời lặn với nàng.

Không còn ánh mặt trời, sắc trời trước mắt cũng bắt đầu phiếm xanh, khi hoàng hôn buông xuống, hắn khẽ chạm cánh tay nàng một chút: “Dẫn nàng đi chỗ này.”

Núi hoang dã này, lại là tối lửa tắt đèn, có thể đi đâu?

Vân Nương nghi hoặc đứng dậy đi theo hắn, hai người đứng dậy khỏi bãi cỏ, trên mông cũng dính vài cọng cỏ vụn, sau khi Vân Nương đứng dậy thì phủi tay phủi sạch sẽ.

Bùi An là một đại nam nhi không chú ý nhiều như vậy, cũng không sao cả, chỉ kéo vạt áo lắc lắc hai cái rồi đưa tay dắt nàng, đột nhiên Vân Nương lại nhìn chằm chằm mông y: “Lang quân, đừng nhúc nhích.”

Hắn nhìn nàng vòng ra phía sau mình, đưa tay “bốp bốp” hai cái, vỗ lên mông dưới xương sống của hắn: “Trên người lang quân có cỏ.”

Bùi An:...

Tuy động tác của nàng không đứng đắn nhưng lại có vài phần khói lửa, cũng chỉ có vợ chồng mới có động tác như vậy.

Từ khi hai người quen biết tới nay, cố gắng thể hiện khía cạnh hào nhoáng của mình, tôn trọng lẫn nhau, thông cảm cho nhau, một người đóng người chồng tốt, một người đóng vai người vợ tốt, hình như luôn cảm thấy đối phương là nửa kia của mình, tốt hơn tưởng tượng rất nhiều, cả hai luôn nỗ lực để duy trì mối quan hệ hôn nhân này nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, vì sao hai người nhất định phải duy trì như thế.

Nhất là Bùi An, nếu hắn không muốn thì cùng làm chỉ là một mối hôn sự, không cần y phải hư tình giả ý, xã giao có lệ như vậy.

Suy nghĩ sơ khai chợt lóe lên trong đầu, Bùi An quay đầu, nhìn về phía nàng: “Được chưa?”

“Được rồi.” Vân Nương phủi cỏ xong, vừa đứng bên cạnh hắn đã được hắn nắm tay bước nhanh xuống đồi.

Vừa mới chạy xong, cơ bản Vân Nương không biết lúc này đội ngũ đang ở đâu.

Bùi An dắt nàng đi tới trước mặt con ngựa, buông lỏng tay: “Một con ngựa là đủ rồi, nàng cởi dây cương ra, nó sẽ tự đi tìm Vệ Minh.”

Vân Nương khen một câu: “Vậy con ngựa này có linh tính nhỉ.”

Bùi An lên ngựa trước, đưa tay về phía nàng: “Lên nào.”

Vân Nương ngồi lên lưng ngựa trước người hắn, quay đầu lại nhìn thấy con ngựa kia thật sự giương vó lên, tự chạy trở về theo đường lúc tới.

Vân Nương nhớ tới con ngựa của mẫu thân từng bị tổ mẫu dắt đi, xoay cổ quay đầu lại nhìn y, có phần khoe khoang nói: “Lúc trước mẫu thân ta cũng có một con linh mã, nó tên là Siểm Điện.”

Tay y cầm dây cương, ôm nửa người nàng vào lòng, nghe tên xong thì hỏi: “Chạy nhanh sao?”

“Ừm.” Vân Nương gật đầu: “Không chỉ chạy nhanh mà còn có linh tính, mỗi lần mẫu thân mang nó đi ra ngoài, không cần phải buộc, chỉ cần huýt sáo một tiếng, dù nó ở đâu thì nửa khắc sau sẽ xuất hiện.” Nàng nói xong, vẻ mặt thay đổi lộ vẻ tiếc nuối, lại thấp giọng nói: “Chỉ tiếc, sau khi phụ thân mất, ta và mẫu thân là người nhà của võ tướng, ngựa như vậy không thể động vào nữa, sau khi bị tổ mẫu dắt đi cũng không biết bị đưa đi nơi nào, hay là chết già ở nơi nào đó rồi.”

Bùi An nghe ra giọng điệu uể oải của nàng, nội tâm cũng cảm thấy phiền muộn, chỉ là một con ngựa, nàng muốn cái gì y có thể tìm lại cho nàng: “Nếu nàng thích, ta lại đưa nàng một con khác.”

