CẢ KINH THÀNH ĐANG BẮT HAI TA THÀNH HÔN

Chỉ có Triệu Viêm đối diện, trong mắt toát lên sự tức giận, đứng dậy một cái “đùng”.

“Ngồi xuống!” Minh Dương túm lấy ống tay áo hắn, nhưng không kéo nổi, Triệu Viêm lao ra khỏi chỗ ngồi riêng, đứng ở hành lang, đối mặt với bóng lưng mấy người Bắc Quốc, vẻ mặt tức giận, trách mắng: “Lời này sai rồi.”

Mấy người Bắc Quốc dừng bước, quay đầu lại, vẻ trào phúng trên mặt còn chưa nhạt cộng thêm một chút ngoài ý muốn nhìn hắn.

Triệu Viêm nắm chặt tay, lớn tiếng nói: “Các hạ nói lời này sai rồi, uống chén rượu một là vì nhã hứng, hai là kiếm chế bản thân, nhắc nhở chính mình không được tham chén mất phong độ, mà các hạ nói trực tiếp nâng bình uống rượu, đúng là người Nam Quốc ta chưa từng có, Nam Quốc lấy nho học làm đạo, coi hành động này là của mãng phu th ô tục.”

Người Bắc Quốc đi đầu sửng sốt một chút rồi cười nói: “Cuối cùng cũng có một kẻ không hèn nhát.”

“Nhưng mà đáng tiếc thôi, vô dụng.” Người Bắc Quốc kia đi tới trước mặt hắn, cười một tiếng rồi kề sát vào lỗ tai hắn, nói: “Ngươi không nghe nói công chúa các ngươi sắp gả đến Bắc Quốc chúng ta sao? Nam Quốc đã chú trọng nghi lễ phép tắc như vậy, chắc vị công chúa của các ngươi cũng không tầm thường, nhưng mà thế thì có ích lợi gì? Còn không phải tương lai sẽ leo lên giường hoàng tử chúng ta, lột s@ch mình hầu hạ ngài ấy sao?”

Triệu Viêm tức giận đến mặt đỏ tai hồng, cắn răng nói: “Nam Quốc chủ trương dĩ hòa vi quý, trọng lễ trọng nghĩa, mong các hạ tôn kính công chúa một chút.”    

“Chưa nói không tôn kính nha, ta toàn nói sự thật, chẳng qua ngôn ngữ th ô tục, không học được cái thứ văn vẻ của lũ văn nhân các ngươi, ngươi không thích nghe thì bịt lỗ tai đi, học theo tục ngữ xưa của ngươi đi, để ta nhớ lại, đúng, là bịt tai trộm chuông(1) là được rồi.”

(1) Bịt tai trộm chuông – 掩耳盗铃 có nghĩa ám chỉ rằng tự lừa dối mình, không lừa dối được người.

“Ha ha ha…” Mấy người lại cười điên cuồng.

“Ngươi…” Triệu Viêm không thể nhịn được nữa, một phen túm lấy vạt áo đối phương.

“Như thế nào, muốn đánh nhau, tên nhóc miệng còn hôi sữa này, đợi lát nữa đừng nhìn thấy đao của ông đây mà dọa tè ra quần đấy.” Người Bắc Quốc nói xong, thoáng cái rút cây đao bên hông ra, lắc đến trước mắt Triệu Viêm kiêu ngạo nói: “Thanh đao này của ông đây uống không ít máu của tướng sĩ Nam Quốc các ngươi rồi, người thấy cảnh cắt bí ngô chưa? Chính là vậy đó, từng nhát từng nhát…”

Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên có một chiếc đũa lao thẳng đến, người Bắc Quốc biến sắc, không kịp né tránh, lấy cánh tay chặn lại, cả cánh tay bị đụng trúng tê rần.

Vương Kinh đã không nhịn nổi từ sớm, một cước đá văng bình phong trước mặt rồi đứng ở đó trừng mắt nhìn về phía người Bắc Quốc: “Đó là bởi vì ngươi không gặp được lão tử.”

Hôn quân mắt mù, nếu năm đó hắn chi viện thêm quân lính, không hạ lệnh tướng quân lui lại thì cũng không đến mức để cho người ta chèn ép vào đến biên giới.

Người Bắc Quốc kia che cánh tay lại, trên mặt không còn vẻ đùa giỡn nữa: “Ngươi là ai?”

Khoé miệng Vương Kinh giương lên: “Người vô danh không sợ chết, là người Nam Quốc muốn lấy mạng chó của ngươi hôm nay.”

Thấy khí thế hắn bất phàm, cuối cùng trên mặt người Bắc Quốc cũng có phòng bị, nhưng cũng chỉ một lát sau đã bình tĩnh trở lại, chuyển ra khỏi sau lưng Bắc Quốc: “Nói như vậy, Nam Quốc các ngươi không muốn hòa thân mà muốn khai chiến? Đã như thế ta nhất định sẽ bẩm báo quốc quân, có khi, chúng ta gặp nhau trên chiến trường.”