Nàng không đáp lại, đột nhiên nhớ tới gì đó, vẻ khoe khoang trên mặt càng hiện rõ: “Chờ chàng đến Quả Châu, thiếp sẽ đi tìm biểu ca, mẫu thân nói, trong nhà ông ngoại thiếp có một mảnh đồi, ở đó nuôi toàn là ngựa, chọn con nào cũng là linh mã loại một, đến lúc đó thiếp sẽ xin biểu ca thêm một con tặng cho lang quân.”

Bùi An:...

Đúng là nàng muốn cho hắn ăn cơm mềm mà, hắn cười, giọng nói kéo dài: “Vậy vi phu cảm ơn phu nhân trước.”

Hình như nàng hoàn toàn không nghe ra giọng điệu quái đản của Bùi An: “Lang quân không khách khí, chúng ta là vợ chồng, không cần phải cảm ơn.”

Hắn cong môi cười, không lên tiếng nữa.

Nàng muốn nuôi thì cứ nuôi đi.

Vì phiền toái không cần thiết, hắn không nói cho nàng biết ông ngoại Cố Chấn của nàng vẫn còn sống, trước khi chết Phạm đại nhân đã để mình đi tìm ông, nói vậy chắc ông cũng âm thầm kế hoạch gì đó.

Như thế, tin tức ông còn sống, càng ít người biết càng tốt.

Hai người cùng nhau cưỡi một con ngựa, đi dạo trong rừng, đi qua màn đêm tối tăm, đợi ánh trăng vừa lên cao, ánh sáng bạc chiếu xuống, trong rừng lại có ánh sáng.

Vân Nương không biết Bùi An muốn dẫn mình đi đâu, hai người cứ đi dọc theo quan đạo một lát, đến một nơi có tầm nhìn rộng mở, Bùi An lấy một quả đạn hỏa diễm ở trong ngực, sau khi châm lửa thì ném về phía bầu trời vô số ánh sao.

Ngọn lửa bùng nổ, không khác gì pháo hoa.

Sau khi ánh sáng tắt, không bao lâu sau, thấy ngọn núi đối diện cũng có lửa khói giống như vậy.

Vân Nương biết, hắn đang liên lạc với người khác.

“Đi thôi.” Bùi An cầm dây cương, kéo đầu ngựa mang theo nàng chạy về phía tín hiệu. Nhìn thấy ngọn núi gần nhưng chạy đi cũng phải rất mất thời gian, hơn nửa canh giờ sau mới nhìn thấy ánh lửa phía trước.

Vân Nương vốn tưởng rằng đây là đội ngũ của Ngự Sử Đài, càng đến gần mới cảm thấy không giống, cho đến khi nghe được một tiếng nam tử cà lơ phất phơ: “Này, đây không phải là Bùi đại nhân sao?”

Vân Nương:...

Giọng nói này nàng nghe rất quen tai, nàng kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy dưới một gốc cây trên sườn núi bên cạnh có một vị công tử mặc áo vải thô màu lam đang đứng.

Dáng vẻ lưu manh, nàng cũng biết.

Kia, là tên cướp!

Vân Nương kéo tay Bùi An một chút theo bản năng, buổi tối hôm nay, chàng… sao chàng có thể không mang theo một ai mà xông vào ổ thổ phỉ của người ta rồi.

Vẻ mặt Bùi An bình tĩnh, ngược lại vỗ vỗ tay trấn an nàng, thản nhiên đáp một tiếng với người nọ: “Chưa chết được.”

Tuy Vân Nương biết họ cấu kết cùng nhau, nhưng chỉ cần là giao dịch, sẽ có khả năng đổi ý.

Không loại trừ khả năng Bùi An sẽ bị đám cướp này bán đứng, thừa dịp hai người nói chuyện, Vân Nương vội vàng nhặt lên một tảng đá ở trên mặt đất, nắm trong lòng bàn tay.

Chung Thanh nhảy khỏi sườn đất, nghiêng ngả một cái rồi vọt tới trước mặt hai người, hai tay ngón cái treo ở thắt lưng, cười nói: “Nếu ta chết, có phải không ai thay Bùi đại nhân chúng ta bán mạng đúng không.”

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía Vân Nương bên cạnh, mở miệng, nhiệt tình chào hỏi một tiếng: “Chào tẩu tử.”

Hôm nay ở trong xe ngựa, Vân Nương nghe được câu nói cướp người của hắn rất rõ ràng, mí mắt giật giật trốn về phía sau Bùi An.