Sắc mặt Vương Kinh trầm xuống: “Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh trở lại Bắc Quốc hay không, lão già hoàng đế đó sợ các ngươi chứ đám dân chúng mang giày rơm như chúng ta không sợ các ngươi đâu.”

Lầu một đều là người Nam Quốc ngồi, đã không chịu nổi nỗi nhục nhã này từ sớm, thấy có người dẫn đầu, mọi người lục tục không ngừng bước ra khỏi chỗ ngồi riêng, vây quanh lũ người Bắc Quốc.

Thấy tình thế không đúng, tiểu nhị vừa rồi mới dẫn người Bắc Quốc lên vội vàng chạy xuống lầu, đóng cửa quán trọ lại.

Có lẽ người Bắc Quốc cũng không ngờ hôm nay lại gặp phải mấy người Nam Quốc không sợ chết, hắn nói không sai, hoàng đế sợ bọn họ chứ những người này không hề sợ, một khi không muốn mạng, dù chân trần không sợ mang giày, muốn giết mấy người Bắc của hắn cũng dễ như trở bàn tay.

Người Bắc Quốc hoàn toàn hoảng hốt, cũng không dám hé răng nữa, không khí đang khẩn trương thì Bùi An đứng dậy bước ra khỏi chỗ ngồi riêng, gọi một người Bắc ở phía trước: “A Điệt tướng quân.”

Ngực người Bắc Quốc kia đã có một tầng mồ hôi mỏng, nghe tiếng quay đầu lại, Bùi An cũng báo danh: “Tại hạ Bùi An, phụng mệnh hộ tống công chúa, không đón tiếp từ xa.”

A Điệt Minh đã đến từ ngày hôm trước, đợi suốt một ngày, biết được đội ngũ hòa thân đến Kiến Khang lập tức tìm tới cửa, lại bị những người đó nói công chúa còn chưa tới.

Vốn dĩ chuyến đón dâu này là đại tài tiểu dụng(2) với A Điệt Minh hắn, cứ như vậy, tâm tình hắn càng tệ hơn, đi chỗ nào cũng lên tiếng châm chọc, trút giận lên người Nam Quốc.

(2)Sử dụng tài năng không hợp lí, lãng phí, bậc tài hoa mà dùng vào những việc nhỏ nhặt.

Lúc này nghe được là mệnh quan triều đình hộ tống công chúa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí lại càng phẫn nộ hơn, chất vấn: “Đây chính là đạo đãi khách của quân vương các ngươi?”

Bùi An cười, nói với mọi người: “Hiểu lầm thôi, mọi người giải tán đi.”

Nhưng mà, không ai nghe lời hắn.

Vương Kinh đứng ở đó giống như một cọc gỗ, không nhúc nhích, những người khác cũng không nhúc nhích.

“Làm tướng quân chê cười rồi.” Hình như Bùi An cũng cảm thấy có phần mất mặt, đôi mắt chợt lóe, tránh đi ánh mắt của hắn.

Sắc mặt người Bắc Quốc lại thay đổi, rất muốn phỉ nhổ một tiếng, tên hoàng đế này thật là mẹ nó hèn nhát…

Thấy mệnh quan triều đình không đáng tin cậy, A Điệt Minh lại bắt đầu khủng hoảng, mồ hôi trên trán đều toát ra, khẩn trương nuốt yết hầu một chút, lại thấy Bùi An rút loan đao(3) bên hông ra ném về phía bên này, mũi đao vững vàng dừng vị trí cách mũi chân Vương Kinh một tấc.

(3)Tra mạng thì thấy đây là loại đao có lưỡi cong, mí bà lên tìm ảnh cho dễ hiểu nha (弯刀)

Lúc này Bùi An mới lạnh lùng nói: “Không muốn sống nữa đúng không, lui ra, người vi phạm lệnh, giết cửu tộc.” Dù là giọng nói hay sắc mặt, cũng hoàn toàn khác với vừa rồi, giọng nói lạnh lẽo, đôi mắt âm trầm.

Bùi An ở Kiến Khang hai năm, đã có thanh danh xuất hiện từ sớm, gian thần, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ cần là người phạm tội, dùng một bộ cực hình, không sợ chết chỉ sợ còn sống.

Nhóm người phía sau dần dần bỏ cuộc, Vương Kinh chống lại ánh mắt Bùi An, cắn răng tránh ra, hắn nhường, sau đó ai nấy đều lục tục lui ra.

Bùi An đi qua, rút đao của mình trên mặt đất, trước để lại bên hông, sau lại đứng dậy cười với A Điệt Minh: “Là một số kẻ liều mạng, cực kỳ khó bảo, làm cho tướng quân kinh hãi rồi.”

Đúng là A Điệt Minh kinh hãi không nhỏ, nhặt về một cái mạng, ngược lại có vài phần kính sợ đối với Bùi An, nếu không phải có kẻ này, có lẽ hôm nay hắn đã chôn xác nơi đất khách rồi.