Bùi An ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chung Thanh, sắc mặt lạnh lẽo: “Không ngại thiếu một mình ngươi.”

Hôm nay một kiếm kia của Bùi An thiếu chút nữa đã cho hắn tàn đời, bây giờ Chung Thanh vẫn còn sợ hãi, lập tức thu lại mấy lời đùa, chắp tay chính thức hành lễ nói: “Thuộc hạ tham kiến đường chủ.”

Vân Nương:...

Đường, đường chủ gì vậy....

“Nhận được đồ đạc chưa?” Bùi An cất bước đi về phía trước, dắt nàng đi về phía doanh trướng.

“Mấy năm nay quan ngân mà Lư Châu báo cáo với triều đình cũng chỉ có ba thành(1), Tri châu Mã đại nhân cấu kết với thương hộ, mặc dù vào sổ sách không ít nhưng không thể không nói, lúc này hắn rất hào phóng, cả năm rương đều là vàng nguyên khối, có thể thấy là bỏ khá nhiều vốn liếng, so với chúng ta mệt chết mệt mệt sống chạy thuyền một năm còn kiếm được nhiều tiền hơn, nếu bây giờ đường chủ ở bên ngoài nhiều như vậy, nếu không thì làm phiền ngài chạy thêm vài vòng, kiếm chút tiền nhanh?"

(1)Hình như là 30% á.

Chung Thanh nói xong, ba người đã đi tới trước doanh trướng.

“Tham kiến đường chủ.”

“Tham kiến đường chủ…”

Đoàn người trước trướng ai nấy cũng quỳ một gối hành lễ.

“Đây là nội tử(2).” Bùi An từng bước, xoay người kéo Vân Nương đang ngơ ngác bật ngửa từ phía sau, nhẹ giọng nói với nàng: “Lại đây, cho bọn họ biết mặt.”

(2)Tiếng xưng hô đối với người khác để chỉ người vợ của mình.

Người của Đường Minh Xuân đều đi đường ngầm, biết mặt với với bọn họ coi như là nhận biết thân phận, sau này nếu nàng có chuyện gì, có thể điều người bất cứ lúc nào.

“Tham kiến phu nhân đường chủ.”

“Tham kiến phu nhân đường chủ…”

Gần như người trong Đường Minh Xuân đều là người trong giang hồ, hào sảng dứt khoát, giọng nói vang dội, chấn động đến mức tinh thần Vân Nương run lên, vô thức đứng thẳng lưng.

Trận chiến này thú vị hơn khi nàng còn nhỏ chơi trò đóng vai gia đình cùng các công tử và tiểu thư nhà họ Vương, ai đóng vai tổ mẫu cũng ghiền.

Bùi An nhìn thoáng qua thân thể cứng đờ của nàng, khom người cầm lấy tay nàng, lấy tảng đá trong lòng bàn tay nàng ra xoay người ném xuống đất: “Đứng lên đi.”

Mọi người chắp tay: “Tạ đường chủ.”

Bùi An kéo nàng đi qua, mọi người nhường hai tảng đá sạch nhất.

Hai người ngồi xuống, những người còn lại đều ngồi bốn phía xung quanh.

Chung Thanh ngồi ở bên trái Bùi An, nói tiếp lời vừa rồi: “Nếu cả đường này đã có đường chủ ở đây, lần này chúng ta trở về nhất định phải chôn chết lão Dương Bộ Hộ trong đống tiền, xem hắn còn nhắc mãi hay không, cứ mở miệng ra là không có tiền, chẳng lẽ tiền hai năm nay ta kiếm được đều bị hắn chôn vùi trong đất à? Ngài biết lần này hắn cho ta bao nhiêu bạc không, suốt hai tháng tiêu xài, lại chỉ cho ta…” Chung Thanh giơ hai ngón tay, lắc đến trước mặt Bùi An: “Chỉ có ít ỏi chừng này thôi.”

Hai mươi lượng, hắn đi ra ngoài mua mấy bình rượu, đánh cược chưa tới hai ván đã hết sạch.

Bùi An không cho là đúng: “Hai lượng còn chưa đủ cho ngươi tiêu xài sao?”

Chung Thanh:...

Khóe miệng Chung Thanh giật giật, gì mà hai lượng? Tên này là người sao, một bộ áo quần trên người phu nhân y cũng phải hơn hai mươi lượng, thế mà không biết xấu hổ còn nói hai lượng.

Hai tháng cho hắn hai lạng, lại để cho hắn bị Trình cô nương ngược đãi, thôi hắn khỏi sống nữa…

Bùi An nhìn hắn một cái rồi nói: “Cũng đúng, nghe nói gần đây ngươi luôn tự mình đi ra ngoài mua rượu thức ăn, gặp ai cũng nói Trình cô nương nấu cơm khó ăn, tiêu xài như vậy, đúng là hai lượng không đủ.”

Sắc mặt Chung Thanh biến đổi, không phải là nhìn thoáng qua vợ hắn một cái, đùa một câu thôi sao, sao Bùi An lại đến mức này…

Vẻ mặt Chung Thanh hoảng loạn nhìn về phía sau, người lúc này không muốn nhìn thấy nhất, vẫn xuất hiện ở đó.

Trong tay Trình cô nương còn cầm dao thái, người chưa tới, giọng nói đã đến trước: “Xem ra đúng là thuộc hạ nấu ăn không tốt, làm cho Chung phó đường chủ phải đói bụng.”

Gặm củ cải sống mấy ngày, lại đắc tội thêm, e củ cải cũng không còn nữa.

Da đầu Chung Thanh tê dại một trận, xoay người cười làm lành: “Đường chủ nói giỡn đấy, Trình cô nương nấu cơm cực kỳ ngon, chỉ, chỉ cần là nấu chín, cái gì cũng ngon, thật sự, ta không che chút nào…”

Trình cô nương trừng hắn một cái, không thèm để ý tới hắn nữa, đi tới trước mặt Bùi An và Vân Nương, khom người hành lễ nói: “Trình Nương tham kiến đường chủ.”

Bùi An gật đầu.

Ánh mắt Trình cô nương chậm rãi nâng lên, tò mò nhìn về phía Vân Nương đang ngồi trước mặt.

Đương nhiên Vân Nương nhớ rõ Trình cô nương này là ai, ngày đó Vệ Minh nói nàng ấy muốn làm thiếp cho Bùi An, thấy nàng ấy nhìn lại đây như vậy, Vân Nương cũng tò mò tìm hiểu nàng.

Mặc dù là một quả phụ, thoạt nhìn chưa đến ba mươi tuổi, dung nhan tuyệt sắc, nhất là vẻ kiều diễm kia, tràn trề sức quyến rũ.

Vân Nương nắm tay Bùi An, đột nhiên siết chặt rồi kéo vào trong lòng mình.

Hắn từng nói với mình rằng không muốn nạp thiếp.

Bùi An:...

“Vị này là phu nhân sao?” Trình cô nương nhìn nàng cười cười, lại chắp tay lần nữa: “Xin chào phu nhân.”

Vân Nương lễ phép gật đầu.

Trình cô nương đã nghe nói đường chủ lấy mỹ nhân như thiên tiên, nghe Chung phó đường chủ nói, trong lòng không khỏi hâm mộ ghen ghét.

Bây giờ nhìn thấy người thật, đúng là không nói quá.

Rất đẹp.

Trình cô nương liếc hai người một cái, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Bùi đại nhân nắm tay tiểu cô nương ở trước mặt mọi người.

Trong hai năm qua, hắn giống như một tảng đá, nàng còn nghĩ rằng hắn có vấn đề gì, hoá ra là mắt cao hơn đầu mà thôi.

Trình cô nương cũng tò mò không biết đường chủ dỗ dành vợ mình như thế nào, bỏ lỡ thôn này thì không có cửa hàng nào như vậy(3), trong mắt Trình cô nương chợt loé một tia ranh mãnh, đột nhiên cười hỏi Bùi An: “Lần trước đường chủ có mua vài hộp phấn cho Trình Nương, Trình Nương rất thích, không biết lần sau đường chủ có thể mang về một ít cho ta không?”

(3)Câu tục ngữ có nghĩa là cơ hội hiếm có, không thể tùy tiện bỏ lỡ.

Bùi An nhướng mắt liếc một cái.

Trình cô nương cảm thấy chột dạ, không dám nhìn hắn.

Vân Nương:...

Nàng tự nhận trí nhớ mình rất kém cỏi nhưng nàng vẫn nhớ rõ, trước khi thành thân Bùi An đã gọi mình lên xe ngựa của hắn, trò chuyện với nàng, còn thề thốt son sắt một câu: “Chưa từng nhận hay tặng bất cứ thứ gì cho người khác.”

Vậy cái này là gì?

Bình luận

Truyện đang đọc