Trên mặt A Điệt Minh đã mất vẻ ngạo mạn vừa rồi, chắp tay chính thức chào hỏi: “Bùi đại nhân.”

“Tướng quân.” Bùi An đáp lễ: “Công chúa đã đến, tướng quân dự định khi nào đi, ta sẽ chuẩn bị trước.”

Trải qua việc này, A Điệt Minh cũng không muốn ở lại Nam Quốc một khắc nào, nhưng nhớ phần tình được Bùi An giải vây, cho thong thả nửa ngày: “Vậy sáng sớm ngày mai xuất phát, mong Bùi đại nhân giao công chúa đúng giờ.”

Quán trọ náo loạn một hồi như vậy, ai cũng không còn tâm trạng ở lại dùng cơm, trở về phòng từ sớm.

Đoàn người lên gác mái, đến trước cửa, Bùi An đang muốn theo Vân Nương vào cửa, bỗng nhiên Minh Dương phía trước quay đầu lại, nhìn về phía Bùi An: “Bùi đại nhân, có thể nói chuyện một lát không?”

Chân Bùi An xoay chuyển, đi theo Minh Dương đến dưới một gốc liễu trong sân dưới quán trọ.

Mặt trời đã nghiêng, Minh Dương đứng dưới ánh mặt trời, Bùi An đứng trong bóng tối, hỏi nàng ấy: “Điện hạ, có gì phân phó?”

Minh Dương cười, tự giễu nói: “Bổn cung cũng chỉ có thể phân phó Bùi đại nhân trong ngày hôm nay thôi.”

Bùi An không nói gì.

Hòa thân đã là kết cục đã định, ai cũng không thể thay đổi, có lẽ trong lòng nàng ấy rõ ràng nhất.

“Bùi đại nhân, bổn cung có một chuyện cầu xin.” Minh Dương xoay người, đứng giữa ánh mặt trời nhìn về phía gương mặt Bùi An chìm vào trong bóng tối, bỗng nhiên đôi mắt sâu hơn: “Nếu có ngày nào đó ngươi phản thiên hạ này, có thể cho phép ta trở về cố hương hay không?”

Bên tai yên tĩnh ngay tức khắc.

Bùi An ngẩn người, cười, ánh mắt đậm như mực: “Tội này của điện hạ, thật sự oan uổng thần.”

“Yên tâm, bổn cung cũng giống như Bùi đại nhân, hận không thể quấy nhiễu thiên hạ này” Minh Dương ngẩng đầu nhìn ánh sáng khúc xạ trên người nàng, đôi mắt đỏ bừng, nuốt nuốt cổ họng tắt nghẹn, cắn răng nói: “Ánh mắt trời này đúng là quá đẹp, đẹp đến mức khiến bổn cung ghen tị.”    

Bùi An bất ngờ nhìn nàng ấy.    

“Gần đây bổn cung thường nghĩ, nếu lúc trước không để bổn cung nhìn thấy chuyện xảy ra, cứ để bổn cung chết trong trận chiến đó, bổn cung sẽ không oán hận chút nào, nhưng bây giờ lại để bổn cung tận hưởng mọi thứ, biết tất cả cuộc sống xinh đẹp này, rồi đột nhiên đẩy bổn cung đi, bắt bổn cung phải một mình gánh vác vận mệnh nát bét của đất nước này, bổn cung không cam lòng.”

“Điện hạ hy sinh vì quốc gia, chia sẻ lo lắng của bệ hạ, là anh hùng của Nam Quốc ta.”

Minh Dương quay đầu lại nhìn Bùi An, hốc mắt có phần đỏ lên: “Bùi đại nhân cũng cho là như vậy sao? Sau khi nghe được dân chúng Nam Quốc nói, sau khi nhìn thấy được người Bắc Quốc kiêu ngạo, Bùi đại nhân còn cảm thấy bổn cung gả đi Bắc Quốc là hành động anh hùng sao? Bổn cung không tin! Bổn cung không tin Bùi đại nhân không thấy, bổn cung có gả qua Bắc Quốc hay không thì sớm muộn gì Nam Quốc này cũng đại loạn.”

Minh Dương có phần kích động mà chăm chú nhìn Bùi An,

Bùi An không trả lời nàng ấy, một lúc sau mới hừ nhẹ một tiếng: “Loạn hay không, cũng chả liên quan tới ta.”

Minh Dương sửng sốt, nhưng chậm rãi bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Ngươi không muốn biết mẫu thân và cô cô của ngươi chết như thế nào sao? Bổn cung có thể nói cho ngươi biết nhưng điều kiện là, sau này một ngày nào đó, ngươi phải đón bổn cung về quê cũ.”

Ánh mắt Bùi An cuồn cuộn một hồi rồi chậm rãi nói: “Vậy chỉ sợ điện hạ phải hi vọng uổng phí rồi, người không thể trở về Lâm An.” Người họ Triệu, bất kể là ai, đến từ đâu thì phải về nơi đó, phải cút ra khỏi Lâm An.

Bình luận

Truyện đang đọc